Nước mưa trên tóc nhỏ vào mắt Dương Thụ Phúc khiến tầm nhìn của hắn ta dần trở nên mơ hồ. Hắn ta híp mắt lại, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào bụi cỏ trước mặt, hắn từ từ cúi người xuống, cố gắng không phát ra tiếng động và tiến sát về phía trước. Khi sắp tới gần, bụi cỏ vừa rồi còn nhẹ nhàng lay động đột nhiên trở nên bất động và đứng thẳng tắp ở đó, hệt như đã bị phong ấn. Dương Thụ Phúc giật mình, làn gió thổi qua lưng khiến cột sống hắn ta trở nên cứng đờ, sao tự nhiên bụi cỏ này lại bất động nhỉ, lẽ nào…Đột nhiên, hắn ta trợn to hai mắt lên, bởi vì hắn ta nhìn thấy chẳng biết tự lúc nào, trên rễ cỏ đã xuất hiện thêm hai cái cánh tay nhỏ bé đen sì. Hai cánh tay đó nắm chặt bụi cỏ dại và nhổ lên rồi ném về phía hắn ta.
Dương Thụ Phúc kinh hãi lùi về sau vài bước, sau đó lập tức bắn tên về phía trước. “Vụt” một tiếng, mũi tên cắm vào một cây khô cách đó vài thước, nảy lên vài cái rồi bất động. Dương Thụ Phúc thầm nghĩ không ổn rồi, hắn ta cuống quít đẩy bụi cỏ dại trước mặt ra, định tiếp tục bắn người trong bụi cỏ kia, nhưng hắn ta còn chưa kịp rút mũi tên ra thì đột nhiên cảm thấy chân mát lạnh, ngay sau đó, một cơn đau đớn ập đến khiến hắn ta lảo đảo ngồi phịch xuống đất.
“Chân của ta, chân của ta…” Dương Thụ Phúc hoảng sợ kêu lên, bởi vì hắn ta phát chân trái của mình đã biến mất, chỉ còn lại một khúc xương ống chân vụn màu trắng, máu chảy ra hòa quyện vào những giọt nước mưa trên mặt đất, tạo thành một vũng nước đỏ thẫm.
“Ha ha ha…” Phía sau lại truyền đến tiếng cười quen thuộc đó. Dương Thụ Phúc quay đầu lại, cổ họng hắn ta lập tức siết chặt lại, chặt đến mức thậm chí còn không thể thốt ra tiếng thét đầy sợ hãi của mình, mắt trừng to như muốn rơi ra khỏi tròng mắt.
Đột nhiên, hắn ta bị kéo vào trong bụi cỏ, cung tên rơi cạch xuống đất, chỉ để lại một vệt máu nhầy nhụa trên mặt đất.
***
“Phu nhân thấy bức thêu này như thế nào?” Yến Nương cầm lấy một quyển trục trong tay Hữu Nhĩ và từ từ mở ra trước mặt Hoắc phu nhân. Trên bức tranh thêu hình một đứa bé, vừa vui vẻ thổi sáo vừa lùa đàn dê trước mặt.
Hoắc phu nhân vui mừng nói: “Tiệm thêu Tế Hồng quả nhiên danh bất hư truyền, cô xem bức thêu này vừa dày dặn vừa chặt chẽ, kết cấu đan xen vô cùng độc đáo, thật sự là phải khéo tay lắm mới có thể thêu được một bức thượng đẳng xuất sắc như thế này đấy”
“Phu nhân, chín con dê này tượng trưng cho sự bình an, còn cậu bé này mang ý nghĩa là cầu con. Yến Nương hy vọng từ nay về sau Hoắc phủ có thể quét sạch khói mù, mưa thuận gió hoà, cũng mong phu nhân sớm có con của mình”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Hoắc phu nhân biến mất, nàng ấy cầm tay Yến Nương: “Yến cô nương, lần đầu tiên gặp cô ta đã cảm thấy rất thân thiết nên cũng không ngại nói với cô. Thật ra ta chỉ tạm thời ở lại Hoắc phủ để quán xuyến việc nhà thôi, bao giờ quãng thời gian khó khăn này hoàn toàn qua đi thì ta sẽ hòa ly với lão gia”
“Vân Oanh đã chết, tội danh của phu nhân cũng đã được rửa sạch, tại sao vẫn phải làm như vậy?” Yến Nương kéo Hoắc phu nhân ngồi xuống và rót một tách trà nóng cho nàng ấy.
Hoắc phu nhân yếu ớt cười: “Mấy ngày nay ta đã hoàn toàn nhìn thấu mọi chuyện rồi, vị phu quân này của ta ấy à, trái tim còn cứng rắn và lạnh lùng hơn bất cứ ai. Sau khi mẹ của Tiểu Phu vừa mất được mấy tháng, ông ta đã cưới ta, ta vừa mới vào ngục, ông ta đã lại chuẩn bị tái giá với Vân Oanh. Có thể thấy trong lòng ông ta không thể chứa nổi bất kỳ ai, tới tận bây giờ cũng không có bất kỳ người nào” Nàng ấy thở dài: “Cô nhìn lại Trình đại nhân mà xem, phu nhân đã mất mấy năm rồi mà vẫn một thân một mình, thế mới gọi là trọng tình trọng nghĩa. Ta biết, ta đã lớn tuổi rồi, sau khi hòa ly chắc chắn sẽ không thể tìm được một mối hôn sự thích hợp nữa, nhưng mà ta cũng không thể sống cả đời với một người bạc bẽo như thế được” Nàng ấy cúi đầu cười cười: “Yến cô nương, ta làm như vậy là không hề suy nghĩ chút nào cho phụ mẫu mình, có phải ích kỷ lắm không?”
Trong lòng Yến Nương cảm thấy vô cùng kính phục: “Phu nhân có tâm tính rộng lượng, thông minh, tốt bụng không người thường nào có thể sánh bằng. Ta tin rằng nhất định phu nhân có thể tìm được một mối nhân duyên thích hợp. Còn người như Hoắc Thanh Minh thật sự không xứng với phu nhân. Nhưng mà phu nhân đến tiệm thêu Tế Hồng của ta thế này chẳng lẽ không sợ hàng xóm láng giềng đàm tiếu sao?”
“Sợ gì chứ, vì chuyện cô làm ăn với lầu Thê Phượng sao?” Hoắc phu nhân cười đầy sảng khoái: “Từ xưa đến nay, biết bao gái lầu xanh có tài năng tuyệt kỹ nhưng chỉ vì bị số kiếp dồn ép mà rơi vào động ma” Nàng ấy khẽ thở dài: “Ví dụ như Vân Oanh, tuy nàng ta vô cùng đáng trách, nhưng mỗi khi nhớ lại tình cảnh bi thảm trước khi chết của nàng ta là ta lại cảm thấy thương tiếc. Ta luôn cảm thấy một người như nàng ta vốn không đáng rơi vào tình cảnh đó” Nàng ấy đứng lên, đưa bức thêu cho nha hoàn đứng cạnh: “Yến cô nương, không ngờ đã trò chuyện với cô lâu như vậy rồi, ta phải về đây, trong phủ còn một số chuyện cần ta lo liệu”
Yến Nương đi ra ngoài tiễn Hoắc phu nhân, nhưng vừa đi tới đầu ngõ thì gặp Tưởng Tích Tích đang kéo Tấn Nhi đi từ cửa phụ của phủ Tân An ra. Tấn Nhi thấy Yến Nương bèn thân thiết gọi nàng, Yến Nương xoa đầu cậu bé: “Tấn Nhi định tới thư quán à?”
“Dạ, cha nói, đọc sách trăm lần sẽ hiểu được ý nghĩa kỳ diệu của nó” Giọng nói non nớt của Tấn Nhi vang lên, lời nói của cậu khiến Yến Nương và Hoắc phu nhân đều nở nụ cười.
“Tưởng cô nương, ta vẫn chưa cảm ơn cô nương chuyện lần trước, có thời gian thì tới quý phủ ngồi chơi nhé, ta sẽ đãi cô một bữa tiệc rượu thật ngon” Hoắc phu nhân mỉm cười và nói với Tưởng Tích Tích.
“Đó là bổn phận của ta, phu nhân không cần cảm ơn ta đâu, nhưng Yến cô nương đây thì phu nhân lại cần phải cảm ơn thật tốt đấy. Nếu không có cô ấy tương trợ thì…” Tưởng Tích Tích liếc nhìn Yến Nương, khẽ nở một nụ cười sâu xa.
Yến Nương phớt lờ sự khiêu khích của nàng ta, nàng đỡ Hoắc phu nhân lên kiệu, mới vừa buông màn kiệu xuống thì chợt nghe thấy tiếng gọi truyền từ phía phủ Tân An tới: “Tưởng cô nương, Tưởng cô nương, đại nhân gọi cô về, hình như có chuyện gì đó cần giao cho cô” Một nha dịch chạy đến gần Tưởng Tích Tích, vừa thở hổn hển vừa nói.
“Ta về ngay đây, ngươi đưa Tấn Nhi tới thư quán đi” Tưởng Tích Tích vừa nói vừa chắp tay chào Hoắc phu nhân, sau đó chỉnh lại quần áo cho Tấn Nhi rồi vội vã quay về. nàng ta đi thẳng tới thư phòng của Trình Mục Du, còn chưa đẩy cửa ra đã lớn tiếng hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy ạ?”
“Gấp thì không gấp, nhưng mà ngươi phải đích thân tới đó một chuyến” Nghe thấy giọng nàng ta, Trình Mục Du dời mắt khỏi cuốn sổ trên bàn, miễn cưỡng ló mặt ra từ trong đống sách.
“Đi đâu?
“Trấn Ngọc Tuyền”
“Sao tự nhiên lại tới đó?” Tưởng Tích Tích ngạc nhiên: “Ở đó có trọng án gì sao?”
“Cũng không hẳn là trọng án, nhưng lại làm kinh động đến triều đình” Trình Mục Du đứng lên, mệt mỏi nhìn Tưởng Tích Tích: “Chắc ngươi cũng biết Kinh Vân Lai nhỉ?”
“Ông ta là một người làm từ thiện, một hoàng thương mà ai cũng biết. Đại nhân, vị Kinh đại thiện nhân này làm sao à?”
“Người thì không sao, nhưng hơn trăm thạch lương thực ông ta vất vả chở tới đây đã hoàn toàn biết mất chỉ sau một đêm rồi”