Tân An Quỷ Sự

Chương 273: Món quà

Chương Trước Chương Tiếp

Giữa nước bùn, từng chuỗi bọt khí nhỏ sôi ùng ục, quấy tầng bùn cát trên cùng lên, vốn là đáy sông vốn đang trong suốt dần dần trở nên đục ngầu, như được bao phủ bởi một tầng đất màu vàng. Những con cá đang say ngủ ở đáy sông cũng cảm thấy được chuyện kì lạ, chúng túm năm tụm ba vẫy đuôi rời khỏi, để lại chỗ này cho những sinh linh thuộc về thế giới khác“Ầm”

Bùn cát đột nhiên văng lên tung toé, làm tảng đá to dưới đáy sông cũng vỡ tung ra, nó vỡ vụn thành mấy mảng, trôi lung tung trong nước một lúc rồi lại chìm xuống đáy sông một lần nữa.

Một cái bóng màu xanh lam sẫm bơi ra từ nơi vốn là của tảng đá, nó yên vị giữa nước sông, tựa như một viên hổ phách trong suốt. Nhưng cũng không qua quá lâu, đầu của nó lắc lên lắc xuống vài cái, một đôi cánh cũng theo đó mà vẫy vẫy, tạo ra từng vằn nước ở trong sông.

Rất nhanh, Tinh Vệ đã thích ứng được sự tối đen dưới đáy sông, nó kêu to một tiếng nhưng chẳng ai nghe được, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư vài cái theo dòng nước. Đột nhiên, nó ghim đầu xuống một cái khe đen đặc phía trước như mũi tên rời cung.

Trình Mục Du ngồi ở trên bàn, trước mặt hắn là một tờ giấy trắng, trên giấy có vài chữ cái: Dưới gối phụ thân đại nhân.

Hắn đã nhìn tờ giấy này mấy canh giờ rồi, nhưng mà cây bút cứ nâng lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi nâng lên, cuối cùng vẫn chẳng thể nào tiếp tục viết cái phong thư chỉ mới có xưng hô này nữa.

Hắn đứng lên, vò tờ giấy thành một cục rồi ném xuống đất, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng lên, ánh bình minh từ từ ló dạng, chiếm trọn lấy bầu trời. Nhìn ra phía ngoài qua cái cửa sổ, hắn thông suốt trong lòng: Phụ thân đã hồi âm, nói mình đừng quản chuyện của Vương phủ, lẽ nào hắn thực sự nên mặc kệ ư? Quân giám thì thế nào? Quốc cữu thì đã làm sao? Phía sau Vương Kế Huân có đến hơn hai trăm cái mạng của Hàn gia, lẽ nào sức nặng của những linh hồn chết oan này không bằng chiếc mũ cánh chuồn trên đầu của hắn ta ư?

Trình Mục Du nở nụ cười, tảng đá lớn đè trong lòng rất lâu dường như đã biến mất ngay lập tức. Hắn bước thong thả đến trước cửa như đã trút được gánh nặng, lấy một tay đẩy cửa ra, khiến xuân sắc cả vườn chiếu vào trong thư phòng.

Tiếng bước chân lộp cộp truyền vào từ bên ngoài, chỉ chốc lát sau, bóng hình của Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường xuất hiện giữa hành lang. Hai người đi rất gấp, hiển nhiên là đã dò xét được chuyện gì rất khủng khiếp. Trình Mục Du nhìn bọn họ chằm chằm, lặng lẽ nói thầm trong lòng: Cái gì phải tới cũng sẽ tới, cho dù muộn tròn chín năm. Vương Kế Huân, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi lọt lưới một lần nữa.

Một hơi nuốt hết toàn bộ nước trà vào bụng, Lưu Tự Đường và Tưởng Tích Tích lau miệng chờ đợi, tranh nhau nói chuyện đã thấy ở Vương phủ cho Trình Mục D. Thấy Tưởng Tích Tích gấp đến mức mặt đỏ đến tận mang tai, Lưu Tự Đường vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của nàng ta một cái: “Cô nói trước đi, nói toàn bộ những ảo giác mà cô thấy ở Vương phủ cho Trình huynh”

Tưởng Tích Tích hít hít vài cái, kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua. Cuối cùng, nàng ta nói rằng: “Đại nhân, huyết án mà Vương Kế Huân mang trên người không chỉ có tông phả Hàn gia, hắn ta ăn thịt người, hắn ta gọi thịt người là “tưởng nhục”, ý là đã ăn một lần thì sẽ có lần sau, dư vị vô cùng, trọn đời không thể quên”

Sắc mặt Trình Mục Du tái xanh: “Ta vốn cho là trong những năm nạn đói thì con người mới bất đắc dĩ mà ăn thịt đồng loại, không ngờ được rằng trên đời lại còn có ma vương, lấy ăn thịt người làm niềm vui như vậy, thực sự là tội ác tày trời” Hắn nhìn Tưởng Tích Tích: “Vậy Vương Kế Huân có phát hiện ra các ngươi không?”

Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Chúng ta chạy trốn nhanh, không bị tay sai của hắn ta gây thương tích, có điều sau khi xảy ra chuyện này thì hắn ta sẽ càng thêm cảnh giác, nếu muốn vào Vương phủ lần nữa thì chỉ sợ là khó càng thêm khó thôi”

“Vương Kế Huân có từng nói về chuyện của Hàn gia không? Thi thể của người Hàn gia bị hắn ta bỏ đến nơi nào?”

Lưu Tự Đường đứng lên, nghiêm túc nhìn Trình Mục Du: “Chuyện này chưa từng nghe hắn ta nhắc tới, có điều khi Tích Tích đến hậu viện thì khách khứa cũng lục tục rời khỏi, một mình Vương Kế Huận tiếp tục ăn thịt uống rượu, về sau, có lẽ là do hắn ta uống nhiều, có lờ mờ nói mấy câu không rõ ràng gì đó, chắc là liên quan đến vụ án Hàn gia diệt môn”

“Là gì?”

Hắn ta nói: “Vật chứng đã không còn, nhân chứng một kẻ đã chết, một kẻ đã điên, nếu có ai muốn lật lại bản án thì nhất định là người si nói mộng”

Trình Mục Du đứng lên, ngón tay nắm chặt góc bàn: “Một người đã chết, một kẻ đã điên? Kẻ điên kia không phải chính là Tần Ứng Bảo đấy à? Vậy thì người chết kia là ai chứ?”

Đang tập trung suy nghĩ thì ngoài cửa đột nhiên có nha dịch báo lại: “Đại nhân, người của lầu Thê Phượng đến báo án, nói Hoa Cô bị giết, bị người ta giết rồi”

Đoàn người chạy tới lầu Thê Phượng thì bên trong đã hỗn loạn vô cùng, từ cô nương có vài phần danh tiếng cho đến hạ nhân đều đang tranh đoạt bảo vật trong lầu và tài sản riêng của Hoa Cô. Có mấy người thậm chí còn đánh nhau vì mấy lượng bạc vụn, túm tóc, kéo y phục, làm lầu Thê Phượng trở nên loạn xị bát nháo.

Nhưng nhân vật bình thường phách lối nhất thì ngày hôm nay trở nên yên tĩnh nhất, Hoa Cô – người đàn bà kiêu ngạo cả một đời, lặng yên nằm trong đình viện của chính mình, hai mắt trừng lên thật to, nhìn cái thế giới mà bản thân không thể tham dự vào nữa kia.

Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, khẽ căn dặn Sử Phi bên cạnh: “Duy trì trật tự, nói cho bọn họ biết thứ nên nhận sẽ không thiếu chút nào, về phần bước tiếp theo nên làm gì thì quan phủ sẽ tính toán thay cho bọn họ, đừng để bọn họ thừa lúc hỗn loạn mà sinh sự”

Sử Phu đáp lời, mang mấy tên nha dịch lui xuống, lúc này Trình Mục Du mới đi cùng Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường đến bên cạnh thi thể của Hoa Cô, nhẹ nhành ngồi xổm xuống ở bên cạnh thi thể của bà ta.

Trên cổ của Hoa Cô in hằn ba dấu tay rõ nét, màu đỏ tím, dưới sự làm nền của son phấn thì có vẻ đáng sợ vô cùng. Tưởng Tích Tích tự tay sờ vào cổ của bà ta, quay đầu nhìn về phía Trình Mục Du: “Đại nhân, bà ta bị bóp chết, xương cũng gãy rồi”

Trình Mục Du cười gằn một tiếng: “Giết người diệt khẩu, Vương Kế Huân, để tự bảo vệ mình, đúng là ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì nhỉ”

Lưu Tự Đường nhìn quanh bốn phía, khẽ thở dài: “Ở đây hỗn loạn như thế, những đầu mối vốn nên có cũng đã bị phá hoại gần hết, căn bản là không tìm được chứng cứ giết người của Vương Kế Huân, nếu muốn định tội hắn ta bằng cái chết của Hoa Cô thì có lẽ là không thể”

“Kể cả là khi hiện trường không bị phá hỏng thì chúng ta cũng chẳng thể tìm ra được mối liên quan giữa hắn ta và chuyện này đâu. Đã là diệt khẩu thì hắn ta không thể để lại bất kỳ một dấu vết nào. Nói vậy thì kẻ giết người chính là một cao thủ tuyệt thế, có thể thần không biết quỷ không hay mà cướp mất tính mạng của Hoa Cô”

Tưởng Tích Tích vẫn không nói gì, nàng ta nhìn chằm chằm thi thể của Hoa Cô, trong đầu lại hiện ra cơn ảo giác mà hôm qua nhìn thấy ở Vương phủ. Những cô gái kia gục trên mặt đất khóc một cách buồn bã, người nghe đau lòng, người thấy thương cảm.

“Đại nhân, ta đột nhiên nghĩ ra một việc, Hoa Cô bị giết có lẽ không chỉ bởi vì bà ta là người tham dự vào huyết án Hàn môn, có thể bà ta còn liên luỵ đến một vụ án khác nữa”

“Chuyện là thế nào?”

“Người ở lâu năm trong lầu Thê Phượng đã từng nói, nhiều năm trước từng có không ít cô nương mất tích không rõ lý do. Ta nghĩ rằng những cô nương này có lẽ đã bị Hoa Cô mang đến Vương phủ, đó chính là món quà mà bà ta dâng tặng cho Vương Kế Huân”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)