Tân An Quỷ Sự

Chương 274: Xương

Chương Trước Chương Tiếp

“Bởi vì trong tay Hoa Cô nắm giữ manh mối chính xác của hai vụ án, đương nhiên là bà ta không thể không chết” Lưu Tự Đường thốt ra, lại nhìn sang chỗ thi thể của Hoa Cô: “Người đàn bà này nghiệp chướng nặng nề, chết rồi cũng không có gì đáng tiếc, thế nhưng mà Trình huynh này, tình huống bây giờ chính như lời của Vương Kế Huân kia, nhân chứng một chết một điên, chúng ta làm sao mới có thể tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Kế Huân chứ?”“Chết chẳng thể mở miệng, điên rồi lại vẫn có thể” Trình Mục Du từ tốn nói.

“Ý của Trình huynh là bệnh điên của Tần Ứng vẫn còn có thể trị hết?”

Trình Mục Du nhìn hắn ta, ánh mắt yếu ớt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Mày kiếm của Lưu Tự Đường nhíu chặt, cố gắng phân tích ý nghĩa sâu xa trong ánh mắt của hắn, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gọi ầm ĩ truyền vào dồn dập: “Đại nhân, Lưu đại nhân, tìm được người rồi, tìm được người rồi”

Người? Người nào?

Trong nhất thời, Lưu Tự Đường còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận lời này có ý gì, vừa mới ngước mắt lên đã thấy một tên thuộc hạ đang lật đật chạy nhanh về phía này, chạy đến gần, hai tay của hắn ta ôm quyền: “Đại nhân, Tống gia, tìm được thi thể của cả nhà Tống Minh Triết rồi”

Tống gia, Lưu Tự Đường phải nghĩ mất một hồi lâu mới phân biệt được hai chuyện này, giọng nói của hắn ta vừa vội vừa gấp rút: “Tìm được ở đâu?”

“Ở kênh đào, hôm nay ngư dân đi đánh cá vào lúc sáng sớm rồi phát hiện ra”

“Hiền đệ, vụ án của Tống gia là chuyện quan trọng của triều đình, đệ nhanh chóng đến hiện trường đi, chuyện ở nơi đây cứ giao cho ta” Trình Mục Du nói với hắn ta.

Lưu Tự Đường gật đầu, cất bước đi ra phía cửa, đi được mấy bước thì lại lộn trở lại: “Huynh đài, tên Vương Kế Huân này hung ác vô cùng, nếu ép hắn ta đến đường cùng thì có thể hắn sẽ dùng chiêu hiểm, huynh…” Ánh mắt của hắn ta như có như không liếc qua Tưởng Tích Tích: “Hai người nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nếu như cần hỗ trợ thì nhất định phải phái người tới tìm ta”

Dứt lời, hắn ta sải bước đi ra ngoài cửa.

Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng của hắn ta từ phía sau: “Sóng trước vừa tắt, sóng sau lại tới, đại nhân, lẽ nào chúng ta sẽ không có khi nào được sống cuộc sống bình thường ư”

***

Lưu Tự Đường nhảy từ trên ngựa xuống, hắn ta thấy một đám người đang ngồi xổm trên kênh đào từ xa xa, mỗi người chấp một cái bút lông, đang dùng đầu bút nhẹ nhàng quét đi thứ gì đó. Hắn ta đi lên phía trước, nhẹ nhàng cúi người, đợi nhìn rõ thứ ở trong tay của bọn họ thì không khỏi kinh hãi.

Xương.

Không sai, bọn họ đang dùng da lông cao cấp cọ rửa từng chiếc xương người một, những chiếc đã được quét sạch sẽ thì để ở trên chiếc chiếu đang trải bên cạnh, lớn nhỏ không đều, hình dạng khác nhau, thế nhưng đã chất cao đến ba thước.

Những chiếc xương này đã ố vàng, còn có một vài chiếc đã vỡ vụn thành vài đoạn, tán loạn chồng chất ở trên chiếu.

“Chuyện gì thế này?” Hắn ta khẽ hỏi thị vệ đưa mình tới đây.

“Đại nhân” Thị vệ kia chỉ vào một ông cụ râu tóc bạc trắng ở trước mặt: “Những chiếc xương này chính là do ông lão đánh cá này phát hiện” Nói xong, hắn ta ngoắc gọi người đánh cá kia qua đây, nói với ông cụ: “Ngươi nói rõ những chuyện đã gặp vào sáng sớm hôm trước cho Lưu đại nhân của chúng ta biết, không được bỏ sót một chi tiết nào”

Lão đánh cá chưa hoàn hồn, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Đại nhân, ngày nào tiểu nhân cũng phải ra sông đánh cá. Ngày hôm trước, trời còn chưa sáng, ta đã chèo thuyền ra sông như thường ngày, nhưng còn chưa chèo được mấy lần, mái đã lại đụng phải thứ gì đó, vốn là ta cũng không để ý, ai mà ngờ được là dường như vật kia không hề ít, đụng vào cái mái chèo của ta đến hai ba lần, có mấy cái dường như còn bị mái chèo đập cho bể nát. Ta sinh nghi cho nên dìm đầu vào trong nước để kiểm tra, nào ngờ ta lại thấy dưới bùn trong cát ở dưới nước toàn là xương to nhỏ, lấp đầy chỗ nước cạn, nhất định chính là khu mộ…” Ông không nói được nữa, hai tay ôm cánh tay không ngừng run rẩy.

“Cụ ơi, mấy ngày nay cụ luôn đánh cá trong sông này ư?” Lưu Tự Đường nghiêm mặt hỏi.

“Phải, đương nhiên rồi, những ngày qua thu hoạch được nhiều, ngày nào ta cũng ở trên sông đến khi mặt trời xuống núi mới về nhà”

“Vậy thì một ngày trước khi phát hiện xương cốt, ông không nhận thấy điều bất thường gì ư?”

“Không, đại nhân, ngài tin ta đi, thứ khác thì không dám nói, lòng sông này thì ta không thể quen thuộc hơn nữa, có gì khác lạ ta đều có thể phát hiện trước tiên. Thế nhưng những cái xương này thì chúng thực sự đột nhiên xuất hiện trong vòng một đêm, tựa như mọc ra từ trong bùn cát vậy, thật sự là quá quỷ quái”

Lưu Tự Đường gật đầu, ý bảo ông cụ lui ra, mình thì đi tới bên cạnh chiếu ngồi xổm người xuống, nhìn kỹ đống xương lộn xộn đổ nát kia: Trong vòng một đêm được gom hết lại bãi sông, chuyện này thực sự rất quái dị, những thi thể này đã mất tích mấy tháng, làm sao có thể vẫn còn gộp chung một chỗ được nữa, bị vứt xuống nước, không phải nên bị tách ra từ lâu rồi ư?

Đầu hắn ta nổ ầm một tiếng, đầu óc như bị nổ tung trong nháy mắt.

Không đúng, mấy tháng, mới chỉ mấy tháng thôi, thi thể của người Tống gia không thể thối rữa nhanh như vậy, đã hoàn toàn hóa thành xương trắng, hơn nữa, xương cũng đã vàng ố, cho dù bị ngâm thì cũng không thể thành ra thế này được.

Hắn ta đứng phắt lên, quay đầu về phía hộ vệ sau lưng, giọng nói trở nên khàn khàn trầm thấp: “Là ai, là ai nói những thi thể này là người nhà họ Tống vậy?”

Hộ vệ kia bị hắn ta hỏi lại càng hoảng sợ, vội vàng bẩm lại: “Trước khi đi đại nhân đã dặn dò ta, phải tăng cường điều tra vụ án thi thể người Tống gia bị trộm mất, cho nên, cho nên ngày hôm trước nhận được tin tức từ phủ Khai Phong thì ta cho rằng… cho rằng đã tìm được những thi thể bị trộm của Tống gia”

“Cho rằng?” Âm lượng của Lưu Tự Đường cất cao lên: “Người nhà họ Tống mới chết bao lâu chứ, thi thể có thể biến thành như thế này sao?”

Thị vệ kia gãi gãi đầu: “Đúng vậy, làm sao có thể biến như thế này, thịt cũng đã thối rữa cả ra” Hắn ta lại ngẩng đầu lên: “Vậy… Đại nhân, nhiều hài cốt như vậy, thuộc về người phương nào chứ?”

Lưu Tự Đường nhìn núi xương trước mắt: “Nhìn hình dạng của bọn nó thì những người này đã chết chí ít là năm năm trở lên, có xương cũng đã bể nát, vàng ố khô cạn…” Hắn ta dừng lại, từ từ ngẩng đầu, mắt trợn tròn: “Lẽ nào, những xương cốt này không thuộc về Tống gia, mà là… mà là thuộc về…”

Hắn quay đầu mạnh: “Tra, tra từng chiếc một, đếm rõ ràng xem tổng cộng có bao nhiêu thi thể”

Thị vệ kia vừa định nói thêm gì nữa thì lại bị ánh mắt sắc bén của Lưu Tự Đường dọa sợ, chỉ có thể không nói một lời nào mà đi khỏi chỗ của hắn ta, ban bố mệnh lệnh.

Ánh sáng chiếu đầy mặt sông, cũng chiếu sáng thứ gì đó ở bờ bên kia.

Mặc dù đại đa số thi cốt cũng đã vỡ đến xiêu xiêu vẹo vẹo, có vài cái còn tu hú chiếm tổ, ghép nhầm bộ hài cốt, thế nhưng tốt xấu thì mỗi một bộ cũng đã miễn cưỡng có hình thái hoàn chỉnh. Chúng cứ như vậy mà tĩnh lặng nằm ở bên bờ sông, khuôn mắt đã biến thành lỗ thủng đen nhìn chằm chằm ánh áng trên bầu trời, mang một chút hoang mang, một chút khát vọng.

“Đại nhân, tổng cộng có 278 thi thể” Thị vệ kia đếm từng bộ từng bộ, đứng ở nơi cách xa hơn mười thước, hô với Lưu Tự Đường.

“278” Lưu Tự Đường đọc cái số này lên, sau đó lại nhắm hai mắt thật chặt: “Hàn Tri Nguyên, thì ra, hắn ta giấu các ngươi ở nơi này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)