Tân An Quỷ Sự

Chương 276: Quyển sổ

Chương Trước Chương Tiếp

Trong một vũng máu lớn, có mảnh đao mỏng như chiếc láTrình Mục Du là người đầu tiên phản ứng lại, hắn phi nhanh ra cửa, khiến chiếc ghế bị lật ngược.

Bên ngoài, tháng ba nắng ấm, cảnh xuân vô cùng đẹp, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng ai.

Sử Phi và Sở Kim cũng chạy ra, hai huynh đệ cầm trường kiếm trong tay, vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Đại nhân, chúng ta vào trong viện lục soát”

“Hắn ta đã biết ta muốn đến đây từ lâu cho nên mới dùng thủ đoạn như vậy. Nếu đã dám làm như vậy thì đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, sao lại có thể để ngươi bắt được kẻ giết người” Trình Mục Du rít ra một câu như vậy từ kẽ răng, hắn bước vào phòng lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt như cười như không của Vương Kế Huân: “Nhân chứng bị giết trong Vương phủ, ta phải bẩm báo chuyện này lên triều đình”

Vương Kế Huân vung tay áo, hai tay để trên đùi: “Nhân chứng bị giết trong phủ của ta, tất nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm. Chỉ có điều, vừa nãy Trình đại nhân nói những lời lung tung, cái gì mà Hàn Tri Nguyên, cái gì mà Tần Ứng Bảo. Thứ lỗi, ta thật sự không hiểu lắm, mong Trình đại nhân hãy giải thích rõ”

Lòng Trình Mục Du chợt trở nên trống rỗng, cứ đung đưa bên này sang bên kia, chẳng hề có trọng lượng. Hắn biết, chứng cứ quan trọng nhất của mình đã không còn nữa, nó tan biến trong chốc lát nhưng lại mang theo hy vọng và sự cố gắng của vô số người.

“Hơn hai trăm xác chết được đào lên ở bãi sông…”

“Ta đã nghe rồi” Vương Kế Huân cắt lời hắn: “Ta còn nghe nói, chúng đều đã thối rữa hết rồi, cũng không biết mình thuộc về ai”

“Vì tư lợi cá nhân mà giết người diệt khẩu, tiêu hủy thi thể và chứng cứ. Vương Kế Huân, lúc nửa đêm nằm mộng, ngươi thật sự chưa từng sợ sao?” Hắn vừa nói vừa khựng lại, chữ nào cũng khóc ra máu.

“Sợ, đương nhiên ta sợ” Vương Kế Huân trợn trừng mắt: “Đêm nào những oan hồn đó cũng đều tới tìm ta, khiến ta sợ đến mức không dám chợp mắt, cơ thể cũng gầy đi” Nói đến đây, hắn ta đột nhiên cười đến mức run rẩy, thịt mỡ cả người cũng run theo, giọng nói dần to lên, vang dội khắp căn phòng: “Trình đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng tin vào chuyện oan hồn báo thù sao? Ta không tin, nhưng mà, lời đồn hàng mã giết người lại khiến người ta không dám đốt hàng mã vào thanh minh nữa. Ha ha, ngu ngốc, toàn là kẻ ngu. Vương Kế Huân ta chỉ tin người chết không biết nói chuyện” Hắn hung ác đá mạnh vào thi thể dưới chân, hung dữ nhìn chằm chằm Trình Mục Du: “Đến ông trời còn chẳng bắt kẻ độc ác như ta, ngươi chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé thì có thể làm gì được ta?”

Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào Vương Kế Huân, con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ ngạo mạn của ma quỷ: “Người chết đúng là không biết nói chuyện, nhưng khi còn sống bà ta đã ghi lại thứ gì đó thì sao?”

Vương Kế Huân nheo mắt lại, nghi ngờ nói: “Muốn lừa ta, e rằng không dễ như vậy đâu”

Trình Mục Du đưa tay ra, Tưởng Tích Tích lập tức đưa quyển sổ nhỏ màu xanh bị cắt thành mấy mảnh nhưng đã được dán lại ra.

Trình Mục Du mở quyển sổ ra, đọc từng dòng một: “Can Đức năm thứ năm, đưa Văn Úy đến phủ Vương Kế Huân, lúc ăn lại chê nhiều xương ít thịt. Vào một ngày khác, ta lại dâng Hồng Tụ và Ngọc Thanh lên, róc xương ra nướng, quân giám khen ngợi hết lời, nói món này ngon nhất thiên hạ. Khai Bảo năm đầu tiên, lại dâng Phi Yến, Phượng Tiên, Hoàn Nhi, vẫn nướng lên như cũ, quân giám vô cùng vui vẻ… Khai Bảo năm thứ chín, đưa Huệ Thanh tới Vương phủ… Thái Bình Hưng Quốc năm thứ hai, đưa Lữ Tú, Hinh Diệt đến Vương phủ… Thái Bình Hưng Quốc năm thứ tám, đưa năm nữ nhân đến phủ quân giám, được nuôi bằng mỡ lợn, cố gắng làm cho thịt tươi ngon, Vương Kế Huân đã tổ chức yến tiệc vì chuyện này, mời bạn bè và người thân cùng thưởng thức”

Sau khi chậm rãi đọc xong, hắn gấp mạnh quyển sổ lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vương Kế Huân: “Trong hai mươi năm, chỉ ở lầu Thê Phượng mà ngươi đã ăn thịt hàng chục nữ nhân. Vẫn chưa tính chỗ khác đâu, nếu Hoa Cô không ghi lại những chuyện này, e là không biết còn bao nhiêu nữ nhân bị ngươi giết hại”

Vương Kế Huân nhìn quyển sổ đó, tròng mắt đảo từ bên này sang bên kia, hắn bắt đầu chột dạ, bụng hóp vào, trán cũng đổ mồ hôi: “Sao… sao nó lại ở trong tay ngươi?”

“Không thì sao, nó nên ở đâu?”

Trình Mục Du sẽ không trả lời câu hỏi này, bởi vì chính hắn cũng không biết quyển sổ này ở đâu ra. Sáng sớm hôm qua, hắn từ thư phòng đi ra thì nhìn thấy quyển sổ chia năm xẻ bảy ở giữa sân, tờ giấy nào cũng vừa nhăn nheo vừa cứng, rõ ràng là nó đã bị ngâm trong nước và rồi lại được phơi khô. Hắn hỏi nha dịch tuần đêm một lúc lâu nhưng họ đều nói chưa từng có người ngoài đến. Vậy nên đến bây giờ chuyện này vẫn là một câu đố chưa có đáp án. Nhưng bây giờ nghe Vương Kế Huân hỏi như vậy, hắn đã đoán ra Vương Kế Huân cũng biết quyển sổ này, nên mới thuận nước đẩy thuyền, kìm hãm Vương Kế Huân.

“Vương đại nhân, quyển sổ này là ngươi phái người lấy đi từ chỗ Hoa Cô đúng không? Ngươi còn giết Hoa Cô vì nó, đúng không?” Trình Mục Du thăm dò nói ra suy đoán của mình.

Nhìn thấy sắc mặt Vương Kế Huân thay đổi, hắn biết mình đã đoán đúng rồi nên đã nghiêm giọng nói: “Ngươi đã ăn thịt các cô nương ở lầu Thê Phượng. Vương Kế Huân, ngươi đã biết tội chưa?”

Vương Kế Huân không ngờ giữa chừng Trình Mục Du lại có chiêu này nên nhất thời không nói nên lời. Vương Kế Huân ngơ ngác đứng đó, miệng lẩm bẩm vài chữ “ta”, nhưng chẳng nói được gì.

Thấy tâm thế hắn đã sụp đổ, Trình Mục Du thầm vui mừng, giọng nói cũng trở nên cao hơn: “Sử Phi, Sử Kim, bắt hắn ta lại đưa về phủ Tân An thẩm vấn”

“Rõ” Hai huynh đệ hét lớn một tiếng rồi cầm dây đi tới, kéo Vương Kế Huân ra khỏi ghế, lấy dây trói hắn ta lại.

Tưởng Tích Tích thấy Vương Kế Huân đã bị trói lại, trong lòng chợt có cảm giác xúc động muốn khóc. Nàng ta đè nén cơn nghẹn ngào, nhìn cảnh xuân đẹp đẽ ngoài sân: Tuy hơi muộn một chút, nhưng cũng xem như… xem như không phụ lòng các ngươi, những oan hồn chết thảm dưới tay hắn ta, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt được rồi.

Tiếng mở cửa vang ầm lên, có tiếng bước chân từ trong viện truyền tới. Tưởng Tích Tích thấy một đoàn người vội vàng đi đến bên này, bóng dáng người đứng đầu vô cùng quen thuộc, nàng ta nheo mắt lại: Lưu đại nhân, tốt quá, xem ra ngài ấy cũng đến đây để giúp một tay. Lần này, dù Vương Kế Huân có bản lĩnh nào chăng nữa, cũng khó có thể thoát khỏi sự trừng phạt.

Tưởng Tích Tích gần như thốt ra ba từ đó nhưng đột nhiên lại nghĩ đến tình hình lúc này. Nên nàng ta đã ép chúng vào tận đáy lòng, cười nhìn họ đi vào trong phòng.

Lưu Tự Đường hành lễ với Trình Mục Du: “Trình đại nhân, huynh không thể đưa hắn ta đi”

Tưởng Tích Tích sững sờ, nàng ta vội vàng bước tới: “Lưu đại nhân, ngài nói gì thế, hắn ta đã nhận tội rồi. Tại sao phủ Tân An lại không thể đưa hắn ta đi?”

Lưu Tự Đường quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích, trong mắt ánh lên vẻ thê lương. Nhưng hắn ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn chằm chằm Trình Mục Du và nói lời hùng hồn đanh thép: “Thánh thượng ra lệnh, vụ án của Vương Kế Huân phải được phủ Khai Phong đích thân thẩm vấn. Trình đại nhân, phiền huynh thả người, ta phải đưa hắn ta đến Biện Lương”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)