“Chưa về?”“Chưa, hai người… Chưa về, chắc là bị chuyện gì làm trì hoãn, hay là chờ một lát nhé”
“Đã ra ngoài mấy canh giờ rồi, không trở về thì chính là chết ở bên ngoài”
“Vậy ta phái người đi tìm thử”
“Bây giờ không chỉ là giết người, mà còn phải điều tra xem ai không cho chúng ta giết người nữa. E là chút tài mọn này của ngươi không đủ dùng đâu”
“Vậy… Nên làm sao đây? “
“Gọi hắn ta tới đây, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, hắn ta nhất định phải giúp việc này”
***
Nghe Tưởng Tích Tích kể lại, ánh mắt Trình Mục Du lưu luyến rất lâu trên danh sách trước mặt, lúc này mới quay sang nhìn hai người bọn họ: “Ý của các ngươi là, phía sau Hoa Cô còn có chỗ dựa vững chắc, mà người kia chính là hung thủ của vụ án giết người ở Hàn Môn chín năm trước?”
Lưu Tự Đường gật đầu: “Trình huynh, đương nhiên tất cả những điều này chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ xác thực. Tuy là suy đoán, nhưng cũng có chỗ hợp lý. Chính miệng Hoa Cô từng nói hàng mã giết người chỉ là lời đồn, nhưng đệ nghĩ đây không phải là lời nói bậy, mà là trong lòng bà ta đã nhận định hàng mã sẽ không giết người, nên mới thốt ra như vậy”
“Ta tin” Giọng điệu Trình Mục Du kiên định: “Ngay từ đầu ta đã cảm thấy việc này có điểm đáng nghi rồi. Đệ nghĩ xem, mọi người cả nước đều không dám đốt vàng mã, nhưng Hoa Cô lại không hề sợ, chẳng lẽ là vì bà ta can đảm hơn à? Đương nhiên không phải, bà ta vẫn biết hàng mã giết người là giả, cho nên mới không kiêng kị gì như thế. Chẳng qua sau đó lại xảy ra một loại sự việc khiến bà ta bắt đầu nghi ngờ, suy nghĩ cũng bắt đầu dao động, nên rất cần một đáp án khẳng định, bởi vậy mới đi tìm người kia. Ta còn có một suy đoán lớn mật” Hắn nhìn danh sách trên bàn, ngón tay quét qua tên của Hoa Cô: “Có lẽ, bà ta có liên quan đến vụ án chín năm trước, bà ta chính là một trong những hung thủ”
Tưởng Tích Tích hoảng sợ không nói nên lời: “Hóa ra hung thủ của vụ án giết người ở Hàn Môn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta. Nhưng bà ta nhiều lần liên lạc với Tần Ứng Bảo như vậy, chẳng lẽ Tần Ứng Bảo dính líu đến vụ này sao?”
“Khó nói lắm, nhưng ít nhất Tần Ứng Bảo là người biết rõ mọi chuyện, chỉ đến khi chân tướng được phơi bày, chúng ta mới xác định được rốt cuộc hắn ta có liên quan ở bên trong không”
“Nhưng mà, không đúng” Lưu Tự Đường cau mày: “Trình huynh, nếu không có hàng mã giết người, vậy phải giải thích một loạt sự việc kỳ quái ở lầu Thê Phượng thế nào đây. Bà ta luôn cố chấp cho rằng có người sắp đặt tất cả chuyện này, mục đích là làm cho kỹ viện của bà ta phải đóng cửa”
“Hiền đệ, ta về đệ đều suy nghĩ đến cùng một điểm. Cả ngày hôm nay ta luôn suy nghĩ chuyện này, mặc dù vẫn có trăm chỗ không thể lý giải, nhưng có một điểm đã rõ ràng. Trong vụ án này, ngoài hung thủ và quan phủ, còn có một nhân vật khác, chẳng qua hiện tại ta vẫn chưa biết hắn ta là địch hay bạn, rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì”
“Không cần biết là địch hay bạn, trách nhiệm của ta bắt được hung thủ, trả thù cho những mạng người chết oan” Tưởng Tích Tích đứng lên khỏi ghế, mặt nàng ta đỏ bừng, dường như tất cả khí thế đều ngưng tụ lại, nàng ta nắm chặt nắm đấm: “Hơn hai trăm mạng sống mà nói giết là giết, hơn nữa còn dùng một câu hàng mã giết người để che giấu chân tướng suốt chín năm. Nếu ta bắt được tên độc ác này, ta nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh”
***
Trong bữa tiệc linh đình, Hoa Cô say, bóng người đối diện bàn tròn cũng một biến thành hai, hai biến thành bốn, lắc lư như đang nhảy múa.
Bà ta buồn bực uống một ngụm rượu, cười run cả vai: “Rượu ngon, ta chưa từng uống qua loại rượu ngon như vậy ở Biện Lương, làm thần tiên cũng chỉ như thế này thôi”
Người đối diện đứng dậy khỏi ghế rồi cất bước đi về phía bà ta, vỗ hai tay lên bả vai bà ta và Tần Ứng Bảo ngồi bên cạnh: “Đêm nay còn có kịch hay phải diễn đấy, hai vị huynh đệ có muốn cùng đi qua không, đảm bảo hai người nhìn một lần là sẽ không quên”
“Đi đâu? Hàn gia, ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên cô nàng kia à?” Hoa Cô mơ màng nói.
“Cô gái kia không tệ, nhưng ta không chỉ coi trọng người này” Hắn ta cười ngông cuồng, Hoa Cô ở cùng một chỗ, nhưng trong lòng lại sinh ra chút ớn lạnh.
“Đêm nay định làm gì vậy? Hiện tại là tiết thanh minh…”
“Chính là tiết thanh minh mới không bị người khác phát hiện, đừng hỏi nhiều như vậy nữa, rốt cuộc hai người các ngươi có tới không”
“Ta không xem các ngươi đối phó với nữ nhân kia đâu, nữ nhân như hoa, nên thương yêu mới phải chứ, sao lại phải chà đạp. Hơn nữa ngày mai nhạc phụ đại nhân của ta đến Tân An rồi, nếu nhìn thấy dáng vẻ say khướt của ta, ông ta lại lải nhải không ngừng” Nói xong, Tần Ứng Bảo vịn bàn đứng lên, lớn tiếng bảo gã sai vặt chuẩn bị ngựa rồi đi trước.
Hoa Cô cũng muốn đi theo hắn ta, nhưng bị ấn lại trên ghế: “Thích Đạt vừa mất không lâu, ta biết ngươi không thoải mái trong lòng, cho nên mới cho ngươi xem một vở kịch. Xem xong, ngươi sẽ biết sinh tử chỉ chuyện bình thường, có khi trong lòng lại thoải mái hơn đấy”
Hoa Cô không từ chối được, đành phải ngồi xuống một lần nữa, ngoài miệng thì khuyên nhủ: “Cũng đừng chơi lớn quá, e là sau này không thu dọn sạch sẽ được”
“Sợ gì chứ, lão Tống tới Kinh Thành rồi, trên dưới cái thành Tân An này, ta là nhất” Hắn ta giơ ngón tay cái lên: “Ngươi đừng quan tâm gì hết, cứ xem diễn là được”
Trong lúc nói chuyện, ba hàng người mặc đồ đen đã tập trung ở cửa, vóc người bọn họ đều không cao, lại gầy gò điêu luyện, trên người mỗi người đều cầm một thanh đao mỏng như phiến lá.
“Người đến đông đủ rồi” Một nụ cười dữ tợn thổi qua đỉnh đầu: “Hoa Cô, vậy chúng ta xuất phát thôi”
Diệp đao.
Hoa Cô bừng tỉnh khỏi hồi ức, bà ta mở to hai mắt. Không sai, thanh đao hôm nay chém về phía mình là diệp đao. Thứ càng mỏng thì càng sắc bén, chẳng qua cũng sẽ đòi hỏi cao với sức lực của người cầm đao, nếu đao pháp không đủ chính xác làm lưỡi đao run lên, thường sẽ không đâm trúng mục tiêu. Cho nên, hắn ta tỉ mỉ lựa chọn và huấn luyện nhiều năm mới tuyển ra hơn ba mươi người này, tuy đều có vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại rất linh hoạt, có thể phát huy tối ưu ưu điểm của diệp đao.
Hoa Cô nhắm mắt lại, nhưng tại sao hôm nay thanh đao này lại chĩa về phía bà ta?
Chẳng lẽ hắn ta sợ bí mật của mình bị phát hiện, muốn thủ tiêu tất cả những người biết chuyện này trước một bước?
Dưới ánh nến, sắc mặt Hoa Cô càng ngày càng trắng: Uổng công ta còn tin ngươi như thế, đến bây giờ vẫn không khai ra ngươi với quan phủ, còn trông mong chạy tới để nhờ cậy, không ngờ ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Khoan, vậy ai là người cứu mình khi nãy? Dường như hắn luôn im hơi lặng tiếng trốn trong động đá, trong phút chốc đã lấy được tính mạng của tên sát thủ kia.
Tại sao hắn lại cứu bà ta?
Trong lòng vô cùng rối loạn, đột nhiên Hoa Cô đứng lên, vỗ mạnh hai tay lên bàn: Bất kể thế nào thì ngươi cũng không đạt được, dù tâm tư ngươi tinh tế, nhưng chắc cũng không ngờ rằng dù ta có chết thì vẫn để lại một chiêu, nếu ngươi thật sự muốn giết chết ta, vậy ta cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng.
Nghĩ tới đây, bà ta đẩy cửa lớn rồi sải bước đi về phía lầu Thê Phượng.