Tân An Quỷ Sự

Chương 270: Tàng thư các

Chương Trước Chương Tiếp

Nàng ta cẩn thận đánh giá thư phòng đầy ắp: “Không ngờ Thiên Hoằng Tự lại tráng lệ thế này, không chỉ được xây cất nguy nga, cầu kì mà còn lưu giữ lượng kinh thư đồ sộ như vậy. Xem ra tiền nhang đèn cũng không hẳn là ít”Nghĩ thế, nàng ta khẽ đẩy cửa muốn vào bên trong, không ngờ phía sau truyền đến âm thanh của trẻ con: “Vị thí chủ này, cửa Phật là nơi thanh tịnh, sao có thể tùy tiện xông vào?”

Nàng ta quay lại, nhìn thấy một tiểu hòa thượng đang đứng đối diện hành lễ: “Sao thí chủ lại chạy đến nơi này? Tiền viện mới là nơi dâng hương cầu phúc, còn hậu viện này là chỗ hòa thượng bọn ta cư trú, người ngoài không tiện đến đây quấy rầy”

Cô nương mặc đồ đỏ vừa định đáp lại thì đã thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở đằng sau cây bồ đề. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng ánh mắt lại như có như không nhìn sang hướng này.

Nàng ta khẽ híp mắt, để lộ một tia phong tình: “Tiểu hòa thượng, ta vừa mới đến đại điện, nhưng không thấy trụ trì của các vị. Mọi người đều nói đại sư Huệ Quảng giảng kinh rất hay. Vì ngưỡng mộ ngài nên ta mới tìm đến đây, nhưng ngài đang ở đâu?

“Hôm nay trụ trì cảm thấy không khỏe, nên không tiện lộ diện. Nếu cô nương muốn nghe đại sư tụng kinh thì đợi mấy ngày sau hẵng trở lại”

Cô nương mặc đồ đỏ khẽ cúi đầu, trên mặt lộ vẻ thất vọng, sau đó khẽ hỏi: “Trụ trì không sao chứ?”

Tiểu hòa thượng vừa định trả lời, phía sau lưng lại truyền đến một tiếng ho khan. Ngay sau đó, đại sư Huệ Quảng từ sau cây bồ đề đi tới, trực tiếp tiến đến gần cô nương mặc đồ đỏ kia: “Đã phiền thí chủ bận tâm. Chỉ do là bệnh cũ của ta tái phát, nghỉ ngơi mấy ngày, đợi khi trời trở ấm lên thì sẽ không sao nữa”

Dứt lời, hắn ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta: “Trông thí chủ rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”

Cô nương mặc đồ đỏ cười khẽ: “Ngày nào ta cũng đến nghe ngài giảng kinh văn, thời gian lâu như vậy, cuối cùng thì cũng quen mặt rồi”

Nói xong, nàng ta liền nhìn Huệ Quảng chăm chú, không chút e dè. Hôm nay, mặt trời đã bắt đầu nhuốm vẻ khắc nghiệt của tiết hè, khiến trên vầng trán đẹp đẽ của hắn đọng lại một giọt mồ hôi. Khi hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọt mồ hôi liền theo chóp mũi cao thẳng kia rơi xuống cằm, nương theo ánh nắng mà phát sáng khiến nàng ta nhìn không rời mắt.

Huệ Quảng khẽ hắng giọng. Tiểu hòa thượng kia hiểu chuyện liền rời đi. Sau đó, Huệ Quảng xoay người, nhìn tàng cây bồ đề, nơi ánh mặt trời đang xuyên xuống giữa kẽ lá, khiến cho khuôn mặt vốn anh tuấn lại càng thêm nghiêm trang.

“Nếu cô nương một lòng hướng Phật thì có thể đến đây bất cứ lúc nào, không cần phải chọn lúc đông người. Có loại kinh văn chỉ phù hợp để giảng giải từng câu từng chữ một cách chậm rãi thì mới có thể lĩnh hội được sự thông tuệ ở trong đó”

“Là loại kinh văn nào mà cần phải giảng giải từng câu từng chữ như vậy?” Giọng nói của nàng ta dần trở nên khẽ khàng, còn mơ hồ hơn cả bụi mịn trong nắng.

Huệ Quảng quay sang, tiến lại gần nàng ta, ánh mắt toát lên nét gì đó không nên có ở người xuất gia: “Rất nhiều! Giảng cả năm, cả đời cũng không hết”

Tiểu hòa thượng vốn đã đi xa, chợt dừng lại bên cạnh sân, ngoảnh lại nhìn đại sư trụ trì cùng cô nương mặc đồ đỏ một trước một sau đi đến tàng thư các. Hai người không đi quá gần, nhưng hình bóng lại đan lồng vào nhau chặt chẽ, tựa như đôi chim sơn ca sống đã lâu trên tán cây bồ đề kia. Hắn lắc đầu: “Xem ra trụ trì đã khỏi hẳn, nếu không, sao lại có nhã hứng tụng giảng kinh văn cho vị thí chủ này!”

Ngoại viện có người gọi hắn. Tiểu hòa thượng đáp một tiếng liền đi ra ngoài. Hôm nay, có rất nhiều người đến dâng hương bái phật, hắn bận bịu cả ngày, không rảnh một chút nào cả, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống mới trở lại hậu viện một lần nữa. Ai ngờ, mới đi đến cửa viện thì vừa khéo va vào một người, ngẩng đầu lên thì thấy cô nương mặc đồ đỏ kia đang nhìn hắn, cười tươi, khuôn mặt của nàng ta đỏ bừng, còn xinh đẹp hơn cả ráng chiều buông. Nàng ta điểm nhẹ vào trán hắn: “Tiểu hòa thượng, ta đi trước, hôm khác lại đến thăm ngươi”

Dứt lời, nàng ta lại không nỡ rời đi, lưu luyến nhìn Tàng thư các một lần nữa, sau đó mới theo sau đám người cuối cùng đang dâng bát hương. Hương thơm trên quần áo nàng ta lưu lại thật lâu chưa mất, đầy mê hoặc, khiến tâm tư tiểu hòa thượng mới đầu cảm thấy mơ màng. Mãi đến khi mùi hương bị gió thổi biến tan, hắn mới chợt hoàn hồn lại, song vẫn hốt hoảng, bàn chân giống như đang giẫm trên bông đi về phía thư phòng. Vừa mới bước lên bậc thang, tiểu hòa thượng đã thấy cửa của tàng thư các mở ra. Đại sư Huệ Quảng bước ra, trên khuôn mặt toát lên thần thái nào đó mà hắn không hiểu rõ: Dục vọng? Thỏa mãn? Phát tiết?

Hắn ta mỉm cười với tiểu hòa thượng, xoay người rời đi.

Gió thổi qua, khẽ nâng tà áo xuất gia của hắn ta, khiến mùi hương quen thuộc kia lại một lần nữa len vào khứu giác. Tiểu hòa thượng ngửi thấy, mùi hương này, quả là giống y hệt cái mùi trên người cô nương mặc đồ đỏ ban nãy.

“Lại một người nữa” Tiểu hòa thượng nhìn theo bóng lưng đầy vẻ thanh liêm của đại sư Huệ Quảng, lắc đầu thở dài.

****

Lưu Tự Đường từ trong bụi cỏ chui ra. Đầu hắn đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng đất, trên người cũng mặc quần áo của thường dân cùng màu, quàng một chiếc khăn thấm đẫm mồ hôi trên vai. Quần hắn mặc hơi ngắn khiến nửa bắp chân lộ ra ngoài, cũng may là có mang tất trắng, thoạt nhìn sẽ không quá gây chú ý.

Thấy hắn ta hợp với diện mạo này, Tưởng Tích Tích vỗ tay cười: “Bộ quần áo này thật thích hợp với Lưu đại nhân. Nếu sau này ngài không làm thị vệ đới đao nữa, nói không chừng có thể làm tốt cái chức quản gia đấy”

Lưu Tự Đường nhìn cả người nàng ta một vòng: “Vị tiểu thư này, bây giờ cô là nha hoàn của Vương phủ mà còn khoanh tay khoanh chân đứng như thế sao? Chưa kể đến Vương Kế Huân, chỉ cần một cái liếc mắt thì ai cũng nhìn ra được cô rất bất thường đấy” Hắn ta vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ta: “Nhanh nào, thử làm lễ nghênh chào, để ta xem xem có giống hay không”

Tưởng Tích Tích lườm hắn ta một cái, sửa sang lại quần áo đang mặc một chút, bẩm bẩm: “Chẳng phải là do vẫn chưa vào bên trong hay sao? Khi nào tiến vào rồi, ta ắt sẽ biết nên làm thế nào thôi. Chẳng qua là, Lưu đại nhân, Vương phủ này lớn như vậy, chúng ta làm thế nào để tìm được Vương Kế Huân đây?”

Lưu Tự Đường vuốt cằm: “Vừa rồi, lúc ta vào trong trộm quần áo, có nghe bọn họ nói rằng đêm nay, ở đây sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu. Chúng ta chỉ cần bám theo sau đám sai vặt và nha hoàn này, nhắm nơi tập trung đông người nhất mà đi, tự nhiên sẽ có thể tìm được nơi ở của Vương Kế Huân kia. Chỉ có điều, cô phải nhớ rằng, đêm nay lấy việc tìm hiểu tin tức là chính, nhất quyết không được phép tự tiện xông vào nơi khác kiếm tìm manh mối. Hiện tại Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, chỉ cần lơ đễnh một chút thì sẽ bị người khác phát giác ngay. Đến lúc đó, hai người chúng ta dù có mọc cánh cũng khó mà chạy thoát”

“Trình đại nhân đã căn dặn mấy lần, giờ ngài tiếp tục lặp lại khiến lỗ tai của ta sắp giăng thành kén luôn rồi đấy. Chúng ta mau vào bên trong thôi. Ta thực sự không đợi được nữa, rất muốn nhìn thử xem Vương Kế Huân rốt cuộc là nhân vật như thế nào” Nói xong, nàng ta bắt đầu chạy vài bước, thân hình nhảy vọt qua bức tường, sau đó nương nhờ bóng đêm giúp che giấu tung tích, chậm rãi trượt xuống mặt tường.

Lưu Tự Đường lắc đầu, chạy nhanh vài bước, đoạn cũng cùng với nàng ta nhảy vào trong, nấp cạnh gian nhà có đình viện và cột đỏ được chạm trổ.

Hôm nay, vận may của bọn họ thực sự rất tốt, mới vừa mai phục trong bụi cỏ không bao lâu đã thấy một đám người đang vội vàng đi từ phía bên trái tới. Người sai vặt hay nha hoàn đều có cả, trên tay mỗi người đều bưng một cái mâm bạc, mặt trên cũng được đậy nắp bạc, tuy nhiên hương thơm của thức ăn vẫn nhẹ nhàng bốc lên, lan tỏa khắp cả đình viện.

Lưu Tự Đường chạm ánh mắt với Tưởng Tích Tích. Hai người lặng lẽ đi tới, đứng ở hàng sau cùng của đám người hầu, cùng bọn họ đi về hướng nội viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)