“Khi linh hồn trở về, phương đông không thể chống đỡ, cuồng phong chắn đường. Khi linh hồn trở về, phương nam không thể chống đỡ, cát lún ngàn dặm. Khi linh hồn trở về, phương tây không thể cản trở, mặt trời chói chang trên đầu. Khi linh hồn trở về, phương bắc không cản trở, đóng băng trăm thước. Khi linh hồn trở về, bên dưới không đi được, địa ngục không yên. Khi linh hồn trở về, bên trên không đi được, cửa thiên khó mở. Chỉ có khi linh hồn trở về…”Một nữ nhân có khuôn mặt xinh đẹp ngồi trên mép vách đá ở nơi cao nhất của núi Lăng Vân, hai chân lanh lẹ đạp đi đạ lại lên vách đá cao vạn thước, trong miệng ngân nga một bài hát bi thương như thế.
Vừa rồi ở trên bãi đất hoang, nàng cũng vừa ngâm nga giai điệu này vừa nối những linh hồn của người nhà Hàn gia mà Tinh Vệ đã đưa từ dưới đáy sông lên vào những con ngựa giấy. Bọn họ đã ở dưới đáy sông quá lâu, lâu đến nỗi trí nhớ của bọn họ đã phai mờ đi, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Nhưng mà bọn họ vừa nhìn thấy bóng dáng của kẻ thù, ký ức lại ào ào kéo về như thủy triều, không phải ngựa giấy chở bọn họ đến, mà là bọn họ cưỡi ngựa giấy điên cuồng phi về phía bóng dáng trong bóng tối kia.
Bụi cây bên phải nhúc nhích vài cái, sau đó, một bóng người mặc áo cà sa ló ra khỏi đó, đầu trần đã bị gai và cỏ dại cào rách, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến phong thái tiêu sái của hắn ta. Một tay hắn ta vịn vào vách đó, tay còn lại nắm lấy cành cây, chỉ dùng lục một chút là đã leo lên đỉnh rồi.
Vừa định lấy hơi, chóp mũi hắn ta đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương quen thuộc tràn ngập miệng mũi, hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người bị thân cây chặn lại, trái tim không khỏi mơ màng: “Sao… sao lại là ngươi? Không phải ngươi đã chết rồi sao? “
Bóng người đó cười ngặt nghẽo, chiếc trâm ngọc trên đầu kêu lạch cạch: “Đại sư, ngươi nhìn kỹ lại đi, rốt cuộc ta là ai?”
Nàng từ trên vách núi đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi tảng đá vỡ dựng đứng trên vách núi, ánh trăng cuối cùng cũng chiếu vào mặt nàng, Huệ Quang sửng sốt: Không phải nàng, nữ nhân trước mặt chính là người đã đi theo phía sau Trình Mục Du lúc ở Hàn gia. Tuy nhiên, tại sao mùi trên người nàng lại giống hệt như mùi của nàng ta vậy.
“Ngươi không phải nàng ta”
Hắn thốt ra bốn chữ này, nhưng vừa nói ra, hắn ta đã biết mình sai rồi, bởi vì giọng nói của nữ nhân này đã thay đổi, từ sắc lạnh ban nãy trở thành nhỏ nhẹ vang vọng, nhưng cũng không phải là người đã dây dưa với hắn ta vài ngày trong Tàng Thư Các.
“Đại sư, ngươi không nhận ra mặt của ta sao?” Nàng ghé vào lỗ tai hắn ta vừa cười, vừa phả hơi vào vết thương trên đầu hắn ta, rất thoải mái.
Huệ Quang ngơ ngác quay đầu lại, thì phát hiện ra khuôn mặt của nữ nhân này cũng đã thay đổi. Hoặc là nói nàng không hề thay đổi, chỉ có mắt của hắn ta đã bị cát làm cho mờ mịt, nên không thể nào nhìn rõ nàng được.
“Ngươi… thật sự là nàng ta sao?”
Nữ nhân cười nhẹ, nhưng cánh tay lại dùng sức đẩy Huệ Quang ngã xuống đất, nàng chàm ghét vỗ tay: “Nàng ta là ta, cũng không phải ta, nhưng mà hòa thượng à, con người ngươi tuy rằng đáng ghét, nhưng ngươi đã giúp ta một việc, ăn uống và chuyện nam nữ là dục vọng lớn trong bản năng sinh tồn của con người. Nếu muốn tu hành đến cảnh giới cao hơn, cần phải ngừng tham lam và dập tắt ham muốn của mình, cửa ải này, ngươi đã giúp ta độ qua rồi”
Huệ Quang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, trong lòng cân nhắc đi cân nhắc lại những lời trong kinh Phật: “Ý của ngươi là… nàng ấy chính là dục vọng của ngươi, ta đã cắt bỏ dục vọng của ngươi, nên đã giúp cho việc tu hành của ngươi tiến thêm một cấp?” Hắn ta trợn mắt há mồm: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nữ nhân phớt lờ hắn ta, đôi môi lại nhẹ nhàng cất lên khúc nhạc triệu hồn đó.
“Khi linh hồn trở về, phương đông không thể chống đỡ, cuồng phong chắn đường. Khi linh hồn trở về, phương nam không thể chống đỡ, cát lún ngàn dặm. Khi linh hồn trở về, phương tây không thể cản trở, mặt trời chói chang trên đầu. Khi linh hồn trở về, phương bắc không cản trở, đóng băng trăm thước”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho toàn thân Huệ Quang kích động: “Hóa ra tất cả chuyện này đều là do ngươi cố ý bày ra. Ngươi đã dùng truyền thuyết ngựa giấy giết người để dụ rắn ra khỏi hang ở Lầu Thê Phượng, để cho quan phủ can thiệp vào, điều tra lại vụ án Hàn môn, rồi sau đó lại bịa ra những lời nói dối rượu Tuyền Đồng Tử, khiến cho Hoa Cô phải tìm đến Vương Kế Huân nhờ giúp đỡ, nhân tiện giúp ngươi tìm ra chứng cứ quan trọng nhất” Hắn ta trừng to mắt: “Ngươi cũng đã tìm ra thi thể ở Vận Hà rồi đúng không? Bọn họ đã bị chôn ở đáy sông chín năm, đột nhiên được nhìn thấy ánh sáng lại lần nữa, tất cả những chuyện này đều là do ngươi mà ra đúng không? Nhưng mục đích thật sự của ngươi là gì? Rửa oan cho Hàn gia? Ta e rằng nó không chỉ đơn giản như vậy đâu, phải không? “
Nữ nhân lại mỉm cười: “Hòa thượng, hiếm khi thấy tâm tư ngươi thông thái như vậy, nhưng lại đi giúp người xấu làm điều ác. Vương Kế Huân đã làm rất nhiều chuyện ác, trong tay đâu phải chỉ có một vụ huyết an” Nàng dừng lại một chút, giọng điệu lại càng thêm lạnh lẽo: “Tống Minh Triết cả đời thanh liêm, là một vị quan tốt hiếm có trong triều đình, chỉ vì lúc ở Tân An đã làm khó hắn ta, Vương Kế Huân ở ngự tiền đã tố giác hắn, cả nhà hắn bị chém rồi treo đầu lên cây để thị chúng. Cho dù không nhắc đến chuyện này, thì hắn ta vẫn còn nợ ta một chuyện” Nàng nói bằng giọng điệu âm u, sắc mặt như ma quỷ: “Mười năm trước, trong cuộc hỗn loạn làm làm chấn động cả Triều Cương, Vương Kế Huân đã làm những gì, chắc là ngươi cũng biết”
Sắc mặt Huệ Quang tái nhợt, hắn ta đã mơ hồ đoán ta được thân phận của người trước mặt, nhưng hắn ta cũng biết sở dĩ nàng nói ra sự thật như thế chẳng qua chỉ là vì một lý do: mạng của hắn ta đã không còn bao lâu nữa rồi, mà người chết sẽ không biết nói.
“Tại sao ngươi không dứt khoát giết hắn ta ngay đi. Với bản lĩnh của ngươi, giết một người e rằng chỉ là một chuyện đơn giản vô cùng mà thôi” Hắn ta nói, giọng điệu tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nữ nhân bước từng bước đến gần hắn ta: “Giết người thì dễ, nhưng công lý khó tìm, ta muốn hắn ta chết rõ ràng, để hắn ta phải chết rõ ràng trong lòng người của cả thiên hạ này. Hắn ta không thể nào chỉ chết trong một vụ án đẫm máu kỳ quái được, mà phải quỳ ở trên công đường, chịu trừng phạt cho những tội ác của mình. Những tội ác mà hắn ta đã gây nên phải được ghi vào sử sách mãi mãi, để trăm năm sau, ngàn năm sau, tên của hắn ta sẽ bị đóng chắc vào cái cột ô nhục, vĩnh viễn không thể nào trở mình được. “
Huệ Quang ngẩng đầu cười: “Cô nương à, ngươi đã quên rồi sao, cho dù tội danh của Vương Kế Huân có nhiều đến bao nhiêu đi chăng nữa, chuyện của Tống gia cũng không thể nào tính cho hắn ta được. Suy cho cùng, Tống Minh Triết là vì lễ tế đó mới chết, còn người ra lệnh là ai thì ngươi cũng đã biết rồi, chẳng lẽ ngươi cũng có thể khắc tên hắn ta lên trên cái cột ô nhục sao? “
Nói xong, Huệ Quang đột nhiên hối hận, bởi vì khóe miệng của nữ nhân đó đột nhiên co giật vài cái, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nàng bước lên trước, nắm lấy áo cà sa của hắn ta và bắt đầu từ phía trên kéo ra: “Áo cà sa không tồi, vốn dĩ nên dùng để trừ gian diệt hại, nhưng ngươi sử dụng nó để đối phó với những người ngay thắng”
Chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, nàng nhìn thẳng vào mắt Huệ Quang, năm ngón tay mảnh khảnh chạm vào cái đầu trọc của hắn ta, men theo má rồi xuống đến cằm, ngón trỏ móc nhẹ, khuôn mặt của hắn ta đã gần với nàng trong gang tấc rồi: “Một vẻ ngoài đẹp như vậy, ta thật sự không nỡ ra tay. Tuy nhiên, ai bảo ngươi có mắt không trong, làm hại con khỉ của ta, ai dám làm tổn thương hắn, ta sẽ lấy mạng kẻ đó”
Vừa dứt lời, giữa các ngón tay của nàng đột nhiên xuất hiện một vài cây kim bạc, nắm đấm hướng thẳng về phía cổ của Huệ Quang.
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi, thuận theo cái cổ trắng nõn rơi xuống đám cỏ dại, hắn ta thậm chí còn chưa kịp nói lời nào, đã không còn hơi thở nữa rồi.
Khóe miệng Yến Nương nhếch lên thành một nụ cười, không thèm nhìn cái xác thêm một lần nào, nhanh nhẹn thuận theo con đường mòn trong rừng lên núi để rời đi.