Hoa Cô đi qua lầu Thê Phượng, nơi được treo đầy đèn lồng, bà ta cười chào hỏi mọi người. Trong những căn phòng ở hai bên, nam nữ giao hoan, thì thầm to nhỏ, là âm nhạc đẹp nhất trên thế giới đối với bà ta“Cô cô, mấy ngày nay không mở cửa, lão gia và thiếu gia ở thành Tân An này đều trở thành những con sâu tham lam rồi. Cô cô xem kìa, hôm nay họ đều chạy đến chỗ chúng ta”
Tiểu nha hoàn bên cạnh thấy Hoa Cô đã vui vẻ trở lại nên vội vàng nịnh nọt.
Hoa Cô nhếch môi: “Trình Mục Du cứ thấy ta gai mắt nên tìm đủ mọi cách để nhổ cái gai trong mắt như ta đi, may mà ta không mắc bẫy của hắn”
“Cô cô, ý của người là, những chuyện kỳ quái mấy ngày trước đều là do phủ Tân An bày trò sao?”
Hoa Cô hừ lạnh một tiếng: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi cứ đợi mà xem, không lâu nữa sẽ có tin tức từ phía trên truyền xuống”
“Nhưng rốt cuộc đám người Tiểu Giản đã đi đâu rồi? Mấy người đang sống sờ sờ đột nhiên lại biến mất, ta vẫn thấy rất kỳ lạ”
Thấy Hoa Cô trừng mắt lên nhìn mình, tiểu nha hoàn không dám nhiều chuyện nữa, nàng ta rụt người lại, cung kính đi sau lưng bà ta.
“Được rồi, mấy ngày nay ta cũng rất mệt mỏi, ngươi dẫn theo mấy người tiếp tục tuần tra đi, ta về hậu viện nghỉ ngơi trước” Hoa Cô ngáp một cái, bỏ lại tiểu nha hoàn rồi chậm rãi đi xuống lầu. Bà ta rất mệt mỏi, chuyện này không phải giả, mấy ngày đều thức đêm, dù là người sắt thì cũng sẽ gục ngã. Nhưng sự hào hứng vừa nãy không phải bị sự mệt mỏi dập tắt, mà là bởi lời nhắc nhở của tiểu nha hoàn, nếu chuyện này thật sự là do phủ Tân An giở trò, vậy thì những người kia đâu mất rồi? Trình Mục Du chưa bao giờ ngừng quyết tâm muốn lật đổ bà ta, nhưng hắn ta không phải là loại người vì muốn đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn, huống chi là liên quan đến mấy mạng người, hắn là quan của Tân An, sao có thể ra tay được.
Nghĩ đến đây, trái tim bà ta lại hẫng một nhịp, chẳng lẽ chuyện này còn có người khác nhúng tay vào, đối thủ của bà ta ở thành Tân An này không chỉ có mỗi Trình Mục Du.
Cơn đau đầu đột nhiên ập đến, cứ như một tia chớp bổ đôi đầu bà ta, không hề để lại cho bà ta chút cơ hội phản ứng nào. Hoa Cô đưa tay đỡ trán, loạng choạng đi về phía sân sau rồi đẩy cửa bước vào phòng và đặt mình xuống giường.
Không phải Trình Mục Du, vậy còn có ai đây? Bà ta đã cắm rễ ở Tân An nhiều năm như vậy nên không phải không có đối thủ. Chẳng qua những người đó đã bị bà ta từ từ loại bỏ. Vậy rốt cuộc là tàn dư nào mà lại gài bẫy hại bà ta và còn trốn kỹ như vậy.
Một bóng người chợt lướt qua ngoài cửa sổ, Hoa Cô nhanh chóng ngồi dậy, tay mò dưới gối, cầm lấy đoản đao để phòng thân lên. Bà ta im lặng đi đến bên cửa rồi nheo mắt nhìn ra ngoài. Hôm nay ánh trăng rất sáng, tựa như một lớp cát bạc rải đầy trên mặt đất, chiếu sáng cả viện, chiếu sáng từng cành cây ngọn cỏ bên trong.
Trong viện chẳng có lấy một bóng người, Hoa Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bóng dáng vừa lóe lên vừa nãy chắc là của nha hoàn hoặc gia đinh đi tuần đêm. Từ khi trong phủ xảy ra chuyện, bà ta đã ra lệnh cho họ thay nhau tuần đêm, sao cứ hễ căng thẳng là lại quên hết nhỉ.
Bà ta lắc đầu cười mình nhát gan, đang chuẩn bị quay lại giường nằm thì nhìn thấy một hòn đá lăn tới từ phía xa rồi dừng lại trước cửa phòng.
Hoa Cô nhìn chằm chằm vào hòn đá đó, ánh mắt thuận theo nó nhìn về phía trước, hòn non bộ, không sai, nó lăn tới từ hòn non bộ.
Có người muốn dụ mình tới đó sao?
Mục đích này đã rất rõ ràng, nhưng Hoa Cô vẫn mở cửa ra. Sự tò mò trong lòng bà ta đã đè bẹp những cảm xúc khác, bao gồm cả nỗi sợ hãi. Bà ta nhất định phải đi xem rốt cuộc những chuyện xảy ra mấy ngày nay là do ai giở trò, nếu không, dù chết bà ta cũng không thể nhắm mắt.
Bà ta nắm chặt đoản đao rồi chậm rãi đi về phía hòn non bộ, vừa đi đến bên cạnh cây cầu nhỏ đã nghe thấy tiếng sột soạt trong hang đá. Mèo hoang sao? Hay là chuột? Hay là?
Hoa Cô không biết, bà ta khom người xuống, đi từng bước từng bước đến gần miệng hang, hô hấp như thể ngừng lại trong giây phút đó. Bên tai bà ta chỉ còn lại tiếng bước chân sàn sạt, rõ ràng chúng nhẹ như vậy, nhưng khi lọt vào tai lại không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng đến miệng hang, Hoa Cô thò đầu nhìn vào bên trong. Nó là một con đường nhỏ vừa dài vừa tối, chỉ có trẻ con mới có thể chui vào được.
Trẻ con, trẻ con, Tỉnh Tuyền đồng tử?
Sao lại thế, nếu hàng mã giết người là giả, sao lại mang đến Tỉnh Tuyền đồng tử gì chứ?
Trái tim bà ta lúc thì buông lỏng lúc lại thắt chặt, vô số ý nghĩ đồng thời ập đến, cơn đau đầu càng nghiêm trọng hơn, đầu óc cứ quay cuồng.
“Ra đây đi, để ta xem rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò?” Bà ta đột nhiên trở nên hung ác, cao giọng quát vào bên trong hang.
Trong động chẳng có động tĩnh gì, địa cẩm trên hòn non bộ lại rung lên. Đột nhiên lại có một bóng đen nhảy ra từ trên hòn non bộ, lao về phía Hoa Cô như một con rắn linh hoạt.
Mọi sự chú ý của Hoa Cô đều dồn vào trong động, bà ta không kịp né tránh nên bị người đó đạp ngã xuống đất, đoản đao trong tay cũng bay ra ngoài, rơi xuống phía xa.
Người đó chẳng nói gì hết mà đột ngột rút cái đao trong tay áo ra, lưỡi đao không dài nhưng rất mỏng, mỏng như một chiếc lá. Con đao quay giữa không trung, mang theo ánh sáng trắng lao thẳng xuống người Hoa Cô. Khi nhìn thấy chuôi đao đó, đầu óc Hoa cô bỗng tỉnh táo lại nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bà ta lăn vài vòng dưới mặt đất, trốn khỏi sự tập kích của lưỡi đao, lưỡi đao chém xuống mặt đất, khiến mặt đất bị rạch một đường vừa nhỏ vừa dài.
Người đó thấy tập kích không thành nên lập tức quay người nhảy lên. Hắn ta nhảy rất cao, lực tay cũng rất mạnh, bổ xuống gương mặt đang hoảng hốt của Hoa Cô.
Nếu không ai ngăn cản, đầu Hoa Cô sẽ lập tức bị chẻ thành hai, bà ta cũng biết không thể trốn tránh. Vẻ mặt vừa sợ hãi vừa mơ hồ, bóng đao bạc trong mắt càng ngày càng gần, bà ta bỗng nhắm chặt mắt lại.
“Lạch cạch” Vào thời điểm thanh đao sắp cắm vào da thịt, nó lại rơi khỏi tay hắn ta và rơi xuống bên mặt Hoa Cô, phát ra âm thanh đáng sợ.
Bên tai truyền tới tiếng rên rỉ đau đớn, bà ta mở mắt ra và hơi nghiêng đầu xuống, nhìn thấy bóng đen đó co lại bên cạnh mình. Máu tươi trên người hắn ta chảy ra ngoài, in một vòng máu lớn trên mặt đất.
Bà ta hoảng sợ bò dậy, dáo dác tìm kiếm khắp nơi. Là ai? Vừa nãy là ai đã cứu bà ta?
Nhưng trong trạch viện đẹp đẽ, chẳng hề thấy một bóng người. Bên tai láng máng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, tiếng này dường như vọng tới từ trong hang đá của hòn non bộ. Dọc theo con đường quanh co trong hang, cuối cùng biến mất ở phía bên kia của hang.
Hoa Cô cúi đầu xuống nhìn người đó, nói đúng hơn, giờ hắn ta đã là một cỗ thi thể rồi. Có một cái lỗ to bằng nắm tay xuyên từ trước bụng đến cột sống của hắn ta. Thứ bên trong đã bị móc ra hết, rải rác trên mặt bùn bên cạnh.
Đúng rồi, trên mặt đất còn có một thứ, thứ đó còn khiến bà ta kinh hãi hơn cả xác chết: Đó là một thanh đao, một thanh đao không dài lắm nhưng lại mỏng hơn cả lá cây.