Tân An Quỷ Sự

Chương 278: Nữ nhân

Chương Trước Chương Tiếp

“Đệ không tra nữa” Hắn nói“Cái gì?”

“Châu chấu đá xe, đệ vẫn hiểu đạo lý này”

“Mục Du, đệ hiểu rõ thật ư?”

“Có hiểu rõ hay không, không phải kết quả đều như nhau sao? Vương Kế Huân đã bị đưa đến Biện Lương, sẽ có người phán xét đúng sai cho hắn, không đến lượt đệ quyết định đâu. Sự việc đến giờ phút này, đã không còn là việc đệ có thể quản nữa”

Trình Thu Trì nặng nề thở dài một hơi, dường như chưa từng được nhẹ nhõm như vậy: “Cha còn lo đệ không hiểu rõ đạo lý trong đó, nên đặc biệt gọi ta đến khuyên đệ, bây giờ xem ra đệ cũng không cố chấp như cha tưởng tượng” Hắn ta vỗ bả vai Trình Mục Du: “Cha kỳ vọng rất lớn vào đệ, dù sao cũng đừng vì khí phách nhất thời mà phụ nỗi khổ tâm của ông ấy”

“Đệ hiểu mà đại ca, không còn sớm nữa, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi, không phải sáng sớm ngày mai còn muốn vội về Biện Lương à”

“Đệ không về cùng ta sao? Mấy ngày nữa là tới tiết Thanh Minh rồi, Tấn Nhi cũng phải về cúng bái mẹ của nó chứ”

“Trong tay đệ vẫn còn vài vụ án chưa xử lý xong, mấy ngày nữa đệ sẽ đưa Tích Tích và Tấn Nhi trở về”

Cửa phòng bị đẩy ra một tiếng ‘kẽo kẹt’, Trình Thu Trì tươi cười đi ra. Thấy hắn ta đã đi xa, Tưởng Tích Tích mới ló ra từ phía sau cây cột. Nàng ta nhìn bóng dáng hiu quạnh trong phòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bước nhanh vào: “Đại nhân, ngài thật sự… Quyết định từ bỏ?”

Trình Mục Du chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng gượng cười với Tưởng Tích Tích: “Tích Tích, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”

Tưởng Tích Tích đè lại một đống lời muốn nói: “Ta đi đun nước, đại nhân, ngài tắm rửa một chút rồi ngủ một giấc thật ngon nhé, đừng nghĩ gì hết…” Nói đến đây, viền mắt của nàng ta dần đỏ ửng, vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt rồi chạy ra ngoài cửa, đi về phía nhà bếp.

Trình Mục Du lại nằm mơ. Trong mơ, hắn nắm chặt cánh tay của Khang Vân rồi đè nàng ta dưới thân, người nàng rất trắng, óng ánh trong suốt như một viên ngọc được gia công tỉ mỉ.

Nàng ta không khóc, đôi mắt như đông lại thành băng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.

Nàng ta nói: “Đại nhân, cuối cùng ngài cũng toại nguyện rồi”

Ngoài cửa sổ là cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng la hét khóc lóc không ngừng vang lên bên tai. Khang Vân nở nụ cười, âm thanh càng lúc càng lớn hơn rồi biến thành bầu trời đầy sao, chúng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, là ngôi sao ư? Hay là đôi mắt của người chết?

Trình Mục Du ngồi bật dậy trên giường, hắn phát hiện bản thân đang trợn to mắt, ánh sao tràn vào từ cửa sổ lạnh lẽo như băng khiến cả người hắn lạnh buốt.

Không thể ngủ được nữa, hắn dứt khoát khoác áo đứng dậy, bất giác đi ra sân rồi tới bức tường thấp kia. Sân đối diện rất tối, không có một chút động tĩnh nào, hắn chợt nhớ tới, hình như mấy ngày nay không ngửi thấy mùi nấu cơm ở bên phải, cũng không nghe thấy tiếng ồn ào thường ngày.

Hắn mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng gọi một tiếng: “Yến cô nương”

Vốn không ôm hy vọng, dù sao bây giờ cũng là đêm hôm khuya khoắt.

Nhưng…

“Gần đây đại nhân luôn bị ác mộng quấy nhiễu nên không thể ngủ được sao?” Không ngờ lại có người đáp lời hắn, là âm thanh mà hắn chờ mong đã lâu kia.

“Ác mộng là thứ yếu, ngược lại áy náy mới khiến ta ăn ngủ không yên, ta là quan vùng Tân An, nhưng lại không thể bảo vệ bình an của dân chúng, giải oan cho mạng người chết oan, làm gì còn mặt mũi mà đối diện với bọn họ sau khi chết chứ”

Yến Nương cười, Trình Mục Du có hơi tức giận, hắn đang tâm sự với nàng một đề tài nghiêm túc, thế mà nàng còn cười được.

“Yến cô nương…”

“Trình đại nhân, những lời ngài vừa nói với lệnh huynh, đều là lừa hắn ta, đúng không?”

“Làm sao cô biết…”

“Tích Tích đến chỗ ta khóc lóc kể lể cả buổi, nàng ta đã bất bình vì vụ án Hàn môn rồi, lại còn sợ áp lực của ngài quá nặng, đang không biết nên làm thế nào cho phải, không ngờ là nàng ta quá nhạy cảm”

Trình Mục Du hừ lạnh một tiếng: “Cô nói không sai, nói thêm cũng chỉ lãng phí nước bọt, từ nhỏ ta đã bị huynh ấy giảng đạo quen rồi, nên đã luyện được kỹ năng nghe vào tai phải rồi chui ra tai trái, có thể nhanh chóng đuổi huynh ấy đi, cần gì phải nói lời vô ích chứ”

Yến Nương nhịn cười: “Bây giờ đại nhân đã nghĩ ra cách chưa?”

“Vẫn chưa” Hắn thành thật trả lời một năm một mười: “Ta chỉ có thể án binh bất động, để Vương Kế Huân lơi lỏng cảnh giác, đợi đến ngày nào đó phát hiện chứng cứ, lại…”

“Một ngày nào đó? Vậy phải đợi đến khi nào?”

Trình Mục Du nhíu mày: “Cô nương có diệu kế nào khác không?”

Yến Nương nhìn về phía bầu trời đêm vô tận, âm thanh dịu nhẹ kéo dài: “Sắp tới tiết Thanh Minh rồi, đại nhân, có phải chúng ta nên chuẩn bị cho những người chết một ít hàng mã không”

***

Không biết là thay đổi hoàn cảnh hay là do nguyên nhân khác, Trình Thu Trì trằn trọc trên giường mãi cũng không ngủ được, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện thưa thớt, dường như còn xen lẫn vài tiếng cười của nữ nhân.

Hơn nửa đêm, sao phủ Tân An lại có nữ nhân?

Trình Thu Trì càng không ngủ được, hắn ta rời giường rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Hình như âm thanh truyền ra từ trong sân của Trình Mục Du, hắn ta đảo mắt: Nữ nhân, Mục Du, hai từ này tưởng chừng như cách nhau cả ngàn dặm, đệ đệ của hắn ta khai hóa phương diện này khá muộn, hoặc là nói thế này, dường như hắn chưa bao giờ đặt chuyện nam nữ ở trong lòng. Năm đó cưới vợ cũng là cha ra mặt quyết định, hắn chỉ ở nhà vài đêm rồi theo quân ra trận. Hai năm sau trở về, Tấn Nhi đã đến tuổi nói chuyện, mà đệ muội cũng đã bệnh mất được nửa năm. Mặc dù không ở chung mấy ngày, nhưng dù sao cũng là vợ cả, hơn nữa hai người còn có một đứa con trai. Đối với Trình Mục Du mà nói, chuyện này giống như một kim bài miễn tử, không cần phiền muộn vì chuyện cưới vợ nữa. Thỉnh thoảng có người nhắc tới tái giá, đều bị hắn cười cho qua. Cha thấy tâm hắn không ở đây nên cũng thuận theo hắn, lâu dần cũng không còn người tới làm mai cho Trình gia nữa.

Nhưng mà, rõ ràng vừa nãy là giọng của nữ nhân mà? Chẳng lẽ hắn đột nhiên thông suốt nên đã tìm một hồng nhan tri kỷ ở Tân An rồi?

Nghĩ vậy, Trình Thu Trì bước nhanh hơn, nhanh chóng đi đến sân mà Trình Mục Du ở. Trong sân không có ai, ánh trăng lạnh lẽo nhuộm mặt đất thành một màu trắng như tuyết, trong trẻo mà tĩnh mịch. Hắn ta rón rén đi đến phòng Trình Mục Du, lặng lẽ nhìn vào bên trong.

Trình Mục Du mặc quần áo nằm trên giường, ngực nhẹ nhàng phập phồng, đã tiến vào mộng đẹp. Hắn ngủ rất say, vẻ mặt yên tĩnh bình thản, dường như tất cả tâm sự đều tan thành mây khói, không có ác mộng nào có thể quấy nhiễu sự thanh tịnh của hắn.

Chẳng lẽ là nghe lầm? Trình Thu Trì âm thầm suy nghĩ, cũng đúng, với tính cách của đệ đệ hắn ta, sao có thể không lo công việc mà để tâm tới chuyện tình cảm nam nữ được. Hắn ta cười lắc đầu, xoay người định quay về phòng. Nhưng đúng lúc này, trước mặt chợt vụt qua một bóng trắng, có một bóng người quen thuộc thò ra từ sau bụi cây rồi đi ra ngoài sân.

Trình Thu Trì đứng tại chỗ, sau lưng hắn ta rất lạnh, không phải bị gió đêm thổi lạnh, cũng không phải bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mà là sự lạnh lẽo phát ra từ nội tâm, từ trong ra ngoài, chui ra khỏi da rồi siết chặt vào lỗ chân lông, khiến hắn ta như bị ngâm trong nước đá.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)