Tân An Quỷ Sự

Chương 281: Nhận tội

Chương Trước Chương Tiếp

Những tiếng than khóc từ đáy hố vang lên, quanh quẩn khắp phía trên Thiên Hoằng TựTrong đầu Huệ Quảng “bùm” một tiếng: Làm sao có thể, cổ của nàng đã bị cắt đứt, máu chảy đầy khắp sàn, làm sao nàng có thể còn sống sót được.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, trên mép hố đã có thêm một bàn tay, trên ngón tay được sơn màu đỏ tươi. Đôi bàn tay này, hắn ta đã nắm trong lòng bàn tay mình, đã cẩn thận hôn lên mu bàn tay không biết bao nhiêu lần.

Trước mắt chợt lóa lên, nữ nhân đã leo ra khỏi hố, nàng lảo đảo đi về phía Huệ Quảng, đầu gục xuống vai trái của hắn, không thể dựng dậy được, ngón tay yếu ớt duỗi về phía trước, nàng nói: “Đại sư, ngài đã muốn thân thể của ta, còn chưa đủ, ngài còn róc xương lột da ta, để cho máu chảy hết rồi ăn thịt sao?”

Nói xong, đôi môi son màu đỏ tươi mỉm cười với hắn ta, cả người nàng bổ nhào về phía hắn ta.

Huệ Quảng lùi lại phía sau vài bước, cơ thể lắc lư, hai tay vẫy loạn xạ với phía trước: “Tại sao ngươi lại ở dưới gốc cây, làm sao ngươi biết bọn họ bị chôn ở đây?”

Còn chưa kịp nói xong, hắn ta đã đột nhiên bị Vương Kế Huân che miệng lại: “Đừng nói nhảm nữa, ngươi đang nói nhảm cái gì vậy”

Huệ Quang lắc đầu, lúc này mới nhận ra nữ nhân đó đã không thấy đâu nữa rồi, trước mặt hắn ta chỉ còn lại vẻ mặt dò xét của Trình Mục Du, hắn đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, sau đó nặng nề quay người đi, quát lớn với đám nha dịch: “Đào, nhìn xem dưới gốc cây này rốt cuộc là có thứ gì? “

Cuối cùng sau khi đào lên được một bộ xương trắng, cây bồ đề đã ngã xuống phía sau, nó mang theo biết bao oán khí và đau thương, cũng cất giữ quá nhiều bí mật, bao nhiêu năm qua, rễ cây quấn bao quanh đống xương trắng, dựa vào việc hút lấy máu xương để sống. Bây giờ xương đã không còn nữa, cuối cùng nó cũng không thể tiếp tục được nữa, thân cây nghiêng về phía sau, đè lên tường, lá rơi khắp mặt đất.

“Thưa đại nhân, hóa ra… hóa ra những nữ nhân bị Vương Kế Huân ăn thịt đều được chôn ở đây, dưới gốc cây bồ đề này” Tưởng Tích Tích phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Mồ hôi lạnh từng lớp từng lớp chảy xuống trán Vương Kế Huân, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo qua trái phải, hắn ta đột nhiên đứng thẳng dậy, chỉ vào Huệ Quang hung hắn nói: “Trình đại nhân, xương được đào ra từ Thiên Hoằng Tự của hắn ta, thì có liên quan gì đến ta. Nếu muốn kết tội thì cũng chỉ là việc của một mình hắn ta, Trình đại nhân, xin ngài hay mang yêu tăng này đi hỏi cho ra lẽ”

Huệ Quang chế nhạo, hắn ta nhìn Vương Kế Huân, ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén uy quyền: “Ngươi ghen với Hàn Tri Nguyên, cho nên mới giết cả nhà hơn hai trăm người của hắn, nhờ ta giúp ngươi đem thi thể bỏ vào lồng sắt rồi ném xuống lòng sông; ngươi tham ăn thịt người, trong hơn hai mươi năm qua người đã ăn hết cả trăm nữ nhân, thậm chí còn kiêu ngạo nướng thịt người trong nhà của Hàn gia để ăn. Vì sợ bị người ta phát hiện định tội, ngươi đã chôn tất cả xương cốt ở Thiên Hoằng Tự. Vốn dĩ ngươi tưởng rằng mình đã tinh tế cẩn thận rồi nhưng bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra bản thân thật ngốc. Ngươi đã lên kế hoạch cho sau này hết cả rồi, định rằng khi tội ác của mình bị bại lộ ngươi sẽ đá ta ra gánh hết mọi tội danh thay cho ngươi. Vương Kế Huân, trông có vẻ liều lĩnh và ngu đần như thế nhưng thực tế, ngươi là kẻ gian trá nhất. “

Vương Kế Huân nhảy bật lên, đi vòng qua Huệ Quảng: “Bằng chứng đâu, bằng chứng ở đâu? Nếu không có bằng chứng, cho dù ngươi có nói ra bao nhiêu lời vu oan giá họa cho ta đi chăng nữa cũng vô ích thôi. Triều định sẽ tự trả lại công bằng cho ta, quan phủ cũng sẽ trả lại công bằng cho ta. “

“Ngươi muốn bằng chứng?” Huệ Quang liếc xéo hắn ta một cái: “Ngươi nhìn trong cái hố đi, còn chôn vật gì nữa kìa?

Mọi người đều sững sờ nhìn vào trong hố, đúng lúc này Huệ Quang đón gió nhảy ngược lên, áo cà sa của hắn ta bị gió đêm cuốn lấy, hắn ta cũng tranh thủ nhảy từ trên tường cao xuống, giống như một con đại bang đang tung cánh, chìm vào trong bóng tối của ngọn núi phía sau.

“Đuổi theo” Trình Mục Du tức giận hét lên, Sử Phi Sử Kim không chút do dự, chạy theo hướng thoát thân của Huệ Quang, nhưng bọn họ đã đột ngột bị nhưng cây gậy dài chặn ngay hông lại, hòa thượng của Thiên Hoằng Tự đứng thành mấy hàng. Trên tay mỗi người đều cầm một cây gậy dài, chỉa lên trời và gõ xuống đất, từng chiêu thức của bọn họ đều rất chỉnh tề, đầu gậy mang theo âm thanh rít của gió, huynh đệ Sử gia lần lượt bị ép lùi về phía sau.

Tưởng Tích Tích rút trường kiếm ra muốn lao về phía trước, nhưng khóe mắt chợt hạ thấp, nàng ta thấy trong hố cây dường như có thứ gì đó, phát ra ánh sáng bạc lấp lánh như một chiếc áo khoác lông thú. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, thứ đó di chuyển rồi biến mất không thấy đâu nữa, dường như nó chui vào đất rồi lẫn vào trong đất rồi. Vừa định nhìn lại cho kỹ, bỗng nhiên bên tai có tiếng vó ngựa như có như không truyền đến, càng lúc càng lớn, giống như tiếng sấm mùa xuân, từ xa lao thẳng về phía Thiên Hoằng Tự.

Nghe thấy âm thanh này không phải chỉ một mình nàng, các hoà thượng cũng lần lượt buông cây gậy dài xuống, đứng yên, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía đường núi bên ngoài chùa. Trình Mục Du cũng quay đầu lại, đôi mắt đen láy dần dần lấp đầy bằng ánh vàng đang đang phi qua.

Những con ngựa giấy ún ùn kéo đến, phi nước đại về phía Thiên Hoằng Tự, cát bụi bay lên che cả trăng, con ngựa như đang phát điên, con đi đầu ngẩng cao đầu, tai nhọn vểnh lên. Nếu không nhờ những đôi mắt không có chút sinh khí trên mặt, mọi người đã nhầm bọn chúng là thật ngựa bằng xương bằng thịt rồi.

Cuối cùng, bọn chúng đi xuyên qua bức tường và vào đến trong sân của Thiên Hoằng Tự, tiếng móng ngựa kêu vang, lá vàng trên người cũng gió thổi xào xạc, bọn chúng vây quanh một người ở trung tâm.

“Không phải, cái này là giả, là giả đấy, ngựa giấy giết người, chẳng qua chỉ là tin đồn ta tung ra thôi, làm sao có khả năng, chỉ là một con ngựa giấy mà thôi, làm sao có khả năng giết người được?”

Vương Kế Huân đứng ở giữa vòng tròn, mắt đảo từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái, nhưng dù nhìn từ góc độ nào thì hắn ta cũng có thể nhìn thấy một đôi mắt vô hồn, được vẽ bằng bút lông.

Đôi mắt của những con ngựa giấy này dường như có sức sống vậy, bởi vì Vương Kế Huân đã nhìn thấy bóng dáng của mình bên trong đó, do dự, nặng nề, xoay qua xoay lại trong vòng tròn do những con ngựa giấy tạo thành, nhưng từ đầu đến cuối cũng không tìm được lối ra.

Đột nhiên, trong mắt ngựa giấy đồng thời xuất hiện vài bóng trắng, có người, có người tới, bọn họ đứng trong đoàn ngựa lặng lẽ tiến gần đến chỗ hắn ta.

Vương Kế Huân nghe thấy âm thanh “cành cạch” do răng mình đánh vào nhau, hai chân hắn ta đột nhiên mềm nhũn ra, mềm đến mức không thể chống đỡ nổi thân hình to lớn này nữa, thái dương và trán đã đầy mồ hôi lạnh, nó thuận theo cổ, cjhảy xuống khắp cơ thể.

Vai hắn ta chợt chùng xuống, có thứ gì đó đang treo trên đó, Vương Kế Huân liếc qua, nhưng hắn ta lại đối mặt với một khuôn mặt không còn chút máu.

“Hàn Tri Nguyên” liếc hắn ta: “Nước sông lạnh quá, da thịt trên người ta đã bị cá rỉa sạch rồi, Vương đại nhân, hay là ngài xuống đây với ta đi”

Vừa dứt lời, thì lại có càng nhiều bóng trắng từ trên con ngựa giấy bước xuống, từng bước từng bước lảo đảo đi đến chỗ Vương Kế Huân, cánh tay giơ lên phía trước, chen lấn nhau kéo y phục của hắn ta.

“Đi xuống thôi…”

“Vương Kế Huân…”

“Trả lại mạng cho ta… Vương Kế Huân… Trả lại mạng cho ta…”



“A”

Không biết đã qua bao lâu, giữa bầy ngựa đột nhiên vang lên một tiếng hét dài, Vương Kế Huân y phục xộc xệch, mái tóc được quấn gọn đã rủ xuống lưng, trên người hắn ta đầy vết móng ngựa, mỗi một vết đều là màu đen của tro tàn. Hắn ta quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, đầu đã đập đến mức rách ra: “Ta biết lỗi rồi, ta thật sự đã biết lỗi rồi, ta không nên vì bạc mà giết người bịt miệng, các ngươi hãy tha cho ta đi… tha cho ta đi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)