Không biết đã băng qua bao nhiêu cánh cửa, đến khi đám người phía trước đi ngang một đình viện, Tưởng Tích Tích chợt nghe được bên trong sân dường như có âm thanh nước chảy, vì thế nàng ta bèn kiễng chân nhìn vào trong xem thế nàoQuả thực đúng như nàng ta đoán, ở chính giữa sân là một bể nước hình tròn, không lớn, độ sâu chưa đầy hai mươi thước, bị gió thổi tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Bên cạnh bể có đặt một cái bàn, có vài người đang ngồi vây quanh nơi đó, tay cầm chén rượu, cao giọng đàm luận cái gì đó, tiếng cười thi thoảng lại vang vọng, phá vỡ sự tĩnh mịch của màn đêm. Ngoài cái bàn và cái bể tròn ấy, trong sân nọ còn trồng đầy cây thanh đàn. Tiết trời vừa vào xuân, cây cối cũng vừa chớm mầm, lộ ra những phiến lá non mềm, mỏng manh, thoạt nhìn cực kì thích mắt.
Một ông lão có dáng vẻ trông giống người hầu đứng trước cửa nhìn ra một chút, sau đó xoay người, khom lưng với người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ nhân, nói câu gì đó. Khi người nọ khẽ gật đầu, ông lão liền vẫy tay ra ngoài, vì thế, cả đám người lại một lần nữa di chuyển, chỉ có điều, mỗi một người hầu đều cúi thấp đầu xuống, dường như cực kỳ sợ những người đang ngồi trong sân kia.
Đi đến cạnh bàn, đám người phía trước lần lượt đặt thức ăn lên mặt bàn. Lưu Tự Đường giật nhẹ một góc vạt áo sau của Tưởng Tích Tích. Hai người nhân lúc người hầu đang bày biện thức ăn liền lặng lẽ trốn đằng sau một gốc cây thanh đàn, đợi đến khi đồ ăn đều được đặt hết trên bàn mới một lần nữa lẻn về đứng sau đám người hầu, bắt chước những kẻ khác, hai tay nắm lại đặt phía trước người, kính cẩn đứng cạnh bàn.
“Nào nào nào, mời các vị nếm thử một chút. Đây là con hươu ta vừa với săn được hôm nay. Máu hươu chiết ra nấu rượu, thịt hươu thì lại mang đi phơi khô, ăn tái cùng với rượu kia thì còn gì bằng”
Giọng nói rất thô lỗ, qua đó còn thể hiện sự dửng dưng, ngạo mạn. Tưởng Tích Tích khẽ nhướng mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng diện mạo của vị chủ nhân kia.
Heo mập.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Tích Tích về hắn ta. Ấn tượng thứ hai chính là: Đây là một con heo có lông đen dài.
Lông mày của hắn vừa đen vừa dài, lộn xộn không thể tả, kéo dài đến tận bên trên lỗ tai, đan chồng chéo vào những lọn tóc ở thái dương. Bộ ria mép trên môi nom cũng nặng trĩu, trái phải đều mọc dài, phủ kín hai bên gò má. Tóc thì không cần phải nói, đỉnh đầu hắn giống như đang đội một cái mũ da cừu màu đen, chân tóc thì vừa xoăn xoăn, vừa thô dày, cũng không thèm buộc lại, thả lung tung trên cái lưng màu mỡ phì nhiêu của hắn, che khuất một đôi mắt xanh nhỏ ti hí, độc địa hung tàn.
Nếu Diêm vương từ âm phủ đến nhân gian thì có lẽ sẽ mang diện mạo này.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy người đó, trong lòng cũng chỉ có thể có suy nghĩ như vậy.
Dường như phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, Vương Kế Huân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt quét về hướng Tưởng Tích Tích. Nàng ta hoảng sợ, khẩn trương cúi đầu thấp xuống, tim đập loạn nơi lồng ngực, trong đầu thì đã suy nghĩ tới việc vạch ra kế chạy trốn.
“Đúng là không tệ. Cực kì ngon. Ăn cùng rượu, lại càng ngon hơn”
Giọng nói chậm rãi rót vào tai, hóa ra là hắn muốn kêu người thêm rượu cho chính mình.
Vừa định bước tới đó, nhưng lại phát hiện trên mặt bàn không có bình rượu, không có bình rượu thì làm thế nào mà rót rượu? Tưởng Tích Tích sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt bối rối đảo qua lần lượt từng vật dụng ở trên bàn. Nàng ta cảm nhận được từng người đang ngồi vây quanh chiếc bàn đó đều đã ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mình, khiến nàng ta dựng đứng tóc gáy.
Đương lúc chân tay cực kì luống cuống, nàng ta đột nhiên nhìn thấy Lâm Tự Đường đang nháy mắt với mình. Hắn cố gắng đánh mắt về phía sau người, phía sau… Tưởng Tích Tích bỗng nhiên hiểu ra, vội xoay đầu đi về hướng cái bể nhỏ hình tròn đằng kia. Nàng ta ngồi xổm xuống, hương rượu nồng đậm lập tức xộc vào khứu giác. Thì ra, đây chính là bể rượu. Thì ra, đây chính là vật chứa rượu. Chỉ là, thoạt nhìn thì không thể biết chính nó là bể rượu.
Tưởng Tích Tích dùng cái gáo đặt trên mặt nước múc một muôi rượu, sau đó đứng dậy mang đến cạnh bàn, rót đầy cho từng vị khách và chủ nhân.
Sau khi châm rượu xong, nàng ta lại đứng ở hàng sau cùng, thở phào một hơi. May quá! Toàn bộ quá trình, tất cả người hầu trong nhà đều không ngẩng đầu lên, cho nên vẫn chưa phát hiện nàng ta không phải là người trong phủ. Tưởng Tích Tích lại lén liếc nhìn Vương Kế Huân, trông thấy hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, nhưng giữa đôi lông mày, nếp gấp sâu vẫn không hề giãn ra. Hắn nhấp môi rồi nói: “Hương vị này không đúng. Rượu này, vẫn là nên uống cùng tưởng nhục mới ngon”
Tưởng nhục…
Trong đầu Tưởng Tích Tích nhanh chóng suy nghĩ một vòng. Đây là loại thịt gì vậy? Vì sao nàng ta lại chưa nghe thấy bao giờ?
Điều càng kỳ quái hơn chính là, bầu không khí náo nhiệt trên bàn hình như cũng bởi vì hai chữ này mà dần trầm xuống. Mọi người đều im lặng, sụp mi mắt nhìn mặt bàn, giống như trên đó có thứ gì đó đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ.
“Lão gia, đã nướng xong rồi. Bây giờ có cần mang đến đây không?” Ông lão người hầu đứng cạnh Vương Kế Huân, khẽ hỏi.
“Là mới giết hôm nay sao?”
“Vâng, buổi tối hôm qua, thứ đó vừa chảy cạn máu rồi”
“Thứ tốt như vậy, ta làm sao có thể ăn một mình, đương nhiên phải thưởng thức cùng với các vị quan khách rồi” Đôi mắt nhỏ ti hí thoáng lóe lên, trên mặt Vương Kế Huân rốt cuộc cũng lộ vẻ hài lòng. Hắn đứng lên, vung tay làm cho cả cái bàn đặt đầy thịt hươu lật đổ xuống mặt đất, chén dĩa vỡ tan phát ra âm thanh giòn vang, thịt khô cũng rơi vãi lung tung, có vài miếng còn lăn đến bên cạnh chân của Tưởng Tích Tích.
“Thứ thịt hươu này chỉ có thể đem cho chó mèo ăn, làm sao có thể xuất hiện trên mâm trong Vương phủ của ta chứ. Vương phủ, Vương phủ đấy, phải cần có thức ăn ngon nhất xứng đáng dùng cùng rượu”
Thấy các khách khứa cũng không nói gì, hình như hắn ta thêm phần hứng thú, thân hình mập mạp khẽ cúi xuống mặt bàn, cười đến độ lớp mỡ trên người đều rung rung lên: “Ôi! Các khách quan đang ngồi đây, sau khi mỗi một người đều được mệnh danh là Hổ môn thì sẽ không chỉ ăn chút ít thịt như vậy đâu, đều sợ rồi à” Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, mặt hắn ta đột nhiên trở nên âm trầm, nụ cười trên môi cũng trở nên hung ác, nham hiểm dọa người: “Thế nào? Phủ Tân An cũng đã tìm được đến chỗ của các ngươi rồi, đúng không? Đây là muốn lấy đi hết sạch, sợ có dính dấp đến ta hả? Hừ, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng, chớ nói đến phủ Tân An, dù cho người của phủ Khai Phong có đến đây thì cũng không làm gì được ta”
Vài người ngồi trên bàn vội vàng cười hùa theo, mỗi một lời nói đều là khuyên giải, an ủi, xu nịnh, cố gắng làm lắng lại cơn thịnh nộ của Vương Kế Huân, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, lộ vẻ giận dữ, tay chống thắt lưng, ngồi trên ghế mà đạp một cước. Mãi đến khi có hai gã sai vặt đi vào, tay đang nâng lên một cái mâm to lớn, nét giận dữ trên mặt hắn mới biến mất trong nháy mắt.
Vương Kế Huân xoa xoa tay, toàn bộ ánh sáng nơi đáy mắt đều hội tụ ở cái mâm to trước mặt, nước dãi trong miệng hắn suýt chút nữa đã rơi xuống: “Tưởng nhục, đã lâu rồi không được ăn thứ này, ta thèm muốn chết rồi”
Hai gã sai vặt đi đến trước mặt hắn, giở cái nắp đậy bên trên ra, một mùi hương lập tức bốc lên nghi ngút, lan tỏa khắp cả sân. Tưởng Tích Tích dùng sức ngửi mấy lần: Đây chính là tưởng nhục sao? Hương vị quả thực là… rất độc đáo. Nó rất thơm, ngoài ra, cái mùi hương này rất khác mùi vị của thịt, là vị ngọt đúng không nhỉ? Đúng vậy, là ngọt, một cách nhàn nhạt. Mỗi lần nàng ta tắm rửa xong thì sau đó đều có thể ngửi được hương thơm này tỏa ra từ thân thể của chính mình.
Trong đầu nổ oành một tiếng, Tưởng Tích Tích thoáng lùi lại, hít một hơi lạnh, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng. Nàng ta chợt hiểu ra, hiểu vì sao mấy vị khách đang ngồi lại lộ nét mặt khó xử, thậm chí còn có hai người trong số đó kín đáo khẽ bụm chặt miệng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn thốc nôn tháo.