Tân An Quỷ Sự

Chương 286: Miếu trên núi

Chương Trước Chương Tiếp

Tưởng Tích Tích ngồi thẳng lên, ngón tay siết lấy cửa sổ: Là Tần Ứng Bảo, hắn ta ôm tấm da của Tạ Tiểu Ngọc, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hát câu gì đó, tơ liễu bay tán loạn, tụ lại một chỗ giữa không trung rồi rơi xuống, đáp ở trên đầu, trên mặt của hắn ta nhưng hắn ta chẳng thèm để ý chút nào, chỉ ôm da của người kia thật chặt, dường như đang ôm lấy cả thế giớiXe ngựa chạy như bay, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn ta nữa, cơ thể của Tưởng Tích Tích mềm nhũn ra, tựa vào xe ngựa, nàng ta cười: Trước đây ta còn thương xót cho ngươi, bây giờ xem ra hai người chúng ta chẳng khác gì nhau, một kẻ cách biệt âm dương với người mình yêu, một người vì muốn trốn ban hôn mà lưu lạc đây đó, cũng xem như là đồng bệnh tương liên.

Cổng thành đen ngòm ở phía trước, Tưởng Tích Tích vội vã buông mành, Trình Mục Du xuống xe nói chuyện với các binh sĩ giữ cổng thành vài câu, xe tiếp tục tiến lên, chạy thẳng về phía Tây Nam. Khi sắc trời hơi hửng sáng, phu xe dừng lại, Tưởng Tích Tích ôm Tấn Nhi xuống xe, lưu luyến hôn lấy hôn để khuôn mặt của thằng bé: “Tấn Nhi, đệ phải nghe lời cha đấy, học cho giỏi, trưởng thành đền đáp quốc gia, làm rường cột nước nhà như cha vậy”

“Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu, vì sao không ở với Tấn Nhi nữa?” Tấn Nhi phụng phịu, nghẹn ngào, nước mắt tèm lem.

“Tỷ… tỷ cũng không biết nên đi đâu, có điều, tỷ tỷ bảo đảm, bất kể là ở nơi nào, tỷ đều sẽ nhớ Tấn Nhi, nhớ kỹ Tấn Nhi, sẽ luôn đặt đệ ở trong lòng”

Hai người ôm nhau khóc, Trình Mục Du chờ họ khóc xong rồi bấy giờ mới đi tới. Hắn nhìn Tưởng Tích Tích, đưa một phong thư cho nàng ta, giọng nói bình tĩnh sau khi suy tính cặn kẽ: “Ngươi đi thẳng về phía Tây Nam, cưỡi ngựa đi khoảng nửa tháng sẽ đến đất Thục. Sau khi đến nơi đó, ngươi đi tìm một chỗ gọi là trấn Đạm Thủy, giao phong thư này cho một nhà họ Phàn, bọn họ thấy thư ắt sẽ giúp đỡ ngươi. Đất Thục nhiều món ngon, cảnh cũng đẹp, ngươi cứ ở chỗ đó du sơn ngoạn thủy, ăn uống hưởng lạc, nửa năm sau, ta đến đón ngươi trở về”

Tưởng Tích Tích nắm lấy thư tay run hai cái: “Đón… đón ta trở về? Ta còn có thể trở về?”

Trình Mục Du hơi nhếch khóe môi lên bắt đầu nói: “Ta đã nghiên cứu tên Vu Phương kia mấy ngày, phát hiện ra hắn ta cũng làm rất nhiều việc dơ bẩn, muốn bắt hắn ta ra quy án, không khó một chút nào…”

“Đại nhân, ngài không thể mạo hiểm vì ta như thế”

“Cho dù không phải vì ngươi, người này cũng không giữ được nữa” Hai tay của Trình Mục Du đè chặt trên bờ vai của nàng ta, hắn cười nhẹ: “Ngươi không cần lo lắng, làm thương địch thủ một nghìn, cũng không nhất định sẽ tổn hại tám trăm, ngươi cứ an tâm chờ ở đất Thục, giao chuyện của Vu Phương cho ta đi”

Tưởng Tích Tích cắn môi dưới, khẽ gật đầu, nàng ta nhảy lên ngựa, lại liếc nhìn Trình Mục Du và Tấn Nhi một lần nữa, lúc này thúc ngựa chạy nhanh về phía Tây Nam.

Tấn Nhi kéo tay của Trình Mục Du: “Cha, không lâu sau là Tích tỷ tỷ sẽ trở lại, đúng không?”

“Nhất định”

***

Trèo đèo lội suối hơn mười ngày, cuối cùng Tưởng Tích Tích cũng đi tới đất Thục. Ở đây khí hậu ướt át, độ ấm cũng cao hơn không ít so với phương Bắc, thái dương chói lòa giữa trời. Ve sầu cũng chạy ra, ôm lấy đầu cành liều mạng khoe giọng hát cất giấu đã lâu.

Tưởng Tích Tích cảm thấy oi bức khó chịu, nàng ta nhảy từ trên ngựa xuống, tay khum thành mái che nắng nhìn về phía trước. Phía trước là một vườn trà xanh biếc. Mùa xuân, cây trà bỏ đi xiêm y màu xanh lục, lộ ra mầm mới mềm mại, nhìn từ xa giống như là một biển xanh, làm say lòng người.

“Có lẽ chính là chỗ này” Nàng ta thầm nhủ, ban nãy tìm người hỏi đường, người kia nói người dân trấn Đạm Thủy trồng trà nuôi tằm, nếu như thấy được vườn trà, trấn kia cũng không xa.

Tưởng Tích Tích mừng thầm, sau đó lại thêm mấy phần thấp thỏm: Cũng không biết rốt cuộc Phàn Khánh Phong kia là kẻ nào, có quan hệ như thế nào với Trình đại nhân, có đồng ý cưu mang “lữ khách” trốn tránh ban hôn của triều đình là nàng ta không? Nếu như hắn ta kiêng dè điều gì mà từ chối nàng ta, vậy sau này phải làm sao để kiếm một con đường mưu sinh đây?

Đang nghĩ ngợi, con ngựa sau lưng đột nhiên không nhịn được mà giơ chân lên rồi đạp xuống, Tưởng Tích Tích quay đầu lại vuốt ve lông bờm của nó, lại phát hiện ra sắc trời sau lưng đã trở tối từ bao giờ rồi, từng cụm mây đen lớn bay lại từ đằng xa, chỉ chốc lát sau đã nhuộm đen cả vòm trời, gió lạnh cũng rót xuống theo kẽ hở của mây đen, trong nháy mắt đã hong khô y phục bị mồ hôi thấm ướt của nàng ta.

Tưởng Tích Tích sợ run cả người, tự nhủ rằng quả nhiên là khí trời nơi này khác hẳn với phương Bắc, thay đổi bất thường, mới vừa rồi mặt trời còn chói chang, còn chưa đi được mấy bước mà mưa gió đã nổi lên rồi.

Đang nghĩ ngợi, từng giọt nước mưa lớn đã rơi đập lên trên người, nàng ta vội vã lấy đấu lạp* ra từ trong tay nải đội lên trên đầu, tung người lên ngựa, đá vào mông ngựa một cái, chạy nhanh về phía vườn trà. Thế nhưng, nàng ta đánh giá thấp khoảng cách giữa nơi này và vườn trà, nhìn nó như ở cách đó không xa, kì thực lại cách một ngọn núi so với nàng ta, chỉ vì vườn trà kia quá rộng lớn, đầy khắp núi đồi vô cùng vô tận cho nên đã tạo thành ảo giác, kỳ thực nếu muốn đi vòng qua chân núi, còn phải mất cả canh giờ.

(*) Mũ cói có vải che

Chạy băng băng trong mưa ước chừng mười lăm phút, cuối cùng nàng ta cũng tới chân núi, chỉ là, con ngựa bị nước mưa xối nên trở nên nôn nóng, chạy càng lúc càng chậm, đường núi lầy lội, nó đi vài bước trượt một chút, sau khi đi cẩn thận hơn mười phút, cuối cùng nó cũng không thoả mãn với sự an ủi của Tưởng Tích Tích, bốn vó đứng lại, không hề nhúc nhích, không muốn đi về phía trước nữa.

Tưởng Tích Tích móc một miếng lương khô đặt vào bên mép của nó, nó ăn, hài lòng phun ra hai luồng khí trắng, nhưng mà chân vẫn bất động, nó vẫy vẫy lông bờm tạo thành bọt nước, yên tâm thoải mái đích hưởng thụ sự yên tĩnh dưới bóng cây.

Tưởng Tích Tích thở dài một tiếng: “Quên đi, ta biết bôn ba mấy ngày liền, ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta tìm một chỗ để nghỉ chân, chờ sau cơn mưa trời sáng rồi lên đường tiếp”

Nói xong, nàng ta nhón chân nhìn về phía trước, hy vọng có thể tìm được một chỗ để trú chân. Không ngờ đúng là nàng ra đã tìm ra, trong bụi cây mơ hồ hiện ra một bức tường đỏ, trong tường có ba cái nóc nhà màu xám tro, nghiễm nhiên là một cái miếu trên núi.

Tưởng Tích Tích hưng phấn vỗ mạnh một cái lên lưng ngựa: “Đồ lười, đi thôi, phía trước có một ngôi miếu nhỏ, chúng ta đến đó nghỉ chân, nói không chừng còn có thể xin cho ngươi một chén nước mà uống”

Con ngựa như thể nghe hiểu những gì nàng ta nói, nó không cáu kỉnh nữa, được nàng ta kéo chậm rãi đi lên núi, chưa đi được mấy bước đường núi, bọn họ đã đến cửa miếu nhỏ.

Tưởng Tích Tích mở cửa, chỉ thấy ba gian điện lớn, một chính hai phụ, hai tòa bên cạnh đóng kín cửa, cửa của tòa giữa mở ra, bên trong có một bức tượng đứng thẳng, nửa người trên ẩn ở trong bóng tối, nhìn không rõ, từ nửa người dưới mặc quần áo màu xanh và giày có thể thấy được đó là một người đàn ông.

Mặc dù không biết trong miếu này thờ cúng người nào, Tưởng Tích Tích vẫn dừng lại trước cửa khom lưng hành lễ: “Đắc tội tiên gia rồi, đi ngang qua chốn bảo địa này, đột nhiên gặp phải mưa nặng hạt, muốn mượn một góc mái hiên để trú mưa, mong rằng ngài không lấy làm phiền lòng”

Nói xong, nàng ta dắt ngựa đi vào trong miếu, đi đến phía trước đại điện, lúc này mới nhìn rõ hình dáng của bức tượng kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)