Lưu Tự Đường phóng nhanh hết cỡ từ cửa vào thư phòng, hắn ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trình Mục Du đang đứng ở bên bàn như đã đoán được trước được rằng hắn ta sẽ tới, ánh mắt căng thẳng nhìn ra ngoài cửaÁnh mắt hai người giao nhau, Lưu Tự Đường nặng nề gật đầu với hắn ta, Trình Mục Du như trút khỏi gánh nặng, ngồi phịch xuống ghế.
Tưởng Tích Tích đã quan sát hết thảy mọi sự kỳ lạ của hai người này, nàng ta đi vòng qua phía sau họ, phát hiện dường như họ không nhận ra sự tồn tại của nàng ta, hai mắt vẫn nhìn thẳng, nhìn chằm chằm xuống mặt đất không hề chớp mắt.
“Trên mặt đất có vàng à? Đại nhân, Lưu đại nhân? Hai người đừng chơi trò đánh đố này nữa. Mấy ngày nay, ta đã lo lắng sắp chết được rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì, hãy giải thích rõ ràng ngay đi, nếu không, người thì không bắt được, còn ta sẽ bị lòng hiếu kỳ của mình bóp chết”
Lưu Tự Đường quay lại nhìn nàng ta, ánh mắt lộ ra sự hưng phấn hiếm thấy: “Tích Tích, ta nghĩ rằng chúng ta đã tìm ra được hung thủ thực sự trong vụ án diệt môn của Hàn gia rồi”
Cơ thể Tưởng Tích Tích chợt cứng đờ, giống như có một cơn sóng đang cuộn trào dữ dội trong cơ thể nàng ta, nàng ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ổn định được tâm tình, khóe miệng run rẩy hỏi hai chữ: “Là ai?”
“Chuyện là như thế này. Mấy ngày trước, Trình huynh đến nhà của Hàn gia, thấy hình như có người cứ luôn theo dõi tình hình của ngôi nhà đó, đệ ấy sinh nghi, cho rằng trong nhà có manh mối gì đó mà quan phủ chưa phát hiện ra. Nhưng đệ ấy đã tìm kiếm cả một ngày, mãi cho đến khi mặt trời lặn mới hiểu ra manh mối trong nhà của Hàn gia không phải là thứ do bọn trộm để lại, mà là đã bị người ta lấy đi thứ gì đó rồi”
“Như vậy… có nghĩa là sao?”
“Theo người dân nói, các bức tường của nhà Hàn gia được dát kín bằng vàng, toàn bộ ngôi nhà được trang trí vô cùng xa hoa, nhưng bây giờ, nó chỉ là một ngôi nhà hoang đổ nát, không có gì bên trong cả”
Tưởng Tích Tích suy nghĩ một chút: “Cũng không có gì lạ, người của Hàn gia đều đã chết hết rồi, theo quy định của pháp luật, tất cả di vật nên được quốc hữu hóa, chưa kể những đồ trang trí đó, đều là vàng bạc mà Hàn Tri Nguyên để lại, thiết nghĩ có lẽ tất cả cũng đều đã được thu vào quốc khố rồi”
Sau khi nói xong, Lưu Tự Đường không nói thêm gì nữa, hắn ta chăm chú nhìn nàng ta, trong ánh mắt lấp lánh giống như những ngôi sao.
Khóe miệng Tưởng Tích Tích chậm rãi mở to ra, nàng ta tăng âm lượng lên, nhưng lại lập tức hạ xuống: “Ý của ngài là, tất cả mọi vật ở trong nhà của Hàn gia đều không bị xung vào bảo khố sao?”
Lưu Tự Đường gật đầu thật mạnh: “Hai ngày trước ta trở về Biện Lương để điều tra chuyện này. Tài liệu đã từ chín năm trước rồi nên không dễ tìm, nhưng dựa vào một số mối quan hệ trong triều, vẫn tìm được cho ta bản ghi chép về số lượng lớn bạc không được được đưa vào trong quốc khố, vì vậy ta vội vàng trở về chính là vì muốn báo cho Trình huynh biết cái tin này”
“Rốt cuộc đồ của Hàn gia đã bị kẻ nào lấy đi mất?”
Sau khi hỏi xong câu này, Tưởng Tích Tích thấy hai người không hề lộ bất cứ biểu hiện ngạc nhiên gì, cũng biết bọn họ đã có tính toán của mình từ lâu rồi, vì vậy nàng ta chỉ cau mày nhìn Lưu Tự Đường ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.
“Trình huynh đã sớm phát hiện ra rằng chín năm trước, khi Hàn Môn xảy ra chuyện, thành Tân An đang là thời kì giáp vụ, lúc huyện lệnh cũ được điều đến Biện Lương, còn huyện lệnh mới vẫn chưa nhậm chức, vì vậy tại thời điểm đó, mọi quyền lực đều nằm trong tay của một người, người đó chính là quân giám của Đường Kinh Kỳ, Vương Kế Huân. “
“Vương Kế Huân” Tưởng Tích Tích lặp lại ba chữ này một lần: “Đại nhân, ông ta cũng có mặt trong danh sách của ngài ư?”
Trình Mục Du gượng cười, ngón tay vào cái tên đầu tiên trong danh sách: “Lúc đó ta viết tên ông ta đầu tiên, chỉ vì địa vị và thân phận của ông ta, nhưng chưa bao giờ coi ông ta là nghi phạm chính. Dù sao con người đều rất quý trọng danh dự. Ở vị trí này, mọi lời nói và hành động của ông ta đều phải thận trọng hơn mới phải, vì vậy ta chưa từng nghi ngờ ông ta một chút nào. Nhưng những ngày qua, ta đã cẩn thận điều tra bạc lương bổng của những người trong danh sách, phát hiện cái tên Vương Kế Huân này có hiềm nghi lớn nhất. Thậm chí sau khi Hàn gia xảy ra chuyện, ông ta còn mua một lúc mười con ngựa Ngọc Kỳ Lân quý, phải biết rằng cả một rương vàng cũng không thể đổi lấy Ngọc Kỳ Lân được, làm thế nào mà chỉ sau một đêm Vương Kế Huân ông ta lại có thể đột nhiên trở nên giàu nhanh như vậy”
Tưởng Tích Tích nắm chặt tay, hơi thở gấp gáp: “Đại nhân, xin hãy để ta theo dõi Vương Kế Huân. Bất kể phải dùng cách gì, ta cũng sẽ tìm ra bằng chứng chín năm trước ông ta đã giết người, ta nhất định sẽ bắt tên Diêm Vương trần gian này về quy án”
Trình Mục Du gật đầu: “Chứng cứ trong tay chúng ta không đủ để kết tội ông ta. Tuy bạc của Hàn gia chưa được nhập khố, nhưng không có chứng cứ nào trực tiếp chứng minh rằng số bạc đó đã bị Vương Kế Huân nuốt trọn, cho nên chúng ta muốn tìm bằng chứng cho thấy ông ta đã phạm tội, chỉ có thể lén ra tay từ trong bóng tối mà thôi”
Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên: “Thi thể, thi thể từ chín năm trước toàn bộ đều bị biến mất, chúng nhất định sẽ không vô cớ biến mất, nhất định là đã bị Vương Kế Huân đó đem giấu ở nơi khác rồi” Nàng ta nắm chặt tay, hành lễ: “Đại nhân, bây giờ ta sẽ đến nhà của Vương Kế Huân một chuyến. Ông ta biết rằng quan phủ đang điều tra lại vụ án Hàn gia, chắc hẳn lúc này ông ta đang rất hoang mang, nói không chừng có thể nghe ngóng được một số manh mối ở chỗ đó”
Nói xong, còn không đợi Trình Mục Du gật đầu, nàng ta đã đi ra cửa, một lúc sau bóng dáng gầy gò đã biến mất ở góc cuối hành lang.
Lưu Tự Đường nheo mắt nhìn bóng lưng nàng ta, bất lực lắc đầu: “Dù sao Tích Tích cũng còn trẻ, cho rằng chỉ cần có chứng cứ thì mọi vụ án hóc búa đều có thể giải quyết được tận gốc. Nhưng lại không biết rằng những thứ đằng sau chứng cứ mới là điều đáng sợ nhất, đen và trắng, có thể bị đảo ngược ngay trong một khoảnh khắc”
Trình Mục Du cụp mắt xuống: “Đừng nói cho nàng ta biết sự thật vội, dù sao nếu không có sự nhiệt huyết và tinh thần hành động theo cảm tính này, có lẽ ngay cả manh mối chúng ta cũng đã không tìm ra nổi, để đưa kẻ ác về quy án thì vẫn còn rất lâu”
“Đệ hiểu rồi” Lưu Tự Đường vừa nói vừa bước ra ngoài: “Trình huynh, đệ thấy không yên tâm lắm. Mặc dù nàng ta biết võ công, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhi. Đệ vẫn nên đi cùng nàng ta thì hơn” Nói xong, hắn ta đã chạy ra khỏi cửa như thể dưới chân có gắn tên lửa, đuổi theo hướng Tưởng Tích Tích đã rời đi.
“Nữ nhi à” Trình Mục Du thầm đọc lại ba chữ này, lắc đầu thở dài: “Không ngờ đệ lại coi nàng ta là nữ nhi, thật là hiếm thấy”
***
Thiên Hoằng Tự tọa lạc trên đỉnh núi Lăng Vân mây mù bao phủ, ngôi đền được xây dựng rất to lớn và uy nghiêm, xung quanh là những cây cổ thụ cao chọc trời, tùng bách mọc dày đặc, trong rừng trúc có cây cối tươi xanh mướt mắt, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài ngọn tháp lóe lên ánh sáng vàng.
Mới tờ mờ sáng mùa xuân, du khách và người hành hương đã nô nức kéo đến. Trong đám đông có một nữ nhân mặc áo đỏ, lúc đầu nàng ta đi theo nhóm người hành hương vào cổng chùa cùng, nhưng khi vào bên trong, nàng ta không đi theo dòng người về phía Đại Hùng Bảo điện, mà lại đến hậu viện vắng vẻ.
Trong sân có vài cây bồ đề vô cùng to lớn, những tán trải dài trên đỉnh đầu, tựa như một cái quạt cực lớn, chắn những tia nắng ấm của tháng ba. Nhưng nàng ta lại không có tâm trí để thưởng thức nó, nàng ta bước lên hành lang dài, chậm rãi đi đến trước một dãy phòng, vừa đi vừa giả vờ như vô tình nhìn vào bên trong cửa sổ.
Khi đi đến một căn phòng ở sát phía Nam nhất, nàng ta dừng bước, đây là Tàng thư các, căn phòng rộng chừng như căn phòng năm gian bên cạnh, hơn hai mươi hàng giá sách được kết bằng tre, nứa hướng thẳng đến xà ngang, bên trong đó chất đầy kinh thư.