Vài tia sáng lưa thưa chiếu lên trên cửa chính của tiệm thêu Tế Hồng, Tưởng Tích Tích đeo tay nải đứng ở trước cửa, do dự rất lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng dùng đốt ngón tay gõ lên cửa ba cáiMột lát sau, cửa mở, nàng ta vốn tưởng rằng người mở cửa sẽ là Hữu Nhĩ nhưng không ngờ rằng Yến Nương lại xuất hiện giữa hai cánh cửa lớn, quần áo của nàng chỉnh tề, dường như đã biết trước rằng nàng ta sẽ tới.
Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm nàng một lúc, cúi đầu cắn môi: “Yến cô nương, ta đến để nói lời từ biệt với cô. Đêm nay ta phải rời khỏi Tân An rồi, lần gặp mặt tiếp theo không biết sẽ là khi nào”
Yến Nương nhìn xung quanh một chút rồi mới kéo nàng ta vào cửa, đôi mắt loé lên ánh sáng lành lạnh trong bóng đêm: “Để tránh ban hôn, cô quyết định trốn đi ư?”
Tưởng Tích Tích quật cường ngẩng cổ lên để nước mắt trong mắt không chảy ra: “Không thể dối được cô nương chuyện gì, có điều là tên Vu Quốc Ngạn kia vừa sinh ra là đầu óc đã không được bình thường, hơn nữa tính tình tàn bạo, có người nói hắn ta đã hành hạ hai vị phu nhân trước kia đến chết, ta nào có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta chứ. Không, kể cả khi hắn ta là người bình thường chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, chưa từng nói với nhau câu nào, ép ta cứ vậy mà gả cho hắn ta ta không cam lòng. Cho nên, hôm nay, chạy trốn là đường sống duy nhất của ta. Cô nương, ta chỉ nói việc này cho một mình cô, xin cô hãy bảo vệ bí mật này cho ta”
“Đêm nay cô qua đây chỉ để nói cho ta biết kế hoạch của cô thôi à?”
Tưởng Tích Tích lau khô nước mắt, lùi lại mấy bước, đột nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất, nặng nề lạy Yến Nương vài cái: “Yến cô nương, từ khi ta còn rất nhỏ thân nhân cũng đã chết hết trong chiến loạn rồi, Trình đại nhân cứu ta trong nguy nan, nuôi dạy ta lớn lên. Với ta ngài ấy như cha như anh, là nỗi lo duy nhất của ta trên cõi đời này. Ta biết cô nương đầy hiệp nghĩa cho nên đến đây khẩn cầu cô nương, nếu một ngày nào đó phủ Tân An gặp nạn xin cô nương hãy nghĩ đến chút tình riêng giữa chúng ta mà vươn tay giúp đỡ ngài ấy, chắc chắn Tích Tích sẽ khắc ghi ân tình của cô nương mãi mãi” Nói xong, nàng ta nặng nề chôn đầu xuống, đã rất lâu nhưng không có ý muốn đứng dậy.
Yến Nương khom lưng đỡ nàng ta đứng lên, ý cười thường thấy trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc mà người khác chưa từng thấy: “Tưởng cô nương, vì sao cô lại cho rằng Trình đại nhân sẽ cần sự trợ giúp của ta?”
“Đại nhân trên có song thân ca tẩu, dưới có con nhỏ, thế nhưng…” Nàng ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng mới vừa nhú ra từ trong mây đen: “Ta có cảm giác rằng ngài ấy rất cô đơn”
“Cô đơn?”
“Lòng của ngài ấy và người khác không giống nhau, ngài ấy lo nước thương dân, thường sợ công lý biến mất. Thế nhưng Yến cô nương à, ở trong quan trường như vậy, nếu một lòng đuổi theo công lý, khó khăn đến mức nào cơ chứ. Mỗi khi nhìn ngài ấy vì chuyện nước chuyện dân mà sinh ưu tư ta đều thống hận bản thân vô dụng, rõ ràng ở bên cạnh ngài ấy nhưng lại chẳng giúp được gì. Nhưng mà bây giờ, ngay cả chuyện ở bên cạnh ngài ấy ta cũng không thể làm được nữa” Nàng ta nhìn về phía Yến Nương, trong đôi mắt mà nước mắt chưa kịp khô đột nhiên dấy lên sự mong chờ: “Còn cô nương lại khác, cô túc trí đa mưu, trợ giúp đại nhân giải quyết nhiều vụ án khó khăn như vậy, nếu như cô đồng ý giúp ngài ấy ta đi cũng an tâm”
“Thực sự tin ta?” Yến Nương nhìn thẳng vào nàng ta, hai con ngươi đen nhánh tỏa ra ánh sáng lung linh.
Tưởng Tích Tích tiến lên nắm lấy tay nàng: “Đương nhiên là ta tin cô, Yến cô nương, cô đồng ý có đúng không?” Nàng ta nhìn Yến Nương, trong lòng mắt tràn đầy sự chờ mong.
Yến Nương còn chưa kịp trả lời, cửa sân đột nhiên đã bị đẩy ra, Tưởng Tích Tích sợ đến mức nhảy dựng lên, trường kiếm trong tay đã rút ra phân nửa, thế nhưng khi nhìn thấy cái bóng dáng cao gầy kia, nàng ta lại tra kiếm lại vào vỏ: “Đại nhân?”
“Đi thôi, xe ngựa đã chờ ở cửa sau rồi” Hắn đi lên trước, kéo lấy tay nải của Tưởng Tích Tích.
Tưởng Tích Tích kéo tay nải lại, hai người làm như kéo co, một trái một phải, kéo một cái bọc nho nhỏ treo ở chính giữa.
“Tự ta đi là được rồi, nếu không sẽ liên lụy đến đại nhân”
“Cổng thành có người của triều đình gác, ngươi đi ra ngoài như thế nào?”
“Ta tự có cách của ta, không nhọc đại nhân quan tâm”
“Tưởng Tích Tích, bây giờ cả lời của ta ngươi cũng không nghe sao?”
Hai người nhìn nhau, hai mắt của Trình Mục Du loé lên ánh sáng kinh người. Đột nhiên, ánh sáng kia biến mất, một tay hắn kéo tay nải qua, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi trốn ở trong xe ngựa, ta vốn cũng phải trở về Biện Lương cúng bái tổ tiên, bọn họ sẽ không nghi ngờ”
Tưởng Tích Tích không di chuyển, hai chân chôn chặt trên mặt đất.
Yến Nương nhẹ nhàng tiến lên phía trước: “Tưởng cô nương, cô cứ đi với Trình đại nhân đi, ở đây có ta, cô yên tâm, chuyện cô đào hôn tuyệt đối sẽ không liên luỵ đến phủ Tân An”
“Yến cô nương…”
“Vừa nãy cô còn nói là tin ta, sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
Tưởng Tích Tích quan sát nàng chăm chú, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, vừa muốn đi ra ngoài cùng với Trình Mục Du thì lại bị nhét một cái túi thơm vào tay.
“Bên ngoài gió mưa khác lạ, cô cầm theo thứ này để phòng thân”
Ngón tay của Tưởng Tích Tích cảm nhận được độ ấm của Yến Nương, giọt lệ trong mắt nàng ta đã rơi, nàng ta dụi mắt một cái, chắp hai tay lại: “Cô nương, lần này Tích Tích đành nói lời từ biệt, sau này có duyên, cho dù trời cao đường xa, chúng ta cũng có thể gặp lại”
Bóng lưng của hai người biến mất trong bóng đêm, Hữu Nhĩ đi từ trong nhà ra, tới bên cạnh Yến Nương: “Cô nương, Vương Kế Huân bị chặt đầu, tại sao triều đình lại trút giận lên một bổ khoái nhỏ bé chứ?”
Yến Nương hừ lạnh một tiếng: “Phủ Tân An bêu đầu Vương Kế Huân treo giữa chợ, bách tính cả nước chẳng ai không biết, dân tâm phấn chấn trong lúc nhất thời, có người nói rằng đến cả phố lớn ngõ nhỏ nơi Biện Lương người ta cũng đốt pháo chúc mừng, làm sao mà lão già hoàng đế kia lại không biết được cơ chứ. Phải hùa theo dân ý, thu phục dân tâm, đương nhiên là hắn không thể ra tay với phủ Tân An ở ngoài sáng, ngược lại còn ban thưởng khá nhiều cho Trình Mục Du, nhưng mà trong tối lại không nuốt nổi cơn tức này. Trình Mục Du làm giám quan giết em vợ của hắn ta, hắn ta nào có thể xuôi mắt xuôi lòng mà nhận lấy kết quả này. Cho nên mới dùng cái chiêu mà mọi đế vương đời trước đều dùng, ban hôn”
“Không làm khó được nam nhân, làm khó nữ nhân mà hắn trân trọng nhất, những hoàng đế này ác độc quá đi mất” Hữu Nhĩ căm giận nói.
Yến Nương thở dài, ánh mắt đảo qua đêm dài tăm tối: “Ta đoán được là hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng không ngờ được rằng kiếp nạn này lại giáng vào Tưởng cô nương, nàng ấy chỉ mới mười sáu tuổi, thực sự không nên nhận lấy sự khổ cực nặng nề đến vậy”
“Mười sáu tuổi, quá trẻ, còn chưa già bằng một cọng lông của ta” Hữu Nhĩ chép miệng, nhổ một cây lông bạc xuống ném ra giữa không trung, nhìn nó từ từ rơi xuống: “Thế nhưng mệnh số khó lường, vận mệnh của nàng ta đã như vậy, cô nương, cô cũng đừng có tự trách nữa”
“Mệnh?” Yến Nương quay đầu đi vào nhà, nàng nở một nụ cười nhạt: “Ta không tin cái gọi là vận mệnh đó, cho dù có, ta cũng muốn đánh với nó một trận, xem ai hơn ai”
***
Xe ngựa đi xuyên qua thành Tân An, tiếng vó ngựa giòn giã vang dội, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm dài. Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng vén rèm lên, nhìn cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài, cuối cùng nước mắt tí tách rơi, rơi xuống mặt của Tấn Nhi đang ở trong lồng ngực của nàng ta.
Xe quẹo qua phía trước, một quầng màu son ánh lên ngoài cửa sổ, hai mắt đẫm lệ trong ánh sương mờ, Tưởng Tích Tích thấy một bóng người quen thuộc, kẻ đó ngồi ở ven đường, trong lòng ôm một tấm da người rất mỏng, đang nhẹ nhàng mà lẩm bẩm khúc ca nào đó không biết tên.