“Ngươi là… Ngươi là…” Hoa Cô hoảng hốt, trố mắt nhìn, giọng nghẹn lại, bà ta không hiểu hỏi: “Tỉnh Tuyền đồng tử” sao lại biến thành con khỉ ba mắt, thậm chí con khỉ này lại còn biết nói tiếng ngườiKhông, đây không phải điều quan trọng, quan trọng nhất là Tỉnh Tuyền đồng tử là giả, chẳng lẽ, cho tới nay, bà ta cũng bị lừa, mà còn bị lừa bởi con khỉ biến thành Tỉnh Tuyền đồng tử?
Đầu óc hỗn loạn, trong nháy mắt, trong đầu bà ta xuất hiện một bóng người, khuôn mặt người kia rất mờ nhạt, đang quay sang phía bà ta mà cười nhạo.
Trong lúc Hoa Cô đang đứng ngẩn người thì con khỉ cầm sách chạy ra cửa, động tác của nó nhạy bén, chỉ trong nháy mắt đã chạy đến dưới cửa thùy hoa môn. Hoa Cô giật mình một cái: Không được, thứ này mà bị hắn lấy đi thì sẽ xảy ra hỗn loạn, không chỉ người đó mà cả bản thân và lầu Thê Phượng cũng sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Bà ta thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn, nắm chặt con dao, tung người chạy về phía con khỉ. Lưỡi dao sắc bén xuyên qua màu lông bạc của nó, Hoa Cô tưởng mình đâm trúng nó nhưng lòng bàn tay cứng đờ, con dao nhỏ trong tay con khỉ hóa thành bột.
“Uổng công ta cứu ngươi một mạng, sao ngươi lại lấy oán trả ân như vậy?” Con khỉ quay về phía bà ta và nghiêng đầu cười, lời nói khiến bà ta hoảng sợ: “Hắn sợ ngươi làm lộ chuyện, cho nên phái người tới ám sát ngươi. Hoa Cô, chuyện đến nước này mà chẳng lẽ ngươi không muốn giao quyển sách cho quan phủ mà chỉ muốn giữ một mình, thế mà còn tư cách để nói chuyện với hắn à?”
Ánh mắt của Hoa Cô sáng lên: “Ngày đó là ngươi cứu ta à?” Nhưng ngay sau đó, lòng bà ta nguội như tro tàn, ánh mắt luôn long lanh thần sắc mà bỗng trở nên ảm đạm: “Giao cho quan phủ á, ta không muốn chết như vậy, nhiều mạng người như thế thì tha thứ làm sao được?”
“Ít nhất cũng không thể để hắn sống một mình, ngươi cũng không muốn trong ngày giỗ hàng năm của ngươi mà hắn dương dương tự đắc mà khoe khoang với người khác rằng ngươi là một cô hồn dưới tay của hắn chứ”
Nghe thấy vậy, người của Hoa Cô mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất: “Chuyện của Hàn gia… Ngươi… Ngươi cũng biết sao?”
Con khỉ không lên tiếng, con mắt sáng quắc, nó nhìn bà ta chằm chằm, rất lâu sau nó lắc lắc quyển sách trong tay: “Thứ này để ta giao cho phủ Tân An hay là ngươi tự trình lên? Trình đại nhân thưởng phạt phân minh, nói không chừng để ngươi lấy công chuộc tội, giảm bớt tội lỗi của người”
Dù có chết Hoa Cô cũng không ngờ rằng có một ngày lại bị một con khỉ thuyết phục về chuyện quan trọng nhất trong đời và nghe theo lời khuyên của nó. Bà ta chỉ hơi do dự một chút rồi lập tức nhanh chóng ngồi dậy: “Đúng, ngươi nói đúng, nếu ta chết thì người vui vẻ nhất là hắn, người chết không biết nói chuyện, bí mật của hắn có thể được bảo vệ” Bà ta cười khà khà, tiếng cười gằn toát ra hơi lạnh: “Ta đến phủ Tân An, ta biết rõ mọi chuyện ghi chép trong sách này còn và chuyện Hàn gia, nếu không được lấy công chuộc tội thì kéo người có quyền cao chức trọng xuống hoàng tuyền với ta cũng không thua thiệt gì cả”
Con khỉ cũng cười hì hì với bà ta, tiếng cười của hai người vang vọng trong sân nhà, toát ra vẻ quỷ dị bất thường.
Thế nhưng, có một tiếng động còn quỷ dị hơn truyền tới từ bên ngoài viện.
“Rì rào… Rào rào…” Như tiếng cờ bị gió thổi, cuộn lên và hoảng sợ.
Tai con khỉ vểnh lên, nhìn lên trời thấy vầng trăng trắng ngà bị khói đen che khuất. Không, không phải khói đen, mà là một chiếc áo cà sa, phía trên có những ô vuông lấp lánh, giống nhưng những cái miệng mở rộng, đổ ập xuống dưới và tóm lấy hắn ta, hắn liều mạng ngăn chặn lại. Hắn ta vùng vẫy tuyệt vọng vài lần, nhưng không thể thoát khỏi sự bao bọc của chiếc áo cà sa, từng đường vân trên người hắn ta đều biến thành một sợi bạc mảnh, quấn lấy cơ thể, xuyên qua lớp lông dày, cắm sâu vào da thịt của hắn.
Cuối cùng hắn ta cũng không thể chống lại trói buộc, người tê liệt, hóa thành một bãi thịt mềm nhũn.
Hoa Cô chứng kiến tất cả mọi thứ, vừa định cất tiếng kêu lên thì cổ lại bị ba ngón tay lạnh bóp chặt, mở to hai mắt, trong con ngươi xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
“Là ngươi…” Bà ta đưa tay ra bắt lấy khuôn mặt mờ ảo, liều mạng muốn bắt được thứ gì đó.
Bà ta không cam lòng, mấy chục năm lăn lộn, dùng hết bao tâm tư, bỏ bao nhiêu tâm huyết để kinh doanh, vậy mà mới leo được đến vị trí này chẳng lẽ tất cả đều phải kết thúc vào hôm nay sao?
Thế nhưng, ông trời cũng không thương hại bà ta, kỳ tích cũng không xuất hiện lần nữa, cổ họng của bà ta càng thu chặt, không khí trong lồng ngực như cạn kiệt, lỗ chân lông cũng co rúm lại, khiến bà ta nén kiệt những hơi thở cuối cùng.
“Rắc”
Cổ của Hoa Cô gãy, mềm oặt ngả trên bả vai của bà ta, thế nhưng mắt của bà ta vẫn chưa nhắm lại, trong con ngươi vẫn đầy bóng dáng của người kia: Hắn ta thu lại áo cà sa rồi tiện tay vắt lên vai, sau đó từ từ nhặt quyển sách nhỏ màu xanh trên đất lên, lật từng trang dưới ánh trăng.
Khép lại một trang giấy cuối cùng, hắn ta cười mấy tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn thi thể của Hoa Cô: “Toàn bộ được ghi trong sách rồi, nhưng phen này chỉ sợ ngươi phải thất vọng vì sự khổ tâm của mình thôi”
Bên tai vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, hắn ta nhướng mày liền thấy có mấy người chạy về phía bên này nên bước ra khỏi sân, giày của nhà sư giẫm lên con đường rải sỏi không phát ra tiếng động, hắn ta bước đi chậm rãi và thận trọng, bỏ lại một vài người hầu chạy tới với chiếc đèn lồng phía sau.
Hắn ta đi thẳng tới cửa chính của lầu Thê Phượng, nghe thấy tiếng la hét đúng như mong muốn của mình. Thấy vậy, hắn ta hé miệng cười một tiếng rồi đi về phía Nam thành.
Con sông phía trước mặt nước chảy xiết, có lúc ào ạt kéo dài hàng nghìn dặm, giống như đàn ngựa hoang chạy điên cuồng, và có khi nhanh chóng luồn lách giữa các hẻm núi và đá ngầm, tạo ra âm thanh làm rung chuyển cả hẻm núi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào dòng sông một lúc, hắn lấy từ vạt áo trước ra cuốn sách màu xanh lam, dùng một chút lực của ngón tay, nó đã nứt ra thành nhiều mảnh, bị gió cuốn theo dòng sông đen ngòm.
Bên tai có tiếng gió thê lương, dường như có tiếng nói khác xen vào, hắn ta nhếch khóe miệng: “Mọi chuyện nên chôn vùi thì cứ biết điều đi, đừng bao giờ cố gắng lật tẩy nữa, hoặc có một ngày này, đức Phật thương xót sẽ cho ngươi đầu thai làm người, nhưng ngươi phải nhớ, kiếp sau đừng làm nữ nhân, nếu không, nếu gặp lại ta thì sẽ rơi vào kết cục như thế”
Hắn ta cười nhạt một tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đẹp tựa như ma trơi trong đêm đen phát ra ánh sáng, hắn ta kéo chiếc áo cà sa khoác trên khuỷu tay, sải bước đi về hướng núi Lăng Vân.
Yến Nương đang thêu trong sân, thứ nàng thêu là “Những cây liễu mới sau mưa”, nhưng khi sắp đóng lại, chiếc kim bạc bị gãy mà không hề báo trước, đầu kim đâm vào ngón tay nàng, máu chảy ròng ròng, tấm vải màu trắng cũng bị nhuộm đỏ.
Nàng nắm chặt khăn tay đứng lên, ánh mắt nhìn xa xăm vào những ánh sao trên bầu trời đêm.
“Hữu Nhĩ”