Một cơn gió thổi qua, cành cây đung đưa vài cái, thổi những cánh hoa hải đường đang lung lay bay xuống đỉnh đầu người đang đứng dưới gốc cây. Tưởng Tích Tích lấy những cánh hoa kia xuống, dùng lược chải mái tóc đen rối bù rồi buộc chúng thành búi tóc đẹpNàng ta quay người hắn ta lại: “Ta xem nào, ừm, trông sạch sẽ hơn rất nhiều, tốt hơn vừa nãy nhiều rồi”
Tần Ứng Bảo lo lắng nhìn nàng ta: “Tiểu Ngọc sẽ thích chứ?”
Tưởng Tích Tích cười với hắn ta, như thể an ủi trẻ con: “Đương nhiên, có ai không thích người sạch sẽ chứ”
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đã mất từ lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Tích Tích: “Tiểu Ngọc đi đâu rồi? Ta muốn nàng ấy nhìn mình”
Tưởng Tích Tích đang định trả lời lại nhìn thấy ngoài cửa viện có bóng người lướt qua, nên đã cầm cái bát trên bàn đá lên, đưa đến trước mặt Tần Ứng Bảo và nhẹ nhàng nói với hắn ta: “Tiểu Ngọc nói rồi, ngươi ngoan ngoãn uống hết thuốc thì nàng ấy sẽ đến” Thấy hắn ta vội vã uống thuốc, nàng ta lại ngẩng đầu lên, lớn giọng nói: “Đúng là có hiệu quả, tối nay đại nhân châm cứu vài cái nữa thì có lẽ bệnh sẽ khỏi”
Tần Ứng Bảo uống thuốc xong rồi bỏ bát lên bàn, hắn ta lau miệng, ánh mắt tràn đầy mong chờ: “Bây giờ có thể đi tìm Tiểu Ngọc chưa?”
“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm nàng ấy” Tưởng Tích Tích cười với hắn ta, rồi bưng bát đi ra ngoài viện.
Tần Ứng Bảo ngồi trên ghế đá, hai tay sờ đỉnh đầu: Đúng vậy, gọn gàng như vậy thì nàng ấy mới thích. Mấy hôm nay nàng ấy luôn hờ hững, không cười cũng không giận dữ. Hắn ta không thích nàng như vậy, trước đây nàng rất thông minh, có thể bắt chước rất nhiều tiếng chim…
“Ríu rít, ríu rít…”
Có vài tiếng chim kêu từ tán cây, Tần Ứng Bảo ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mặt trời từ kẽ lá chiếu xuống khiến hắn ta hơi chói mắt. Trong đó có một ánh sáng vô cùng chói, lóe lên ánh sáng trắng, rơi thẳng xuống đỉnh đầu hắn ta.
Là gì? Là đao sao?
“Xoẹt”
Búi tóc rối tung, xoã ngang vai, đen một mảng lớn. Ngoài cái này ra còn có màu đỏ của máu rơi xuống dọc theo trán, giọt xuống chiếc áo choàng đen của hắn ta.
Tần Ứng Bảo vội vàng đứng dậy, hắn ta giậm chân: “Ngươi làm rối tóc ta rồi, Tiểu Ngọc mà thấy thì sẽ không vui”
Người đối diện lại im lặng, thanh đao trong tay đung đưa vài cái rồi rơi xuống đất, hắn ta run rẩy nhìn ra phía sau: “Hảo hán tha mạng, ta và hắn không có thù, làm như vậy cũng chỉ là nghe theo lệnh mà thôi”
Giọng nói của Tưởng Tích Tích truyền tới từ phía sau, trường kiếm trong tay chỉ vào phần lưng của hắn ta: “Nghe lệnh? Nghe lệnh ai?”
***
Đứng trước Vương phủ, Tưởng Tích Tích nhón chân nhìn về phía trước: “Đại nhân, ngài xem đi, mặc dù ở đây cách xa Hàn gia, nhưng hai nhà đều ở chỗ cao, đưa mắt nhìn là thấy phủ đệ của Hàn Tri Nguyên”
Trình Mục Du gật đầu: “Thấy Hàn Tri Nguyên có một cuộc sống xa hoa, chắc Vương Kế Huân đã ghen ghét từ lâu. Mặc dù hắn ta có chức quan cao, nhưng tiền của lại thua xa Hàn gia. Có lẽ đây chính là nguyên nhân thúc đẩy hắn ta ra tay” Vừa dứt lời, hắn liếc nhìn Sử Kim, sai hắn bước lên gõ cửa.
Sử Kim vừa đi tới, hai cánh cửa khảm đinh vàng được mở ra từ bên trong, Vương Kế Huân khoác một chiếc áo choàng màu đỏ, đứng ở cửa son, nhìn thấy Trình Mục Du thì cười ha hả, các nếp nhăn ép da thịt trên khuôn mặt, khiến hắn ta thêm hung ác: “Ơ, đây chẳng phải Trình đại nhân sao? Cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy, nào, mời vào trong”
Mặc dù cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn trong lòng nhưng Trình Mục Du vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Vương đại nhân, sao vậy, có vẻ như hôm nay ngài biết trước ta sẽ đến đây”
Vương Kế Huân cười ngặt nghẽo: “Vừa nãy ta ở trong phòng, chợt thấy ráng mây bên ngoài đỏ rực thì biết ngay có khách quý đến nhà cho nên mới vội vàng ra đây nghênh đón” Nói xong câu này, hắn ta gần như cười đến mức không đứng vững được nữa, phải vịn vào lão nô bên cạnh mới miễn cưỡng đứng thẳng: “Đùa chút mà thôi, chỉ có hoàng hậu nương nương tới đây năm lần thôi. Trình đại nhân, chẳng lẽ ngài tin ta thật sự đích thân ra đây đón ngài”
Tưởng Tích Tích biết hắn ta đang nói bóng gió, trong lòng không khỏi tức giận, nhưng nghĩ kỹ lại thấy hơi mơ hồ, hoàng hậu nương nương? Sao người lại đến Vương trạch? Chẳng lẽ Vương Kế Huân lại có liên quan đến hoàng thất sao?
Trình Mục Du lại không tức giận: “Vậy chỉ có thể nói là trùng hợp mà thôi. Vương đại nhân, ta đến tìm ngài vì có việc quan trọng, không biết đứng ở đây hay là vào trong nói thì tốt hơn”
Vương Kế Huân thấy hắn vẫn bình tĩnh, thận trọng, cuối cùng cũng thu lại nét cười, khoé miệng kiêu ngạo nhếch lên, vung tay vào trong: “Trình đại nhân, mời vào”
Khi bước vào sảnh, Trình Mục Du cũng không nói nhảm mà ra lệnh cho nha dịch ở phía sau áp giải một nam nhân gầy gò đến trước mặt Vương Kế Huân: “Hôm nay hắn muốn ám sát Tần Ứng Bảo nhưng đã bị người của ta ngăn cản. Hắn ta nói hắn ta nghe Vương đại nhân ngài sai khiến nên mới dồn Trần Ứng Bảo vào chỗ chết. Nguyên nhân thực sự là do vụ án Hàn môn bị diệt chín năm trước”
Nói đến đây, hắn liếc người đàn ông kia một cái, người nọ lập tức quỳ xuống: “Vào đêm thanh minh chín năm trước, Vương… Vương đại nhân đã ra lệnh cho bọn ta giết chết toàn bộ hơn hai trăm người của Hàn gia, thi thể được bỏ vào lồng sắt rồi ném xuống sông. Tần Ứng Bảo biết chuyện này, nên hôm nay ngài ấy… ngài ấy… phái ta giết người diệt khẩu” Vừa dứt lời, hắn ta không dám ngẩng đầu lên, mà cúi xuống thật thấp.
Nhưng sau khi hắn ta nói xong một việc chấn động như vậy, trong phòng lại chìm vào một sự im lặng kì lạ, dường như không khí cũng đông cứng, không còn lưu chuyển và cũng không có nhiệt độ.
Trình Mục Du nhìn Vương Kế Huân, âm thầm giật mình: Hắn ta đang cười, rất thờ ơ, rất hững hờ, dường như không để tâm đến chuyện động trời này.
Tại sao? Tuy rằng ở địa vị cao nhưng vụ thảm án như vậy, cho dù có mười cái đầu cũng không đủ chặt. Sao hắn ta có thể hờ hững như thế, như thể chuyện người này nói không hề liên quan đến hắn ta.
Tưởng Tích Tích cũng không hiểu, nàng ta vốn tưởng rằng với tính cách của Vương Kế Huân thì hắn ta sẽ nổi trận lôi đình, chết không nhận tội, thậm chí là kháng cự đến chết đều là kết quả trong dự đoán. Nhưng hắn ta lại chẳng hề phủ nhận mà lặng lẽ nhìn người đàn ông kia và nở một nụ cười không thể giải thích được.
Trong lúc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, nàng ta nhìn thấy vũng máu đỏ thẫm bên dưới, lặng lẽ chảy ra từ người nam nhân, chảy đến chân của mình, rồi chạy dọc theo giày.
Nàng ta hít một hơi lạnh, đang định nói chuyện, nam tự lại đột nhiên chống mặt đất đứng dậy, quay đầu nhìn ra cửa. Hắn kéo “a, a” vài tiếng, ngón trỏ duỗi thẳng, dùng hết sức chỉ ra cửa: “Ngươi, là ngươi”
Cơ thể hắn ta ngã xuống đất, máu bắn tung tóe vào mặt những người xung quanh, mắt hắn ta giật giật mấy cái rồi ánh sáng đột ngột biến mất.
“Đại nhân, hắn ta bị đâm thủng tim rồi”
Giọng nói hoảng hốt của Sử Kim như thể được truyền tới từ phía xa và lọt vào trong tai tất cả mọi người.