“Ta biết nàng ấy ở đâu” Giọng nói rất nhỏ, nhưng Tần Ứng Bảo vẫn nghe thấy rất rõ“Hãy đưa ta đi tìm nàng ấy” Hắn ta bắt lấy tay người đó, tay người đó rất lạnh, gầy đến mức chỉ có da bọc xương, như thể bên trong không có máu thịt.
Người đó không lên tiếng, hất tay Tần Ứng Bảo ra và đi về phía trước. Lúc này Tần Ứng Bảo mới thấy người đó mặc đồ đen, dáng người mảnh khảnh nhưng khỏe khoắn, vừa nhìn là biết ngay người này luyện võ. Nhưng bây giờ hắn ta chẳng quan tâm được gì, người đó nói mình biết Tiểu Ngọc đang ở đâu nên hắn ta đành phải đi theo, ngoài điều này ra, hắn chẳng còn cách nào khác.
Cơn gió lành lạnh thổi qua, Tần Ứng Bảo chỉ mặc một bộ trung y. Lẽ ra phải thấy lạnh, nhưng hắn ta chẳng có cảm giác gì. Bây giờ lòng dạ đều tập trung trên người phía trước, đôi chân mệt mỏi đã tê liệt từ lâu, đang lảo đảo một cách máy móc đưa cơ thể đi về phía trước.
Bất tri bất giác, người đi đường càng ngày càng ít, ánh đèn cũng dần thưa thớt. Một mùi tanh của bùn đất len lỏi vào mũi Tần Ứng Bảo. Lúc này hắn ta mới phát hiện mình đã đi theo người đó ra ngoài thành. Những bông hoa mùa xuân rất hoang dã, nhưng trong bóng tối, một cành hoa duyên dáng lại trông có vẻ đáng sợ, cứ như yêu nữ hút máu, đang uốn éo vòng eo thon thả theo làn gió.
“Đây là đâu?” Hắn ta đột nhiên hỏi một câu.
“Sắp đến rồi, khoảng hai dặm nữa thôi, họ đang ở đó chờ ngươi”
Người đó trả lời rất cụ thể khiến Tần Ứng Bảo cảm thấy rất hài lòng. Hắn ta bước nhanh hơn, hai dặm nữa, chỉ còn hai dặm nữa là hắn ta được gặp Tiểu Ngọc. Mấy ngày nay người trong phủ đều nói hắn ta bị trúng tà, bị điên rồi. Còn nói lớp da kỳ quái đó là Tiểu Ngọc, hôm nay hắn ta phải để họ biết, Tiểu Ngọc vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống sờ sờ, để họ ngậm miệng lại.
Bên tai truyền tới tiếng nước chảy, phía trước chắc là sông đào. Tần Ứng Bảo mỉm cười, ừm, không còn đường nữa, nàng ấy chắc chắn ở đó, chỉ có thể ở đó.
“Đến rồi, người ở phía trước” Người đó cũng dừng lại, ngón tay chỉ về phía trước: “Ngươi đi xem đi, họ ở trên bờ sông chờ ngươi đó”
Trong lòng mừng rỡ, Tần Ứng Bảo chạy về phía dòng sông đang vang lên tiếng nước chảy róc rách, hắn ta quay mấy vòng trên bờ sông, nhưng chẳng thấy bóng người ngày đêm mình thương nhớ: “Không có, họ ở đâu?” Hắn ta bối rối quay đầu lại.
“Ơ? Không còn ở đây nữa sao? Vừa nãy rõ ràng ta đã nhìn thấy mà” Người đó đi đến cạnh hắn ta, nhìn xung quanh giống hắn ta: “Chẳng lẽ đã chìm xuống sông? Chết rồi sao? Thối rữa rồi sao?”
Tần Ứng Bảo cảm thấy lưng mình như bị móng vuốt cấu xé, chìm xuống sông sao? Chết rồi sao? Thối rữa rồi sao?
Dường như hắn ta đã nghe thấy câu này, ở đâu nhỉ?
Hắn ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo. Sở dĩ nó sáng như vậy là do sự khúc xạ của một loại ánh sáng nào đó. Người đó cầm một thanh đao sắc bén trong tay, đao không dài, không dài cho nên hắn ta mới dễ dàng giấu nó trong tay áo. Nhưng lưỡi đao lại rất mỏng, nếu không phải được ánh trăng soi sáng thì hoàn toàn không thể nhìn thấy.
Đầu óc bỗng nổ tung, Tần Ứng Bảo tỉnh táo hơn một chút: “Diệp đao, ngươi là, ngươi là…”
Người đó lạnh lùng cười khà khà: “Cứ tưởng rằng ngươi điên thật rồi, không ngờ còn nhận ra nó. Cũng tốt, để cho ngươi được chết rõ ràng, sau này xuống âm phủ muốn báo thù cũng đừng tìm nhầm người”
Lời vừa dứt, mũi đao đã bay về phía Tần Ứng Bảo, lưỡi đao rung lên giữa không trung, phát ra âm thanh như côn trùng đập cánh.
Nhưng Tần Ứng Bảo chỉ tỉnh táo trong giây lát, nhìn lưỡi đao với tia sáng lạnh lẽo bay về phía cổ họng mình, mà hắn ta lại chẳng có phản ứng gì, ánh mắt vẫn vô hồn, dường như không biết đại nạn đã tới.
Nhìn thấy lưỡi đao sắp đâm vào cổ họng của hắn ta, người đó nhắm mắt lại bởi vì hắn biết giọt máu ấm sẽ nhanh chóng bắn ra, nếu không nhắm mắt lại thì sẽ bị bắn vào mắt, bao nhiêu năm nay đều như vậy, hắn đã có kinh nghiệm từ lâu.
Nhưng lần này đã xảy ra sai lệch, chẳng những máu không phun ra, cánh tay của hắn cũng không chạm vào con mồi, cả người vồ hụt, hắn ngã mạnh xuống chỗ bùn đất trên bờ sông. Chẳng thấy thanh đao trong tay đâu nữa, có lẽ nên nói là, chuôi đao vẫn còn nhưng lưỡi đao đã không còn. Nó đã bị vỡ thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên mặt bùn.
Sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, hắn ta nhạy bén cảm nhận được có ai đó đứng sau lưng mình. Không phải Tần Ứng Bảo, kẻ điên đó không có khí thế mạnh mẽ như vậy, là ai đây?
Hắn ta đột ngột quay đầu lại, cổ họng bỗng đau rát, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được độ ấm của máu tươi. Chỉ có điều lần này, máu bắn ra từ cổ họng hắn. Trong cổ bị một mảnh đao cắm vào, từ phía trước xuyên thẳng ra phía sau, cũng đến từ diệp đao của hắn.
Người đó rên rỉ vài tiếng rồi ngã xuống, cơ thể dần cuộn tròn lại như con tôm đã bị luộc chín. Cuối cùng giật giật mấy cái rồi không động đậy nữa.
Yến Nương phủi tay, ngón tay cái lau sạch vết máu trên mặt: “Giết người vô số, phải gặp báo ứng lâu rồi, chỉ là ngày này đến muộn quá”
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, nàng ở đâu?”
Giọng nói sau lưng thu hút sự chú ý của nàng, Yến Nương đi về phía Tần Ứng Bảo, nàng còn chưa lên tiếng, đã bị hắn kéo tay áo: “Cô biết Diêm Khả Vọng không? Ông ta đã đưa Tiểu Ngọc của ta đi mất rồi”
Yến Nương cười với hắn ta: “Trùng hợp quá, ta biết Diêm Khả Vọng, ta cũng biết cả Tạ Tiểu Ngọc”
Yến Nương bị Tần Ứng Bảo túm lấy khiến cánh tay nàng đau nhức nhưng giọng nói của hắn ta lại mang theo nét vui mừng: “Đưa ta đi tìm nàng ấy, hai ngàn lượng vàng, không, hai vạn lượng vàng, cô muốn cái gì, ta đều đưa”
“Vô ích thôi, họ chết cả rồi, Diêm Khả Vọng đã bị ta giết từ lâu rồi. Còn Tạ Tiểu Ngọc…” Thấy vết máu vẫn chưa tay sạch trên mu bàn tay, nàng bèn chậm rãi lau vài cái.
“Tiểu Ngọc làm sao?”
“Nàng ấy bị Diêm Khả Vọng làm thành một tấm da người, không xương không thịt, hồn phách đã tan biến. Người ở thành Tân An đều biết chuyện này, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi mới biết à?”
“Ta không tin…”
“Tần hiệu úy, huyết trụy đã nổi đầy người, một cỗ thi thể như vậy, mà ngươi còn cho rằng nó thuộc về người sống sao? Ngươi lại tin chuyện quỷ quái như chết đi sống lại là thật à?” Yến Nương càng lúc càng tới gần hắn ta, hai gương mặt cách nhau một nắm đấm. Đôi mắt như vì sao lạnh giá nhìn thấu lòng hắn ta, ép hắn ta nhìn thẳng vào sự thật đáng sợ đó.
“Ta không tin” Qua một lúc lâu, Tần Ứng Bảo vẫn lặp lại câu đó. Chỉ có điều giọng nói lần này rất nhỏ, bây giờ thứ chống đỡ, dựa vào trong lòng rõ ràng đã sụp đổ.
“Ngươi đúng là vẫn chứng nào tật nấy” Yến Nương thở dài: “Đến hậu viện nhà ngươi xem đi, chưa biết chừng có thể tìm được thứ gì đó bất ngờ”
Tần hiệu úy chậm rãi đứng lên từ bờ sông, kéo lê đôi chân dài nặng nề khác thường đi về phía trước. Càng đi bước chân hắn ta càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại chạy điên cuồng, bóng dáng lẻ loi nhanh chóng chìm sâu vào bóng đêm mờ mịt.
Yến Nương đá vào xác chết bên cạnh: “Thay vì chết một cách dứt khoát, có lẽ sống cả đời trong tuyệt vọng mới là sự dày vò dành cho ngươi. Chỉ có điều đúng là đáng tiếc, ngươi lại quên hết tất cả rồi, nếu không thì có thể giúp được ta”