Tân An Quỷ Sự

Chương 280: Cây

Chương Trước Chương Tiếp

Toàn bộ cánh đồng hoang được ánh lửa bao quanh, ánh sáng đỏ đen hòa lẫn với nhau, rực rỡ mà quỷ dịVương Kế Huân và Huệ Quảng đứng sóng vai nhau, nhìn cảnh tượng như đã từng quen biết này, suy nghĩ lại bị kéo về cái đêm chín năm trước một lần nữa: Phần lớn người Hàn phủ bị đâm chết trong lúc ngủ, bị diệp đao đâm thủng ngực rồi lại xoay vài vòng trong lớp thịt, moi ra những mạch máu to nhất, máu chảy như trút nước, thậm chí bọn họ còn chưa kịp mở mắt đã phó mệnh nơi Hoàng Tuyền.

Hàn Tri Nguyên là ngoại lệ, ông ta bị Vương Kế Huân đánh thức rồi bị áp giải tới nhìn Khang Vân bị làm nhục, bị hủy hoại, mắt trợn đến nứt ra nhưng lại không thể làm gì được.

Vương Kế Huân dùng diệp đao đâm từng nhát vào bụng ông ta, hơi thở hôi thối phun lên mặt ông ta: “Hàn Tri Nguyên, chuyện gì của ngươi cũng vượt trên ta, nhà lớn hơn ta, nữ nhân đẹp hơn ta, nếu ngươi thông minh một chút, có lẽ sẽ biết mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy. Bây giờ cũng không cần ngạc nhiên đến thế đâu” Hắn quay đầu nhìn Khang Vân: “Còn nữ nhân này nữa, ta khuyên nàng ta mấy lần rồi, bảo nàng ta đi theo ta, thế mà lại không biết tốt xấu. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để hai người các ngươi chết cùng một chỗ đâu, ta sẽ đem nàng ta về vương phủ mà thưởng thức từ từ” Hắn ta cười ha ha, rút diệp đao ra khỏi cơ thể Hàn Tri Nguyên, máu theo lưỡi dao mà văng ra mặt đất, nhưng hắn lại chẳng hề do dự chút nào, đâm vào rút ra hết lần này đến lần khác, mãi đến khi bụng của Hàn Tri Nguyên biến thành một bãi bùn mềm.

Cuối cùng toàn bộ thi thể đều bị kéo vào hoa viên, nhân số quá nhiều nên phải nhồi nhét trong đình Lưu Ly.

Vương Kế Huân đứng ở giữa đống thi thể mà cười ngông cuồng: “Hàng mã giết người, giết người rồi”

Giấy thếp vàng được ném vào không trung, theo gió từ từ rơi xuống, che giấu tất cả tội ác và u tối trong đêm Thanh Minh này.

“Ai vậy? Dám đốt hàng mã vào tiết Thanh Minh?” Huệ Quảng nhìn khói đen ở xa, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ bất an.

Vương Kế Huân không nói gì, trả lời hắn ta là tiếng dạ dày kéo dài: “Chắc là tìm được thi thể của Hàn gia nên đám họ hàng xa đang cúng tế” Hắn vỗ bả vai Huệ Quảng, tự mình đi vào trong chùa: “Trở về đi, ta sắp chết đói rồi” Thấy hắn ta bất động thì bèn quay lại: “Sao thế, chẳng lẽ đệ cũng sợ hàng mã sẽ mang thứ gì từ âm phủ đến sao? Hiền đệ, không phải đệ quên rồi đấy chứ, đây là kế sách đệ nghĩ ra cho ta, cũng đệ cho người truyền tin đồn ra ngoài mà, sao bây giờ lại dọa ngược chính mình vậy”

Huệ Quảng vẫn bất động nhìn chằm chằm cánh đồng hoang, ánh lửa đã tắt, khói đen bốc lên, nhuộm nơi giao nhau giữa đất trời thành một khoảng mờ mịt. Một nơi nào đó trong lòng hắn ta hơi dao động, một dự cảm bất an chợt vọt vào tâm trí, tại sao lại như vậy chứ? Tại sao trong lòng lại bất an như vậy? Năm đó giết người vứt thi thể, hơn hai trăm mạng người mà hắn ta cũng chỉ mơ hồ cảm thấy hưng phấn thôi mà, chưa bao giờ giống hôm nay, trái tim đập thình thịch không ngừng, giống như vĩnh viễn không yên tĩnh lại được vậy.

Khoan đã, hình như có một người đang đứng ở giữa cánh đồng hoang, mặc quần áo màu trắng, mềm mại thướt tha, người nọ, dường như người nọ đang nhìn về phía chùa Thiên Hoằng.

Là ai?

Là người đốt hàng mã ư?

Đang trầm tư thì bên tai lại truyền đến tiếng kêu của một tiểu hòa thượng: “Phương trượng, không thấy người…”

Trong lòng Huệ Quảng hoảng hốt, xoay người quay lại chùa, mấy tiểu hòa thượng ở hậu viện đang bối rối đi tới đi lui, thấy hắn ta tiến vào, bèn vội vàng đi lên trước: “Phương trượng, không thấy nữ nhân kia đâu nữa, rõ ràng vừa nãy nàng ta vẫn còn trong bếp mà, bọn ta vừa tắm rửa cho nàng ta sạch sẽ, nhưng vừa xoay người đã không thấy người đâu nữa”

Nghe vậy, Vương Kế Huân cũng đi tới: “Mất người rồi? Sao có thể như vậy? Vừa nãy ta vẫn nhìn thấy nàng ta, nàng ta lại không có cánh, chẳng lẽ có thể tự bay lên sao?”

Huệ Quảng đảo mắt, đưa tay kéo tay áo Vương Kế Huân: “Đại nhân, huynh trở về trước đi, mấy chuyện xảy ra hôm nay quá tà môn, ta sợ trong này có điều kỳ lạ”

Nghe vậy, Vương Kế Huân sửng sốt, sau đó quay đầu bỏ đi, nhưng vừa mới tới cạnh cửa, cánh cửa trước mặt đã bị mở ra trước một bước: “Có phải Vương đại nhân bị mất cái gì không, có lẽ phủ Tân An phủ có thể giúp được đấy”

Trình Mục Du đi từ ngoài cửa vào, theo sau hắn là Tưởng Tích Tích và một đám nha dịch.

Vương Kế Huân hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, không phải không thấy nữ nhân kia đâu nữa à? Hắn tới thì có thể làm gì được, thế là bèn nhếch khóe miệng: “Trình đại nhân, người ta đều thắp hương bái Phật vào buổi sáng, mà ngài lại đến vào buổi tối, vậy là không thành tâm rồi, coi chừng tâm nguyện không được hoàn thành đấy”

Huệ Quảng cũng nhanh chóng đi ra từ bên trong, hành lễ với Trình Mục: “Trình đại nhân, không biết ngài đến ngôi chùa nhỏ này để làm gì?”

Trình Mục Du nhận ra dáng vẻ của Huệ Quảng: Đúng rồi, cuối cùng cũng tìm được tình tiết quan trọng nhất trong vụ án này. Lúc trước hòa thượng này đã muốn dẫn cái chết của hơn hai trăm người Hàn gia lên người hàng mã, thì ra hắn ta mới là đồng lõa của Vương Kế Huân. May mà hôm nay bọn họ vẫn canh giữ bên ngoài vương phủ, thấy Vương Kế Huân đi ra bèn đi theo hắn, nếu không sẽ không thể bắt được một ổ chuột rắn này.

Trình Mục Du không để ý tới hai người bọn họ, lách người vào bên trong, cẩn thận quan sát từng gốc cây cọng cỏ, từng nhói gạch bên trong.

“Vừa nãy ta ở ngoài cửa, nghe thấy hai người đang tìm người, phương trượng, trong chùa có ai mất tích sao?”

“Ban đêm gió lớn, chắc đại nhân nghe nhầm rồi, bọn ta yên ổn ở đây hết, nào có ai mất tích đâu” Vương Kế Huân trả lời đầy khiêu khích, cây bồ đề phía sau hắn bị gió thổi cho lắc lư ‘rào rào’, lá cây xoay tròn bay từ trên cao xuống, rơi lên người ba người.

“Đúng vậy, trong chùa chỉ có mấy hòa thượng này thôi, hiện tại toàn bộ đều ở trong sân, có thể đại nhân thật sự nghe nhầm rồi”

Huệ Quảng dứt lời, động tĩnh của cây bồ đề lại càng lớn hơn, hiện tại là mùa xuân nên vừa mới mọc ra lá mới, theo lý thuyết thì phải rắn chắc kiên cố mới đúng, nhưng lá cây lại như bông tuyết bay lả tả từ phía trên xuống, phủ mặt đất thành một thảm cỏ xanh.

Ba người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy gốc cây bồ đề khẽ run rẩy, thân cây to lớn lắc trái lắc phải, tuy biên độ không lớn, nhưng lại lật hết bùn đất bên dưới lên.

Trình Mục Du chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, không chú ý tới sắc mặt của Huệ Quảng và Vương Kế Huân đã tái nhợt từ lâu, mấy tiểu hòa thượng cũng quỳ xuống, không ngừng dập đầu với gốc cây cổ thụ trăm năm này.

Cuối cùng cây đại thụ cũng ngừng lắc lư, thế nhưng từng rễ cây được chôn sâu trong đất lại phá đất mà ra, đẩy hết bùn đất và sỏi đá phía trên ra ngoài. Bùn đất càng đẩy càng nhiều, bay khắp sân. Dưới tàng cây mơ hồ xuất hiện một cái hố sâu tối om, lại như có thứ gì màu trắng trộn lẫn trong đó.

Trong lòng Trình Mục Du khẽ động, cất bước đi về phía cái hố lớn kia, nhưng còn chưa đi đến cạnh hố đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt truyền ra từ bên trong, như tiếng mèo kêu, lại giống như tiếng khóc nức nở của trẻ con.

“Hu hu… Hắn giết ta, cắt cổ ta rồi chôn ta dưới gốc cây”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)