Tân An Quỷ Sự

Chương 277: Liên lụy

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Kế Huân bị đè dưới đất, cơ thể run rẩy, hắn ta cười nhạt, tiếng cười càng ngày càng lớn, nước mắt cũng chảy ra: “Phủ Khai Phong, tốt, phủ doãn Khai Phong vẫn luôn xử án nghiêm minh. Ta tin ngài ấy sẽ cho ta một công đạo”Lưu Tự Đường cúi người xuống nhìn hắn ta, ánh mắt trong veo: “Ngươi đừng đắc ý sớm quá, ta đã cho họ hàng xa của Hàn gia đến nhận xác rồi. Nếu thật sự là do ngươi làm, dù có chạy đến chân trời góc bể thì cũng không thoát nổi đâu” Vừa dứt lời, hắn ta đứng dậy, hành lễ với Trình Mục Du: “Trình đại nhân, đệ phải đưa người đi ngay”

Trình Mục Du im lặng, khi thấy đoàn tùy tùng của Lưu Tự Đường áp giải Vương Kế Huân đến cửa, mới ngẩng đầu lên hoàn toàn tỉnh táo lại: “Không thể đưa Vương Kế Huân đi, ít nhất thì không phải bây giờ”

“Trình huynh, đây là mệnh lệnh của hoàng thượng” Lưu Tự Đường quay đầu lại, khẽ nhắc nhở Trình Mục Du.

Trình Mục Du sải bước, bước về phía trước: “Ta biết, nhưng phải giao cho phủ Khai Phong là bởi vì vụ án của Hàn gia. Nhưng hắn ta còn phạm vào những vụ án quan trọng khác của Tân An. Bắt buộc phải điều tra rõ ràng, mới có thể đưa hắn ta đi”

Tưởng Tích Tích chợt tỉnh ngộ, nàng ta vội vã bước lên phía trước: “Hắn ta ăn người, bọn ta có chứng cứ. Đây, đây là ghi chép của Hoa Cô” Nàng ta vừa nói vừa đưa quyển sổ cho Lưu Tự Đường.

Lưu Tự Đường mở ra xem, lộ vẻ vui mừng nhưng lại lập tức nhíu chặt mày: “Ngoài quyển sổ này ra, còn chứng cứ nào khác không, chẳng hạn như xác chết?”

“Lưu đại nhân anh minh, chỉ dựa vào một quyển sổ mà muốn trị tội ta thì đúng là không hợp lý. Nếu như vậy, hôm nào đó ta cũng có thể viết bừa vài câu, có phải cũng có thể buộc tội ai đó không?” Vương Kế Huân cười gằn, liếc nhìn Trình Mục Du.

“Nếu ta tìm thấy thi thể thì có thể giao vụ án này cho phủ Tân An không?” Tưởng Tích Tích bình tĩnh nhìn Lưu Tự Đường.

Lưu Tự Đường gật đầu: “Nếu thật sự như vậy, thì có thể giao Vương Kế Huân cho các người, ta sẽ trở về Biện Lương bẩm báo chuyện này với hoàng thượng”

“Được” Tưởng Tích Tích quay đầu lại, đôi mắt sáng rực: “Mọi người đi theo ta, ta biết thi thể được chôn cất ở đâu”

Căn phòng đổ nát vẫn còn đứng đó, ánh chiều tà nhuộm mái ngòi thành màu cam nhạt, cũng chiếu rọi mọi thứ trong phòng rất rõ ràng.

Sử Kim đi vào trong phòng, cầm cái bát dưới đất lên rồi đưa đến mũi ngửi: “Mỡ heo? Trong cái bát này toàn là mỡ heo”

Trình Mục Du gật đầu, nói với Tưởng Tích Tích: “Ngươi có chắc chính là ở đây không?”

“Đại nhân, Vương Kế Huân nuôi những nữ nhân đó ở đây, cho họ ăn mỡ heo, làm cho họ béo lên thì mới làm thịt. Thuộc hạ nghĩ, nhất định hắn ta cũng sẽ chôn thi thể ở gần đây, xin đại nhân đào đất tìm thi thể”

Sau khi nói xong, nàng ta liếc nhìn Vương Kế Huân, trong lòng lại thấy căng thẳng: Không đúng, trông hắn ta rất thoải mái, sắc mặt còn lộ ra sự giễu cợt. Chẳng lẽ… chẳng lẽ thi thể lại không ở đây? Hay là, những nữ nhân đó cũng đã bị Vương Kế Huân ném xuống sông như Hàn gia?

Trong lúc suy nghĩ miên man, nha dịch đã bắt đầu đào đất, bụi bặm bay đầy khắp sân nhà, lờ mờ như trong mơ.

Tưởng Tích Tích đứng trước cửa viện, sự bất an trong lòng càng ngày càng tăng lên, chắc chắn họ đã để sót gì đó. Chắc hẳn còn thiếu một bằng chứng quan trọng, cho nên mới chỉ có thể xoay quanh bên ngoài, không nắm được ngọn nguồn. Nàng ta nhìn Trình Mục Du, mặc dù vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng hai tay trong tay áo đã nắm chặt. Không sai, Trình Mục Du cũng như nàng ta, họ đã nhìn thấy kết quả cuối cùng, người đó lại thoát khỏi tay họ lần nữa.

“Đại nhân, không tìm thấy gì hết” Một nha dịch đi đến trước mặt Trình Mục Du, dùng giọng nói chói tai phá vỡ hy vọng cuối cùng của họ.

Cuối cùng, Tưởng Thích Thích thất vọng, Vương Kế Huân đắc ý, giống như một sự tồn tại hư ảo, mơ hồ nào đó lần lượt lướt qua mặt đến khi rời khỏi Vương phủ, cưỡi ngựa đi về phủ Tân An, nàng ta vẫn không thể thoát ra.

Ngựa của Trình Mục Du đi trước mặt nàng ta, tiếng vó ngựa kéo nàng ra khỏi cõi hư vô. Tưởng Tích Tích đá một cái vào mông nhựa, để ngựa chạy đến bên cạnh hắn. Hắn gầy rồi, các đường nét trên gương mặt càng rõ ràng hơn, sắc mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm đen. Từ sau khi quyết định điều tra lại vụ án Hàn môn, hắn hầu như không chợp mắt, nửa đêm vẫn còn lật lại văn kiện, kiểm tra mạng lưới quan hệ trong thư phòng. Không hề bỏ sót bất cứ người nào liên quan đến Hàn Tri Nguyên. Mọi chuyện không dễ dàng gì mới đến bước này, vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, cuối cùng lại hỏng bét, sai một ly đi một dặm.

Cảm giác này không phải sự thất vọng, hơn thế nữa chính là nỗi bất lực.

Khi đối mặt với một con ác quỷ, biết rõ trên người hắn ta có nợ máu nhưng không thể buộc tội hắn ta. Đối với một người như Trình Mục Du thì đây là điều mà hắn không thể chịu nổi.

Vốn dĩ nàng ta muốn hỏi hắn tiếp theo phải làm thế nào nhưng bây giờ lại không nói nên lời. Nàng ta không muốn khiến hắn tăng thêm áp lực, đành phải im lặng đi theo hắn, lặng lẽ đi trên con đường khó khăn này.

Phủ Tân An ở ngay trước mắt, trong màn đêm, giọng nói non nớt của Tấn Nhi truyền tới: “Cha, Tích Tích tỷ tỷ, hai người quay lại rồi”

Tưởng Tích Tích nhảy xuống ngựa đi về phía cậu, lại đột nhiên nhìn thấy phía sau cậu còn có một người, đi thêm vài bước nữa thì nhìn thấy gương mặt có vài nét giống Trình Mục Du xuất hiện trong bóng tối. Tưởng Tích Tích sững sờ, vội vàng cúi người thi lễ: “Huynh trưởng”

“Đại ca? Sao huynh lại đến đây?” Trình Mục Du nhảy xuống khỏi lưng ngựa, đi về phía nam nhân đi phía sau Tấn Nhi.

Trình Thu Trì khẽ cười với đệ đệ: “Cha có lời muốn ta nói với đệ, vào trong rồi nói”

Hai huynh đệ đi vào trong phủ, Tưởng Tích Tích đi theo sau họ, nàng ta lo lắng, thấp thỏm: Trình Thu Trì đến vào thời điểm này, liệu có liên quan đến vụ án của Vương Kế Huân không. Dù gì thì Trình Thu Trì và lão gia đều làm quan trong triều đình, không thể chưa nghe đến một chuyện quan trọng như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng ta bèn theo hai người đi đến trước cửa thư phòng, nào ngờ, vừa bước vào phòng, Trình Thu Trì lại đóng cửa vào: “Tích Tích, Tấn Nhi cũng mệt rồi, đưa nó về phòng ngủ đi” Hắn ta nói bằng giọng điệu không thể phản bác được, ai cũng có thể nghe rõ ràng đây là lệnh đuổi khách.

Tưởng Tích Tích đành phải đưa Tấn Nhi về phòng, nhưng sau khi cậu ngủ, nàng ta lại nghĩ đi nghĩ lại, mãi mà không bình tĩnh lại được. Cuối cùng nàng ta hạ quyết tâm đi về phía thư phòng dưới ánh trăng.

Ánh nến trong phòng lập lòe, soi bóng hai người, một người vung cánh tay, lời lẽ kích động. Người còn lại lại bình tĩnh, nhã nhặn, lặng lẽ nghe hắn ta nói.

Tưởng Tích Tích tiến lại gần một chút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói.

“Nếu đệ tiếp tục điều tra thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân. Cha và ta cũng có thể sẽ bị đệ liên lụy. Hắn ta là ai, là đệ đệ duy nhất của hoàng hậu, đệ đang điều tra chuyện hoàng thân quốc thích đấy, có biết không?”

Tưởng Tích Tích thầm kinh ngạc, thảo nào Vương Đệ Lai đã đến phủ đệ của hắn ta năm lần, thì ra họ lại có quan hệ huyết thống gần gũi như vậy.

Trong cửa sổ, Trình Mục Du nghiêng người về phía trước, sau một lúc im lặng, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)