Rạng sáng, vạn vật dường như vẫn còn ngủ say, khung cảnh chìm trong tĩnh lặng. Ở phía chân trời xa xa, những tia mặt trời tươi mới đầu tiên dần xuất hiện, cẩn thận vẽ sắc màu trên nền trời xanh lam“Đại nhân! Đại nhân!”
Sự yên tĩnh của Tân An phủ bị một tiếng gọi ầm ĩ phá vỡ. Tưởng Tích Tích bưng một chậu đồng, đang đứng đợi bên ngoài phòng ngủ của Trình Mục Du, nhìn một tiểu đồng vừa vội vã chạy đến gần vừa hô hào. Nàng ta liền ra hiệu im lặng, thì thầm: “Ngươi kêu la cái gì? Nhiều ngày rồi, đại nhân không được nghỉ ngơi tử tế, ngươi không được làm ngài tỉnh giấc”
Nhưng câu này chưa kịp nói hết thì giọng nói ngái ngủ của Trình Mục Du từ bên trong đã vọng ra: “Có chuyện gì?”
Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, trừng mắt nhìn tiểu đồng kia, hỏi: “Ngươi nói đi, vừa mới sáng sớm mà đã giống như nhìn thấy ma vậy. Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như thế?”
Thằng bé lau mồ hôi trên trán, đáp: “Đại nhân, tuy tiểu nhân chưa gặp ma “thật” nhưng cũng giống như là ma vậy. Sáng nay, lúc tiểu nhân đang đi chợ mua đồ ăn, không ngờ lại nghe được một tin tức động trời, ngài đoán thử xem? Chính là, những người vốn đã chết ở lầu Thê Phượng kia, tất cả đều trở lại vào đêm qua”
Cửa phòng ngủ lập tức bị đẩy ra từ bên trong, Trình Mục Du chỉ mặc mỗi trung y đứng ở giữa cửa, hai hàng lông mày lưỡi kiếm cau chặt: “Ngươi nói cái gì? Ai đã trở lại?”
Tiểu đồng khẽ nuốt nước bọt, bẩm báo: “Chính là mấy người kia: Tiểu Giản, Hoa Cô và cô nương Thanh Trần. Tiểu nhân nghe những người kia kể rằng, đêm qua, họ đã trở lại lầu Thê Phượng, dọa người gác cửa sợ hãi, cứ tưởng bọn họ là vong linh tìm về, nhưng cuối cùng người kia nhận ra rằng họ không phải là ma, mà là người. Ba người vừa trở về kia còn kể rằng, vì cửa hang bị tảng đá lớn chặn lại, bọn họ không cách nào đẩy ra. Thế nhưng đêm qua, tảng đá lớn đột nhiên lăn khỏi cửa động, bọn họ liền có thể thoát ra ngoài”
“Họ có kể là đã thấy ai đẩy hòn đá đi không?”
“Tiểu nhân đặc biệt hỏi kĩ chuyện này. Chính là vì lúc đó trên núi tối quá, hơn nữa cả ba người đều đang kinh sợ nên đều vội vã bỏ chạy xuống núi. Bọn họ nói, không bị rơi xuống vực đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể quan sát xem có người lạ ở đó hay không”
“Không thể nào như vậy? Ta đã đến hiện trường vụ án. Máu chảy nhiều như vậy, người bình thường làm sao có thể sống sót?” Tưởng Tích Tích nghi ngờ hỏi.
“Tại sao lại không thể? Máu kia đâu nhất định phải là máu của bọn họ?” Giọng nói của Trình Mục Du càng ngày càng hạ thấp. Cuối cùng, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trước mặt, tựa hồ muốn nhìn thấu cái gì đó.
“Đại nhân, ta vẫn chưa hiểu lắm” Tưởng Tích Tích ở bên cạnh khẽ nói.
“Ngay từ đầu, chúng ta đã bị tính kế…”
“Cái gì? Ai lại dám tính kế quan phủ?”
Trình Mục Du im lặng một lúc lâu. Sau đó, hắn đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt vừa có phần tự giễu lại vừa nhẹ nhõm. Hắn nhìn về phía bức tường trong sân ở cách đó không xa: “Bị người khác lợi dụng cũng tốt. Bị dắt mũi cũng không sao. Tóm lại, kết cục hiện tại là tốt nhất. Chúng ta không cần phải so đo với người đó”
Yến Nương đang nấu cơm, là món chim cút cách thủy hầm cùng với đá ngọc, trúc xanh và bách hợp. Một nồi canh đã được ninh kỹ lưỡng trong ba giờ, thịt non mềm, nước súp trắng như sữa. Hiện tại, nó đã chín nhừ.
Hữu Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, giương mắt mong đợi, móng vuốt định chạm vào cái thìa nhưng Yến Nương đã đánh mạnh vào mu bàn tay của hắn ta: “Ngươi quên đau rồi sao? Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều đang bị thương, bây giờ lại tưới thêm một chén canh nóng, có phải là ngươi chán sống rồi không?”
Trách cứ xong, Yến Nương bưng một bát canh, đặt lên mặt bàn đá trong sân, dịu dàng thổi bay khí nóng.
Hữu Nhĩ vừa nhìn nàng vừa cười lên, ai dè lại chạm vào vết thương, nhe răng đau đớn: “Cô nương, nếu cô tìm thấy cuốn kinh Phật kia muộn hơn mấy canh giờ, chỉ sợ là ta cũng đã hồn phi phách tán rồi”
“Tuy rằng chiếc áo cà sa của tên hòa thượng xấu xa đó lợi hại, nhưng không ngờ hồn phách của Khỉ thần như ngươi lại là hoa sen trước mặt Phật tổ, có thể nhập vào kinh Phật. Chỉ cần thân thể ngươi không mục rữa thì hồn phách vẫn có thể tìm về. Hơn nữa, việc này còn giúp ta tìm được nơi mà bọn họ chôn thi thể”
Nói xong, nàng đặt bát canh ở trước mặt Hữu Nhĩ: “ Uống từ từ thôi. Trong canh có Dưỡng Hồn Tham, một loại nhân sâm giúp nuôi dưỡng linh hồn. Hiện tại, ba hồn bảy vía của ngươi vẫn chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ. Loại sâm này có thể giúp ngươi cảm thấy thư thái hơn”
Hữu Nhĩ khẽ nhấp một ngụm canh, lập tức giãy nảy lên: “Cô đã cho vào bao nhiêu muối vậy? Mặn muốn chết ta rồi!”
“Thuốc đắng giã tật. Ngươi là Khỉ thần, sao vẫn còn tham ăn đồ ngon ngọt chứ?”
Vẻ mặt của Yến Nương thoáng ngượng ngùng, vừa đáp lại vừa đứng dậy đi đến một góc sân.
Hữu Nhĩ hiểu rõ, liếc nhìn nàng một cái, vừa định vạch trần nàng rằng: tay nghề kém chính là tay nghề kém, không cần viện cớ với hắn ta. Nhưng vừa ngẩng đầu, Hữu Nhĩ liền thấy cô đi tới phòng chứa củi, nhìn vào bên trong với biểu cảm đăm chiêu.
“Linh hồn của Khang Vân vẫn còn ẩn náu ở đây. Có lẽ là vì nơi này chỉ cách Tân An phủ một bức tường mỏng, cho nên nàng ta luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, vụ án oan của Hàn gia sẽ được rửa sạch, để những linh hồn đã chết chìm xuống đáy sông kia có thể yên nghỉ”
“Nhưng vụ án này đã qua chín năm rồi. Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng ta không để cho Huyện lệnh nghe thấy tiếng khóc than của mình?”
“Không thể nghe và không muốn nghe là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trình Mục Du tuy có điểm không giống người phàm, nhưng hắn lại rất để tâm chuyện của Khang Vân”
Hữu Nhĩ buông chiếc thìa xuống, đi lòng vòng trước mặt Yến Nương, hỏi: “Cô nương, nghe giọng điệu của cô, hình như ta cảm thấy thái độ của cô đối với hắn đã thay đổi nhiều rồi?”
Yến Nương khẽ cong môi: “Thay đổi? Trái lại, ta phát hiện càng ngày càng không thể nhìn thấu hắn”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía cổng sân, nói tiếp: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài một chuyến”
“Cô muốn đi đâu?”
Hữu Nhĩ đuổi theo ra tới cửa. Tuy nhiên, trước mặt hắn ta chỉ còn là ngõ vắng hiu quạnh, làm gì còn bóng người nào. Hắn ta lắc đầu, cười cười cảm thán: “Cô nương này, đã bỏ “thực”, nay lại bỏ “sắc dục”, cho nên thân thể kia quả là càng ngày càng nhẹ”
Mưa xuân vừa dứt, mặt đất xanh ngắt một màu. Yến Nương đứng trên một cánh đồng cỏ trải dài vô tận, hai mắt nhắm nghiền, một tay cầm chắc Trùng Yêu linh, hướng lên trời cao và lắc ba cái.
Tức thì, một đám mây đen từ phía chân trời bay đến. Nó phân tán trong không trung, hợp hợp tan tan, như lớp bông gòn màu xám, che phủ từng mảng trời xanh lam. Gió lạnh quét qua, bông tuyết từ đó rơi xuống hết đợt này đến đợt khác. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, bông tuyết tinh khiết đã bao phủ toàn bộ thảo nguyên, tựa như đã đem tất cả bụi bẩn trên thế gian này tẩy sạch toàn bộ.
“Tống đại nhân, hiện tại, ta vẫn chưa thể lập một bia đá cho Tống gia các người, chỉ có thể đưa tiễn Tống gia bằng một trận đại tuyết trong sạch”
Bông tuyết trắng xóa liên tục rơi xuống, dù đã bao bọc Yến Nương thành một người tuyết nhưng nàng vẫn không hề động đậy, nhìn xuyên qua đám mây đen như thể đang kiếm tìm ánh dương ẩn đằng sau, thầm nghĩ: “Sau cơn mưa trời lại sáng, rửa sạch hàm oan. Tống đại nhân, ngài yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại công lý cho toàn bộ Tống gia”
Lúc đó, Trình Mục Du lại đang viết thư pháp. Lần này, trên tờ giấy trắng chỉ có một cái tên duy nhất: Tống Minh Triết.
Mười năm trước, hắn ta là Huyện lệnh của Tân An. Mười năm sau, Tống Minh Triết vì bị kẻ khác hạch tội nên đã nhận trừng phạt. Hai chuyện này thật sự không liên quan với nhau sao?
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, một tiếng gọi đầy lo lắng, hốt hoảng đột nhiên vang lên từ ngoài sân: “Đại nhân, thánh chỉ đến!”
Thánh chỉ? Trình Mục Du sửng sốt, bước nhanh ra khỏi thư phòng, đến khi đối mặt với người truyền dụ thánh chỉ thì hắn lập tức quỳ gối, nghiêm chỉnh dập đầu và lắng nghe.
“Phụng Ngô thừa mệnh: Trẫm nghe danh bổ khoái của Tân An phủ là Tưởng Tích Tích vốn thiện lương, trung hậu, phẩm mạo xuất chúng, nay đặc biệt ban hôn cho Vu Quốc Ngạn – chi tử của Hạ thị lang Vu Phương, chọn ngày lành thành hôn. Khâm thử”
QUYỂN 10
Rạng sáng, vạn vật dường như vẫn còn ngủ say, khung cảnh chìm trong tĩnh lặng. Ở phía chân trời xa xa, những tia mặt trời tươi mới đầu tiên dần xuất hiện, cẩn thận vẽ sắc màu trên nền trời xanh lam“Đại nhân! Đại nhân!”
Sự yên tĩnh của Tân An phủ bị một tiếng gọi ầm ĩ phá vỡ. Tưởng Tích Tích bưng một chậu đồng, đang đứng đợi bên ngoài phòng ngủ của Trình Mục Du, nhìn một tiểu đồng vừa vội vã chạy đến gần vừa hô hào. Nàng ta liền ra hiệu im lặng, thì thầm: “Ngươi kêu la cái gì? Nhiều ngày rồi, đại nhân không được nghỉ ngơi tử tế, ngươi không được làm ngài tỉnh giấc”
Nhưng câu này chưa kịp nói hết thì giọng nói ngái ngủ của Trình Mục Du từ bên trong đã vọng ra: “Có chuyện gì?”
Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, trừng mắt nhìn tiểu đồng kia, hỏi: “Ngươi nói đi, vừa mới sáng sớm mà đã giống như nhìn thấy ma vậy. Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi hốt hoảng như thế?”
Thằng bé lau mồ hôi trên trán, đáp: “Đại nhân, tuy tiểu nhân chưa gặp ma “thật” nhưng cũng giống như là ma vậy. Sáng nay, lúc tiểu nhân đang đi chợ mua đồ ăn, không ngờ lại nghe được một tin tức động trời, ngài đoán thử xem? Chính là, những người vốn đã chết ở lầu Thê Phượng kia, tất cả đều trở lại vào đêm qua”
Cửa phòng ngủ lập tức bị đẩy ra từ bên trong, Trình Mục Du chỉ mặc mỗi trung y đứng ở giữa cửa, hai hàng lông mày lưỡi kiếm cau chặt: “Ngươi nói cái gì? Ai đã trở lại?”
Tiểu đồng khẽ nuốt nước bọt, bẩm báo: “Chính là mấy người kia: Tiểu Giản, Hoa Cô và cô nương Thanh Trần. Tiểu nhân nghe những người kia kể rằng, đêm qua, họ đã trở lại lầu Thê Phượng, dọa người gác cửa sợ hãi, cứ tưởng bọn họ là vong linh tìm về, nhưng cuối cùng người kia nhận ra rằng họ không phải là ma, mà là người. Ba người vừa trở về kia còn kể rằng, vì cửa hang bị tảng đá lớn chặn lại, bọn họ không cách nào đẩy ra. Thế nhưng đêm qua, tảng đá lớn đột nhiên lăn khỏi cửa động, bọn họ liền có thể thoát ra ngoài”
“Họ có kể là đã thấy ai đẩy hòn đá đi không?”
“Tiểu nhân đặc biệt hỏi kĩ chuyện này. Chính là vì lúc đó trên núi tối quá, hơn nữa cả ba người đều đang kinh sợ nên đều vội vã bỏ chạy xuống núi. Bọn họ nói, không bị rơi xuống vực đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể quan sát xem có người lạ ở đó hay không”
“Không thể nào như vậy? Ta đã đến hiện trường vụ án. Máu chảy nhiều như vậy, người bình thường làm sao có thể sống sót?” Tưởng Tích Tích nghi ngờ hỏi.
“Tại sao lại không thể? Máu kia đâu nhất định phải là máu của bọn họ?” Giọng nói của Trình Mục Du càng ngày càng hạ thấp. Cuối cùng, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trước mặt, tựa hồ muốn nhìn thấu cái gì đó.
“Đại nhân, ta vẫn chưa hiểu lắm” Tưởng Tích Tích ở bên cạnh khẽ nói.
“Ngay từ đầu, chúng ta đã bị tính kế…”
“Cái gì? Ai lại dám tính kế quan phủ?”
Trình Mục Du im lặng một lúc lâu. Sau đó, hắn đột nhiên mỉm cười, vẻ mặt vừa có phần tự giễu lại vừa nhẹ nhõm. Hắn nhìn về phía bức tường trong sân ở cách đó không xa: “Bị người khác lợi dụng cũng tốt. Bị dắt mũi cũng không sao. Tóm lại, kết cục hiện tại là tốt nhất. Chúng ta không cần phải so đo với người đó”
Yến Nương đang nấu cơm, là món chim cút cách thủy hầm cùng với đá ngọc, trúc xanh và bách hợp. Một nồi canh đã được ninh kỹ lưỡng trong ba giờ, thịt non mềm, nước súp trắng như sữa. Hiện tại, nó đã chín nhừ.
Hữu Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, giương mắt mong đợi, móng vuốt định chạm vào cái thìa nhưng Yến Nương đã đánh mạnh vào mu bàn tay của hắn ta: “Ngươi quên đau rồi sao? Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều đang bị thương, bây giờ lại tưới thêm một chén canh nóng, có phải là ngươi chán sống rồi không?”
Trách cứ xong, Yến Nương bưng một bát canh, đặt lên mặt bàn đá trong sân, dịu dàng thổi bay khí nóng.
Hữu Nhĩ vừa nhìn nàng vừa cười lên, ai dè lại chạm vào vết thương, nhe răng đau đớn: “Cô nương, nếu cô tìm thấy cuốn kinh Phật kia muộn hơn mấy canh giờ, chỉ sợ là ta cũng đã hồn phi phách tán rồi”
“Tuy rằng chiếc áo cà sa của tên hòa thượng xấu xa đó lợi hại, nhưng không ngờ hồn phách của Khỉ thần như ngươi lại là hoa sen trước mặt Phật tổ, có thể nhập vào kinh Phật. Chỉ cần thân thể ngươi không mục rữa thì hồn phách vẫn có thể tìm về. Hơn nữa, việc này còn giúp ta tìm được nơi mà bọn họ chôn thi thể”
Nói xong, nàng đặt bát canh ở trước mặt Hữu Nhĩ: “ Uống từ từ thôi. Trong canh có Dưỡng Hồn Tham, một loại nhân sâm giúp nuôi dưỡng linh hồn. Hiện tại, ba hồn bảy vía của ngươi vẫn chưa hoàn toàn trở về vị trí cũ. Loại sâm này có thể giúp ngươi cảm thấy thư thái hơn”
Hữu Nhĩ khẽ nhấp một ngụm canh, lập tức giãy nảy lên: “Cô đã cho vào bao nhiêu muối vậy? Mặn muốn chết ta rồi!”
“Thuốc đắng giã tật. Ngươi là Khỉ thần, sao vẫn còn tham ăn đồ ngon ngọt chứ?”
Vẻ mặt của Yến Nương thoáng ngượng ngùng, vừa đáp lại vừa đứng dậy đi đến một góc sân.
Hữu Nhĩ hiểu rõ, liếc nhìn nàng một cái, vừa định vạch trần nàng rằng: tay nghề kém chính là tay nghề kém, không cần viện cớ với hắn ta. Nhưng vừa ngẩng đầu, Hữu Nhĩ liền thấy cô đi tới phòng chứa củi, nhìn vào bên trong với biểu cảm đăm chiêu.
“Linh hồn của Khang Vân vẫn còn ẩn náu ở đây. Có lẽ là vì nơi này chỉ cách Tân An phủ một bức tường mỏng, cho nên nàng ta luôn hy vọng rằng một ngày nào đó, vụ án oan của Hàn gia sẽ được rửa sạch, để những linh hồn đã chết chìm xuống đáy sông kia có thể yên nghỉ”
“Nhưng vụ án này đã qua chín năm rồi. Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng ta không để cho Huyện lệnh nghe thấy tiếng khóc than của mình?”
“Không thể nghe và không muốn nghe là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trình Mục Du tuy có điểm không giống người phàm, nhưng hắn lại rất để tâm chuyện của Khang Vân”
Hữu Nhĩ buông chiếc thìa xuống, đi lòng vòng trước mặt Yến Nương, hỏi: “Cô nương, nghe giọng điệu của cô, hình như ta cảm thấy thái độ của cô đối với hắn đã thay đổi nhiều rồi?”
Yến Nương khẽ cong môi: “Thay đổi? Trái lại, ta phát hiện càng ngày càng không thể nhìn thấu hắn”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía cổng sân, nói tiếp: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài một chuyến”
“Cô muốn đi đâu?”
Hữu Nhĩ đuổi theo ra tới cửa. Tuy nhiên, trước mặt hắn ta chỉ còn là ngõ vắng hiu quạnh, làm gì còn bóng người nào. Hắn ta lắc đầu, cười cười cảm thán: “Cô nương này, đã bỏ “thực”, nay lại bỏ “sắc dục”, cho nên thân thể kia quả là càng ngày càng nhẹ”
Mưa xuân vừa dứt, mặt đất xanh ngắt một màu. Yến Nương đứng trên một cánh đồng cỏ trải dài vô tận, hai mắt nhắm nghiền, một tay cầm chắc Trùng Yêu linh, hướng lên trời cao và lắc ba cái.
Tức thì, một đám mây đen từ phía chân trời bay đến. Nó phân tán trong không trung, hợp hợp tan tan, như lớp bông gòn màu xám, che phủ từng mảng trời xanh lam. Gió lạnh quét qua, bông tuyết từ đó rơi xuống hết đợt này đến đợt khác. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, bông tuyết tinh khiết đã bao phủ toàn bộ thảo nguyên, tựa như đã đem tất cả bụi bẩn trên thế gian này tẩy sạch toàn bộ.
“Tống đại nhân, hiện tại, ta vẫn chưa thể lập một bia đá cho Tống gia các người, chỉ có thể đưa tiễn Tống gia bằng một trận đại tuyết trong sạch”
Bông tuyết trắng xóa liên tục rơi xuống, dù đã bao bọc Yến Nương thành một người tuyết nhưng nàng vẫn không hề động đậy, nhìn xuyên qua đám mây đen như thể đang kiếm tìm ánh dương ẩn đằng sau, thầm nghĩ: “Sau cơn mưa trời lại sáng, rửa sạch hàm oan. Tống đại nhân, ngài yên tâm, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại công lý cho toàn bộ Tống gia”
Lúc đó, Trình Mục Du lại đang viết thư pháp. Lần này, trên tờ giấy trắng chỉ có một cái tên duy nhất: Tống Minh Triết.
Mười năm trước, hắn ta là Huyện lệnh của Tân An. Mười năm sau, Tống Minh Triết vì bị kẻ khác hạch tội nên đã nhận trừng phạt. Hai chuyện này thật sự không liên quan với nhau sao?
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, một tiếng gọi đầy lo lắng, hốt hoảng đột nhiên vang lên từ ngoài sân: “Đại nhân, thánh chỉ đến!”
Thánh chỉ? Trình Mục Du sửng sốt, bước nhanh ra khỏi thư phòng, đến khi đối mặt với người truyền dụ thánh chỉ thì hắn lập tức quỳ gối, nghiêm chỉnh dập đầu và lắng nghe.
“Phụng Ngô thừa mệnh: Trẫm nghe danh bổ khoái của Tân An phủ là Tưởng Tích Tích vốn thiện lương, trung hậu, phẩm mạo xuất chúng, nay đặc biệt ban hôn cho Vu Quốc Ngạn – chi tử của Hạ thị lang Vu Phương, chọn ngày lành thành hôn. Khâm thử”