Tưởng Tích Tích cố nén sự căm ghét trong lòng, nhìn về phía cái khay bạc lớn kia: Thịt được thái rất mỏng, nướng thành màu vàng nâu, từng miếng như giấy ép sát vào nhau, tạo thành một hình tròn hoàn hảo. Ở giữa hình tròn bày vài miếng thịt vụn màu hồng, khác hẳn với những thịt khác, chúng chưa được nướng, ánh lên màu tươi mới, phía trên cũng lờ mờ có một chút màu trắng nhô raVương Kế Huân cười hì hì, đi đầu gắp vài miếng thịt mềm mại đặt vào đĩa của những vị khách: “Đây là phần ăn ngon nhất, đầu lưỡi, ăn sống cũng không có mùi, chư vị nếm thử đi”
Nhìn thịt hồng trong đĩa, một người trong đó người không nhịn được nữa, ôm bụng vọt tới bên cạnh bắt đầu nôn. Tưởng Tích Tích cảm thấy dạ dày của chính mình cũng đang cuộn trào, nàng ta liều mạng nuốt nước miếng, nỗ lực nuốt cái cảm giác buồn nôn kia vào.
Ngay lúc nàng ta thiếu chút nữa không nhịn được nữa, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng khóc, cùng lúc đó, dường như cánh tay đang lộ ra ngoài không khí của nàng ta bị một thứ gì đó lạnh như băng lướt qua, lỗ chân lông toàn thân cũng bởi vậy mà co lại, cơ thể thoáng chốc trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Tưởng Tích Tích nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện bên cạnh mình xuất hiện thêm một nha hoàn từ lúc nào, cơn lạnh lẽo vừa nãy kia chính là cảm giác mà ống tay áo của nàng ta phất qua cánh tay của bản thân mang lại. Sợ bị người nọ nhận ra, Tưởng Tích Tích tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, thế nhưng ngay tại giây phút nàng ta cúi đầu xuống, ánh mắt đã bị cái khay bạc mà nha hoàn kia đang bưng thu hút.
Trong cái đĩa có một thứ màu đỏ: Một cái đầu người đầm đìa máu, hai mắt của hắn ta nhắm nghiền, nhưng có thể nhìn ra được rằng sinh thời hắn ta là một người đẹp vô cùng.
Tưởng Tích Tích cả kinh, vừa muốn ra hiệu cho Lưu Tự Đường nhìn sang, nha hoàn kia đã xoay người, đi về hướng cửa sau ở đầu bên kia viện. Nàng ta vừa đi, cái đầu người vừa nãy còn đang nhẹ nhàng nức nở đã phun máu văng ra khắp mọi nơi.
Như bị ma xui quỷ khiến, Tưởng Tích Tích đi theo nàng ta, cũng may bây giờ ở trong viện hỗn loạn vô cùng, không ai chú ý tới chuyện nàng ta rời đi. Nàng ta đi phía sau nha hoàn kia, đi ra khỏi viện, đi qua từng cái cổng vòm và đình viện vào trong một viện đen ngòm.
Tận cùng bên trong viện là mấy gian nhà trệt, có điều thoạt nhìn thì đã không có người ở rất lâu rồi, cạnh cửa sổ bị vỡ vụn rất nhiều, cửa sổ càng không có một chỗ nào là hoàn hảo, kêu lên những tiếng cọt kẹt trong sự tấn công của gió đêm. Trong phòng đen thùi lùi, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng Tưởng Tích Tích lại dâng lên nỗi sợ hãi rung động đất trời, nàng ta có cảm giác rằng trong phòng có thứ gì đó, nàng ta không nhìn thấy bọn họ, nhưng mà bọn họ đang dòm ngó nàng ta từ một nơi bí mật gần đó.
Nha hoàn kia chỉ đứng lại ở bên ngoài phòng trong chốc lát là đã đẩy cửa vào, bóng hình của của nàng ta như là đã tan vào trong bóng đêm kia, chưa từng xuất hiện lại.
Tưởng Tích Tích đứng ở ngoài cửa, sự tò mò tăng lên từng chút từng chút ở trong lòng: Không hợp lý, tất cả những chuyện này đều rất bất thường, nếu như nàng ta thực sự là nha hoàn của Vương phủ thì làm sao dám khóc ngay trước mặt của Vương Kế Huân, còn những người khác lại giống hệt như người gỗ, cúi đầu không hề nhúc nhích, sao nàng ta dám to gan như thế, mà còn không nói tiếng nào đã đi ra ngoài viện, trừ phi…
Tưởng Tích Tích trừng to mắt, trừ phi, nàng ta căn bản cũng không phải là người, nàng ta đã chết từ lâu rồi…
Còn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩ bỗng nhiên hiện ra trong đầu kia thì trước mắt chợt sáng ngời, ánh nến lóe ra từ trong phòng, giống như mặt trời đỏ vừa mọc lên, chiếu sáng cả gian phòng.
Tiếng khóc vọng từ bên trong phòng ra, đau thương buồn bã, lúc liền lúc đứt, thảm thiết đến mức không đành lòng nghe.
Tưởng Tích Tích phát hiện hai chân của mình đang run rẩy, đến mức làm cho nàng ta không thể nào khống chế, nàng ta đành cúi người xuống để miễn cưỡng duy trì thăng bằng, từng bước từng bước đi về phía trước mặt.
Cuối cùng cũng đã đi tới cửa sổ, nàng ta vươn hai tay đặt lên cạnh cửa sổ, dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại để nâng bản thân lên, đứng dậy mới phát hiện ra cạnh cửa sổ vẫn rất mới, không hề sứt mẻ giống như nàng ta mới vừa nhìn thấy. Nhưng mà bây giờ nàng ta đã không còn lòng dạ nào để quan tâm tới chuyện đó nữa, tình cảnh trong cửa sổ làm cho nàng ta ngẩn người, máu tươi của cả người dường như đã ngưng tụ hết thành băng, gần như muốn làm cả huyết quản vỡ ra.
Một nữ nhân quỳ hai đầu gối xuống đất, hai gã sai vặt đứng ở hai bên của nàng, một tên dùng sức ép cánh tay của nàng ta xuống, tên kia bóp hai gò má của nàng ta, làm cho nàng ta ngửa mặt lên trời, miệng mở thật to. Trước người của nàng ta còn có một người đang đứng, trong tay người kia bưng một chén chứa chất dịch màu trắng, nhắm ngay yết hầu của nữ nhân kia mà đổ thẳng xuống.
Nữ nhân kia liều mạng đấu tranh, thế nhưng cơ thể lại bị người ta ấn chặt, không thể động đậy một chút nào, thứ gì đó như váng mỡ chặn cứng cổ họng của nàng ta, nàng ta ho lên khủng khiếp, chúng lại tràn ra từ trong lỗ mũi, phun lên khắp mặt của mấy gã sai vặt.
“Cô nương, ngươi nuốt hết đi, không nuốt thì chúng ta cũng phải ép ngươi nuốt thôi, kẻ bị giày vò cũng là ngươi” Gã sai vặt trước mặt nàng ta lau mặt, trong giọng nói lại cũng chứa cả tiếng khóc.
Nữ nhân khóc lí nhí, đột nhiên không giãy giụa nữa, nàng ta dùng sức cắn nát cả môi. Đột nhiên, nàng ta giật lấy cái chén từ tay gã sai vặt kia, từ từ nuốt thứ kia vào, từng dòng nước mắt chảy bên khóe mắt cũng rơi vào trong chén, được nàng ta nuốt hết vào.
Tiếng khóc vang lên từ bốn phía xung quanh, Tưởng Tích Tích phát hiện trên mặt đất vẫn còn có mấy người phụ nữ đang nằm, thỏ chết cáo sầu, dường như các nàng cũng thấy được chính mình của những ngày sau, phát ra tiếng rên rỉ vô tận.
Cuối cùng thì nữ nhân kia cũng đã uống hết thứ trong chén, dường như mấy gã sai vặt cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức họ lại nhăn nhó nhìn về phía sau, nơi đó có một cái nồi lớn, bên trong đang sôi ùng ục, sương dày lửng lơ.
Tưởng Tích Tích nhìn thứ màu trắng trong nồi kia, lông mày từ từ nhăn lại, vành mắt cũng đỏ lên, nàng ta đã đoán được đó là cái gì, chỉ là chân tướng này quá mức tàn nhẫn, làm cho trái tim vốn đã yếu ớt của nàng ta vỡ nát.
Đúng vậy, nếu đã thích ăn thịt thì tất nhiên là phải nuôi cho con vật càng béo càng tốt, muốn đem vịt lên chợ bán, tất nhiên phải nhồi đầy bụng nó cho dù đã sắp nổ tung, chính là để có thể làm cho nó tăng thêm trọng lượng, đến lúc đó có thể bán được cái giá tốt.
Nhưng mà… Đây là người, đối với mạng người, cũng phải đối xử tàn nhẫn giống như súc sinh ư?
Một luồng đau thương đột nhiên tràn lên trái tim của Tưởng Tích Tích, nàng ta lấy hai tay che mặt lại, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Ánh đỏ bên trong nhà dần dần biến mất, gian nhà lại khôi phục thành dáng vẻ tan hoang như ban đầu, Tưởng Tích Tích trừng to mắt, mười ngón chặt nắm chặt thành nắm đấm: “Thì ra cái tội mà hắn ta gây ra không chỉ với mỗi một Hàn gia, các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bắt hắn ra quy án, cho các ngươi một kết cục tốt”
Những tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau, nàng ta mới vừa muốn quay đầu thì chợt nghe giọng nói của Lưu Tự Đường truyền đến, nóng nảy mà mừng vui: “Tích Tích, tại sao cô lại chạy tới nơi này, ta tìm cô suốt nãy giờ, đã bảo là không được chạy lung tung rồi cơ mà?”
Tưởng Tích Tích lau qua loa nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn về phía hắn ta: “Lưu đại nhân, hắn ta ăn thịt người, tên chó má này, thậm chí còn có đam mê ăn thịt người, không biết có bao nhiêu thiếu nữ đã chết ở trong tay của hắn ta”
Lưu Tự Đường mới vừa muốn an ủi vài câu, phía sau đã truyền lại tiếng “két két”, hắn ta quay đầu lại, thấy hơn mười chuôi đao lưỡi mỏng đang chĩa về phía của bọn họ, xuyên qua không khí nhào thẳng về phía trước.