Dương Thụ Phúc nằm trên chiếc giường chật hẹp lắng nghe tiếng mưa xuân lất phất rơi ngoài phòng, trong lòng chợt cảm thấy yên bình hiếm có. Hoàng Hà bị lụt, hắn ta chuyển nhà dẫn người thân chạy đi khắp nơi, bây giờ nước đã rút, cuối cùng hắn lại quay về trấn Ngọc Tuyền. Nhưng hắn ta lại rất xui xẻo, tất cả các nhà trong trấn vẫn ổn, duy chỉ có nhà hắn là bị lũ lụt xói lở và biến thành một đống đổ nát. Cũng may có họ hàng thân thích và hàng xóm hỗ trợ nên chưa đến một tháng, họ đã hợp lực lại giúp hắn xây dựng một ngôi nhà mới nằm ở dưới chân núi Khâu Hưng Tuy vị trí tương đối xa xôi, nhưng dù gì vẫn có thể che mưa che gió. Cả nhà Dương Thụ Phúc vừa mới tránh được thiên tai nên vô cùng hài lòng với căn nhà nàyTrải qua nhiều ngày mệt nhọc, Dương Thụ Phúc cảm thấy rất mệt mỏi, dần dần mắt hắn ta không thể nhấc lên nổi nữa, chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ dính chặt vào nhau, nhưng đúng lúc này: “két” một tiếng, cửa nhà bị đẩy ra.
Bóng dáng Dương đại thẩm xuất hiện trước cửa, nàng bưng theo chậu nước rửa chân nóng hổi, vừa nhìn ra ngoài vừa dùng cơ thể khép cửa lại, sau đó đặt cái chậu tráng men tới trước giường.
“Nhìn cái gì chứ?” Dương Thụ Phúc ngáp một cái, bò dậy và bỏ hai chân đầy vết chai vào trong chậu nước. Nước nóng khiến lỗ chân lông toàn thân hắn ta giãn ra, hắn ta thoải mái vỗ vỗ hai tay, ý bảo thê tử ngồi xuống cạnh mình: “Sao vậy, đã ở đây mấy ngày rồi mà vẫn không quen à?”
Dương đại thẩm nhìn hắn một cái đầy trách cứ rồi khẽ nói: “Vừa nãy ta đang đun nước trong bếp thì lại nghe thấy tiếng đấy, vừa the thé vừa bén nhọn, giống như là tiếng cười của trẻ em vậy” Nàng vừa nói vừa nhìn đứa con đang nằm trong cùng, sau đó lại nói tiếp: “Hôm nay Tiểu Nghĩa nói với ta, lúc nó đi vệ sinh cứ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình từ trên xà nhà, làm nó sợ đến mức chưa kịp kéo quần lên đã chạy ra”
Dương Thụ Phúc sầm mặt lại, trừng mắt với thê tử: “Vì nàng cứ suốt ngày nghi thần nghi quỷ nên mới khiến con nó nhát gan theo đấy. Từ nhỏ đến lớn, ta đã chạy lên núi Khâu Hưng này không biết bao nhiêu lần, nơi đây cũng là công cụ kiếm ăn của cả nhà đấy. Nếu như không có ngọn núi này thì không biết trấn Ngọc Tuyền đã có biết bao nhiêu người chết đói rồi, một người thôn ngoài như nàng thì biết gì, thấy quanh đây ít người ở là đã sợ, sợ cái gì?”
Tiểu Nghĩa trở mình và khẽ trề môi lẩm bẩm gì đó, Dương đại thẩm trợn mắt với tướng công rồi kéo lại chăn cho con: “Nói nhỏ thôi, đừng đánh thức con” Nàng giảm thấp âm lượng xuống: “Tuy ta không phải là người trong trấn các chàng, nhưng ta đã từng nghe người khác nói, núi Khâu Hưng này trước đây là một bãi tha ma lớn đấy”
“Nàng nghe mấy thứ linh tinh này ở đâu vậy, ta là thợ săn, mỗi một con đường mỗi một chiếc lá ở đây ta đều biết hết, trên này làm gì có bãi tha ma nào, đừng có đoán mò nữa, ngủ sớm chút đi!”
“Được, vậy ta hỏi chàng, chúng ta đã đến đây được mấy ngày rồi nhưng chàng đã nghe thấy tiếng chim hót lần nào chưa, ban ngày thì không nói vì con người đi lại nhiều, nhưng ngay cả buổi tối mà cả núi rừng này cũng không hề có tiếng chim hót, chàng là một thợ săn mà cũng không cảm thấy kỳ lạ à?”
Dương Thụ Phúc ngẩn người, thảo nào mấy ngày nay hắn ta cứ luôn mơ hồ cảm thấy có gì đó bất thường nhưng lại không nghĩ kỹ về chuyện này. Bây giờ, sau khi được thê tử nhắc nhở thì hắn ta mới cẩn thận suy nghĩ kỹ lại. Hóa ra là do nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh hệt như một ngôi mộ. Đừng nói là chim chóc, mà vào ban đêm, ngay cả một tiếng côn trùng kêu cũng không có, chuyện này quả thật quá bất thường.
Vào những năm trước, mùa này chính là mùa chim muông trên núi Khâu Hưng sinh sôi nảy nở, lần nào lên núi cũng đều thu hoạch được không ít, nhưng giờ đây, những loài động vật này dường như đã biến mất chỉ trong một đêm, lẽ nào lũ lụt cũng gây ảnh hưởng đến môi trường sống của chúng nên chúng đã chuyển tập thể tới nơi khác rồi? Nhưng một trận lũ lụt lại có thể khiến toàn bộ động vật trên núi bỏ đi đến mức ngay cả một con chim sẻ cũng không ở lại như vậy sao?
“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa chợt vang lên khiến Dương Thụ Phúc đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ bị giật mình, hắn ta liếc mắt nhìn thê tử thì phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, đang nhìn chằm chằm vào cửa.
“Ai… Ai vậy nhỉ? Hơn nửa đêm rồi” Dương đại thẩm lẩm bẩm, nàng biết chắc chắn người bên ngoài không phải là người quen của mình, bởi vì người dân trấn Ngọc Tuyền rất chất phác, nhà nào cũng quen biết nhau, nếu đến nhà người khác thì chắc chắn sẽ tự lên tiếng giới thiệu trước chứ không phải chỉ gõ cửa mà không hề nói tiếng nào như bây giờ.
“Ai đấy?” Dương Thụ Phúc hét vọng ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài vẫn không có ai trả lời hắn, ngược lại tiếng đập cửa lại tiếp tục vang lên: “Cộc cộc cộc… Cộc cộc cộc…” Tuy tiếng gõ không lớn, nhưng lại giống hệt như tiếng một cây búa đập vào lòng hai người trong phòng.
“Ta lại muốn xem thử xem ai đang giả thần giả quỷ ở đây” Dương Thụ Phúc lập tức mang giày vào mà không thèm lau chân, cầm lấy cung nỏ treo trên tường và đạp tung cửa ra.
Bên ngoài chẳng có gì ngoài làn mưa bụi mịt mù. Dương đại thẩm chầm chậm đi đến phía sau hắn ta, ló đầu nhìn ra ngoài. Nàng nắm chặt lấy y phục của Dương Thụ Phúc, đôi mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Đột nhiên, những tiếng bước chân “độp độp độp độp” vang lên từ trong làn mưa bụi, ngay sau đó, một bóng đen lờ mờ chợt lao ra cửa thật nhanh hệt như một cơn gió thoảng qua và để lại những tràng cười the thé vang vọng khắp khoảng sân trống trải.
“Thứ gì vậy?” Dương đại thẩm khóc ra tiếng, nàng ôm chặt cánh tay tướng công: “Mau khóa cửa lại, mau khóa cửa lại đi”
Dương Thụ Phúc hất mạnh tay thê tử ra, mồ hôi lạnh trên trán hắn ta nhỏ xuống đất: “Cho dù là thứ gì thì hôm nay ta cũng phải bắt nó cho bằng được” Dứt lời, hắn ta lập tức lao vào trong cơn mưa và đuổi theo bóng đen đã biến mất vừa nãy.
“Chàng đừng đi, đừng đi” Dương đại thẩm vừa khóc vừa chạy ra cửa, nhưng tiếng trẻ khóc vang lên từ phía sau đã ngăn bước chân nàng lại.
“Mẹ, mẹ ơi, Tiểu Nghĩa, vừa rồi Tiểu Nghĩa nằm mơ thấy yêu quái, nó muốn ăn não Tiểu Nghĩa”
“Đừng sợ, đừng sợ, có mẹ ở đây” Dương đại thẩm lau nước mắt, rồi lại lo lắng nhìn thoáng qua màn đêm đen như mực. Cuối cùng, nàng vịn cửa quay vào giường và ôm thật chặt cơ thể bé nhỏ của con trai vào lòng.
Dương Thụ Phúc chạy thẳng vào núi Khâu Hưng, bầu trời đang đổ cơn mưa, ánh trăng và những vì sao đã bị che khuất tự lúc nào, xung quanh tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, nếu không phải hắn ta đã quá quen thuộc với địa hình nơi đây thì không biết đã ngã lộn cổ biết bao nhiêu lần.
Đường nét của núi Khâu Hưng càng ngày càng hiện lên rõ ràng, trong bóng đêm, nó hệt như một người khổng lồ đang cầm búa, âm trầm nhìn Dương Thụ Phúc đang từng bước từng bước tới gần mình.
“He he…” Trong bụi cỏ phía trước đột nhiên vang lên một tràng cười. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười đó như được khuếch đại lên gấp mấy lần, nghe vô cùng u ám âm trầm. Dương Thụ Phúc chợt dừng bước lại, giơ chiếc cung tên đã làm bạn với mình nhiều năm, đã bắn chết vô số chim muông lên và nhắm thẳng vào bụi cỏ đang đung đưa theo làn gió trước mặt.