Tân An Quỷ Sự

Chương 283: Lập tức xử trảm

Chương Trước Chương Tiếp

Trên cánh đồng hoang vu, một đám đông nghìn nghịt vây quanh, mục đích là đến xem cảnh tượng hành quyết. Trình Mục Du mới vừa tới Tân An được một năm, thế mà đã chém đầu thị chúng vị quan nắm quyền lực cao nhất trong thành. Tin tức chấn động như vậy đương nhiên thu hút sự quan tâm của toàn thể người dân thành Tân An. Cho nên mặc dù chỉ mới bình minh, người nào người nấy đều dẫn theo toàn bộ người nhà đến chứng kiến. Dòng người đông đúc, ồ ạt tràn đến như thủy triều dâng vì sợ sẽ bỏ lỡ cảnh tượng hy hữu nàyCăn nhà của họ Hàn nằm cách đó không xa, lẳng lặng “nhìn” đám đông đang bàn tán xôn xao trên bãi đất hoang. Đêm nay, “nó” trông thật bình yên và tĩnh lặng, đắm mình trong ánh trăng sao dịu dàng, dường như tất cả tà lực và oán thán đã trấn yểm và đè nặng lên căn nhà họ Hàn, suốt chín năm qua, đều bị tẩy sạch tại thời khắc này.

Vương Kế Huân đang quỳ gối giữa đám đông, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, mắng chửi cái gì đó. Chợt, trong một khoảnh khắc, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, bụi bẩn vốn bám đầy cơ thể tản ra xung quanh.

“Ngựa giấy, ngựa giấy thực sự đã trở lại…”

Hắn vừa khóc vừa cười vừa khóc điên loạn một hồi, hoàn toàn không còn ý thức được là bản thân đang bị trói, mà ra sức quỳ lạy dưới chân đám đông mà hắn đã từng xem họ là cỏ rác.

Vương Kế Huân đã phát điên rồi. Đúng vậy! Khi chứng kiến những bịa đặt của chính mình bỗng nhiên trở thành hiện thực, không ai có thể chịu đựng nổi.

Bọn đao phủ đang mài đao bên cạnh, lưỡi đao phát ra ánh sáng xanh, ma sát tạo vô số tia lửa bay tung tóe. Họ vốn vẫn đang ngủ say thì bị đánh thức, vội vã chạy đến đây, không ngờ chính mình sẽ thực hiện lần hành quyết quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

“Loảng xoảng” Âm thanh mài dao sắc bén như làm vỡ toạc màng nhĩ. Tưởng Tích Tích nhìn Trình Mục Du, nói: “Đại nhân, ngài thật sự không định trình báo với Đại Lý tự, cứ như vậy mà chém đầu hắn sao?”

Sắc mặt của Trình Mục Du bình tĩnh, đáp: “Nếu như ta trình báo, e rằng sẽ không còn cơ hội diệt trừ hắn ta”

Tưởng Tích Tích dứt khoát gật đầu: “Đúng vậy, cho dù hắn có nhận tội, nhưng e rằng cuối cùng, triều đình cũng chỉ lấy đủ loại cớ khác để lấp liếm, đưa hắn và thuộc hạ đi lưu đày. Nếu vậy, đối với tên cầm thú này cũng đã quá nhân từ rồi”

Thanh đao cuối cùng cũng được mài đến độ bén ngót. Tên đao phủ bắt đầu uống rượu. Sau khi nuốt ba ngụm, hắn phun ngụm rượu cuối cùng lên lưỡi đao.

“Đại nhân, đã đến lúc rồi” Tưởng Tích Tích khẽ nhắc nhở thời gian.

Trình Mục Du rút hỏa thiêm lệnh ra, hướng về phía hắn ta, phẫn nộ hỏi to: “Vương Kế Huân, ngươi biết tội chưa?”

Vương Kế Huân nhìn hỏa thiêm lệnh trước mắt mình, trên đó có một chữ “Trảm” màu vàng sáng chói. Lúc đó, hắn như chợt tỉnh lại từ trong mộng, đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc xoăn như lông heo bay lắc lư từ bên này sang bên kia: “Ta… Ta chính là đệ đệ của đương kim hoàng hậu. Là đệ đệ ruột! Cho dù ta có tội, ngươi cũng không có quyền giết ta”

Trình Mục Du nhìn Vương Kế Huân, đôi mắt tinh anh của hắn từ từ nheo lại: “Chiếu theo luật của Đại Tống, cho dù là thiên tử phạm tội thì cũng bị phán xử như thường dân. Vương Kế Huân, sắp chết đến nơi, nhưng ngươi vẫn không hề biết hối cải. Ta chỉ có thể lấy máu tươi của chính ngươi để truy điệu cho những vong linh đã bị ngươi hại chết một cách oan uổng”

Hắn liếc nhìn sang bên cạnh. Tưởng Tích Tích lập tức đứng thẳng người, kêu lên hai tiếng vang vọng như chuông: “Hành hình”.

Âm thanh ồn ào của dân chúng bỗng nhiên im bặt, trong lòng ai cũng bị hai chữ này làm cho chấn động. Nợ máu trả máu, ân oán giải trừ, những chuyện kịch tính như vậy đang diễn ra trước mắt khiến từng người một đều cảm thấy kích động, sục sôi khôn xiết.

Thanh đao của tên đao phủ đã được nâng lên điểm cao nhất. Ánh trăng soi rọi xuống lưỡi đao sắc bén, khiến cho Vương Kế Huân – người đang quỳ rạp trên mặt đất – kinh hãi đến mức cổ họng ngắc ngứ, không thể phát ra âm thanh nào, lại còn vô thức tiểu đầy ra đất. Dù cho bàn tay hắn ta đã tắm máu của biết bao nhiêu sinh mạng, nhưng khi đối mặt với cái chết, con quỷ hình người ấy vẫn không thể nào chịu thấu.

“Trình đại nhân, xin dừng tay”

Xa xa vọng lại tiếng vó ngựa, một người đang phi nước đại đến, dù cho người lẫn ngựa còn ở đằng xa nhưng thanh âm đã xuyên qua màn sương mù trong đêm truyền đến rõ ràng.

“Đại nhân, đó là giám trảm quan do triều đình phái đến” Tưởng Tích Tích chăm chú nhìn bóng đen đằng xa, giọng nói đầy nghiêm trọng.

“Ta không nhìn thấy!”

“Gì cơ?”

Nghe thế, Tưởng Tích Tích đột nhiên lấy lại tinh thần, vì vậy lại hét lần nữa vào mặt đao phủ: “Hành hình”

Vương Kế Huân lập tức quay đầu lại, dùng đôi mắt nhỏ ti hí, hung tợn mà nhìn chằm chằm tên đao phủ. Tình thế vừa có chuyển biến, hắn liền nói: “Triều đình tới cứu ta! Tỷ tỷ tới cứu ta! Nếu ngươi dám giết ta, dù có mấy cái đầu ngươi cũng không đền nổi đâu”

Tên đao phủ hết nhìn trái lại nhìn phải, không biết nghe ai, tay cầm đao lưỡng lự giữa không trung, nhưng không hề hạ xuống.

“Trình đại nhân! Xin ngài dừng tay!”

Giám trảm quan đã đến gần, liền nhảy xuống ngựa, lách qua đám đông dày đặc và bước vào trung tâm dòng người.

Trình Mục Du không hề nhìn người nọ, như thể hắn ta chỉ là một con kiến nhỏ bé không thể lọt vào mắt. Trình Mục Du nhìn con đao đang được ánh trăng soi sáng bóng loáng, toàn bộ tinh thần đều đặt trên lưỡi đao sắc bén kia.

“Lập tức xử trảm Vương Kế Huân”

Dường như, Trình Mục Du đã dùng hết sức bình sinh để gầm to mệnh lệnh này.

“Cứu mạng! Cứu ta!” Vương Kế Huân bò lết trên mặt đất như một con bọ, cố rướn người từng chút một về phía đám đông.

Tên đao phủ chuyển động thanh đao vài lần, song vẫn không hạ xuống. Bởi, hắn ta đã nhìn thấy giám trảm quan. Viên quan kia đang cầm một cuộn giấy màu vàng – thứ màu sắc tượng trưng cho hoàng tộc. Chỉ có thánh chỉ của hoàng thượng mới có thứ màu sắc quý phái và đẹp đẽ như thế.

“Cứu ta…”

Vương Kế Huân trợn trừng nhìn giám trảm quan đang bước ra khỏi đám đông, cố hết sức để tiến về phía người nọ, nhưng hắn ta đột nhiên cảm thấy một luồng gió nóng rực ùn ùn ập vào gáy.

Đầu tóc vừa dài vừa thô ráp đó rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng nằm im lìm. Trước khi chết, đôi mắt hắn ta đầy kinh hãi và nhìn chằm chằm vào giám trảm quan cùng với thánh chỉ vàng rực kia.

Bàn tay của Tưởng Tích Tích vẫn còn đặt trên cổ tay của đao phủ. Cánh tay nàng ta vô tình run rẩy không ngừng theo nhịp thở lẩy bẩy của hắn ta. Cuối cùng, thanh đao dài không chịu được trọng lực, lập tức rơi “rầm” xuống đất. Trên lưỡi đao và hai bàn chân của họ nhuộm đầy máu tươi.

Đúng lúc đó, một tiếng hoan hô phát ra từ đám đông. Cũng không biết ai là người bắt đầu, nhưng ngay sau đó, nó liền kích động tất cả mọi người. Âm thanh reo hò vang dội vang lên không ngớt. Người ta thậm chí còn không biết mình đang reo lên từ ngữ gì, vì có lẽ, điều đó không quan trọng. Toàn thể dân chúng trong thành chỉ muốn bộc lộ niềm vui sướng, hả dạ đang ngập tràn trong lòng với người bên cạnh.

Cách đó không xa, trên một đỉnh núi cao thẳng tới mây xanh, một bóng người cô độc đang đứng lặng lẽ, nhìn cảnh tượng tưng bừng, sôi sục trên vùng đất trống. Nàng mỉm cười, khóe mắt thấp thoáng ánh lệ ươn ướt, thầm nghĩ: Vương Kế Huân! Thứ ngươi nợ hắn, rốt cuộc hôm nay cũng đã hoàn trả.

Làn váy bị gió núi thổi bay bồng bềnh, nàng mạnh mẽ xoay người, bước qua bãi cỏ im lìm để lên núi lễ Phật.

***

“Lập tức hành động trong đêm nay đi. Người của hắn hiện tại không có ở Biện Lương, là thời cơ tốt nhất”

“Trình Đức Hiên chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Thuốc đã chuẩn bị xong, tuyệt đối hắn không thể phát hiện được. Tỷ phu, ngài đừng mềm lòng. Đây là cơ hội hiếm có. Cả cái thôn này chỉ có mỗi một nhà trọ này. Ta cũng đã tìm người bói một quẻ rồi. Hôm nay là ngày chín tháng chín, ngày cực kì tốt, mưu sự tất thành”

“Được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)