Tân An Quỷ Sự

Chương 261: Điên

Chương Trước Chương Tiếp

Nâng bút, chấm mực, viết, tờ giấy trắng trước mặt Trình Mục Du rất nhanh đã có đầy chữ nhỏ chằng chịtTưởng Tích Tích đứng ở bên cạnh, nhìn hắn múa bút vẩy mực: “Đại nhân, ngài đang viết tên người ư?”

“Đây là những quan to hiển quý ở thành Tân An chín năm trước mà mấy ngày nay ta sai Sử Phi đi hỏi thăm về, những người này có lẽ hoặc nhiều hoặc ít đã xuất hiện cùng lúc với Hàn Tri Nguyên”

“Đại nhân muốn loại trừ từng người? Nhưng có nhiều người như vậy, mà một số người đã sớm không còn ở Tân An nữa, nếu tra như vậy thì có thể nói là trắc trở trùng trùng”

Trình Mục Du không hề ngừng bút: “Không tìm được cách hay, cũng chỉ có thể dùng cách rườm rà nhất, nếu không thì vụ án này mãi chỉ là một vụ án bỏ ngỏ, mãi mãi không thể chờ tới ngày mây tan trăng sáng”

Tưởng Tích Tích nể phục gật đầu, nàng ta nhìn thấy Trình Mục Du liên tục viết ra tên của từng người một, âm thầm than thở: Nhiều chữ như vậy, nhìn sao cũng quen mắt, thế nhưng nàng ta không thể đọc được tên của một người nào cả, chờ đã, hình như nàng ta nhận ra chữ kia. Cái bảng hiệu lớn vô cùng, lóe ánh vàng chói lọi ở trên cánh cửa chính đỏ loét kia, hình như trên đó có chữ này.

“Đại nhân, đây là chữ ‘Tần’ đúng không” Nàng ta chỉ vào chữ kia, nhẹ giọng hỏi.

“Không sai, Tần Ứng Bảo, nhà hắn vốn đã phú quý, lại cưới con gái của Thị Ngự Sử, đương nhiên phải được liệt vào gia tầng hiển quý ở Tân An. Đúng rồi, còn Hoa Cô nữa” Hắn cười gằn một tiếng, lại viết tên của Hoa Cô lên trên trang giấy: “Một tú bà của thanh lâu, lẽ ra không hề liên quan tới những người này, thế nhưng mạng lưới quan hệ của bà ta rất lớn, trải rộng cả nước, cho nên cũng liên lạc khá nhiều với những người này”

“Tần Ứng Bảo, Hoa Cô…” Tưởng Tích Tích nói thầm hai cái tên này trong lòng, đột nhiên, mặt nàng ta càng ngày càng đanh lại: “Đại nhân, ta đột nhiên nhớ tới một việc. Ngày ấy, ta và Lưu đại nhân cùng đi tới chỗ ở của Tần Ứng Bảo, vừa lúc gặp được gã sai vặt của lầu Thê Phượng tới tìm Tần hiệu uý, dường như gã sai vặt kia đang rất lo lắng. Hắn ta nói rằng Hoa Cô có chuyện quan trọng muốn mời Tần Ứng Bảo sang bàn bạc. Đại nhân, chuyện gần đây khiến Hoa Cô phiền lòng chính là chuyện hàng mã giết người. Ngài nói xem có phải Tần Ứng Bảo cũng có liên quan đến chuyện này hay không?”

Trình Mục Du nhìn nàng ta bằng vẻ khen ngợi: “Tìm hiểu nguồn gốc, Tích Tích, ngươi đã tiến bộ lên không ít so với trước đây, bây giờ đã không bỏ sót một dấu vết gì nữa rồi. Để không bỏ lỡ thời cơ, ngươi và ta đi đến Tần phủ một chuyến ngay bây giờ đi”

Phủ hiệu uý đã ở ngay trước mắt, Lưu Tự Đường nhìn về phía gã sai vặt ở ngoài cửa: “Tưởng cô nương, cô nói xem chúng ta hỏi thẳng mặt Tần hiệu uý hay là âm thầm dò xét thì tốt hơn?”

“Nếu hỏi thẳng thì sợ rằng hắn ta sẽ không nói thật, âm thầm điều tra thì sợ không tìm hiểu được đến tận gốc rễ. Nếu không thì thế này đi, hai ta lúc sáng lúc tối, ta cứ thẳng thừng điều tra vụ án, nếu như Tần hiệu uý thực sự có liên quan đến chuyện này thì tất nhiên là sẽ bối rối. Khi con người ta rối bời thì dễ lộ sơ hở hơn, Lưu đại nhân nắm lấy cơ hội đó đặt bẫy hắn ta, thế chẳng phải vừa hay sao?”

Lưu Tự Đường nhướn mày cười: “Trình huynh nói cô đã lớn rồi, nhìn nhận vấn đề cũng trở nên cẩn thận toàn diện hơn, ta vốn không tin nhưng bây giờ thấy cô như vậy thì đúng thật là không thể xem nhẹ tiểu nha đầu cô rồi, nói không chừng tương lai sau này cô sẽ trở thành một bổ đầu nổi tiếng khắp thiên hạ ấy chứ”

Tưởng Tích Tích lè lưỡi với hắn ta: “Ngài mới là tiểu nha đầu đấy”

Đang nói, cửa chính của Tần phủ đột nhiên được đẩy ra từ bên trong, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa, đi ra, không hề dừng lại dù là nửa bước, hùng hùng hổ hổ đi về phía ngược lại.

Hai người liếc nhau, đồng thanh gọi: “Hoa Cô”

Nhìn bà ta dần đi xa, Lưu Tự Đường cười khẽ một tiếng: “Tích Tích, xem ra là cô đoán không hề sai, có lẽ vụ án hàng mã giết người có vài phần liên quan đến Tần hiệu uý. Thấy không, bà ta đến Tần phủ để tìm viện binh đấy, nhưng mà nhìn bộ dạng tức giận của bà ta vừa rồi thì có lẽ không nhận được một câu trả lời thuyết phục từ phía Tần Ứng Bảo, rốt cuộc là tại sao vậy chứ?”

Tưởng Tích Tích giậm chân một cái: “Mặc kệ, hai người này vô cùng kì lạ, đi vào hỏi vài câu là biết”

Nói xong, nàng ta xuống ngựa rồi đi về phía Tần phủ, còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên lại có thêm một người đi ra từ, người đó không để ý đến cơn mưa lạnh đang trút xuống, trên người chỉ mặc một tấm áo trong, lảo đảo chạy ra, bay thẳng đến trước mặt của Tưởng Tích Tích.

“Cô nương, ngươi có từng gặp một ông già tên Diêm Khả Vọng không? Ông ta giấu Tiểu Ngọc của ta đi mất rồi, ta muốn tìm ra ông ta, muốn ông ta trả Tiểu Ngọc lại cho ta”

Tưởng Tích Tích sửng sốt, người trước mặt tóc tai bù xù, ngôn ngữ điên khùng này chính là Tần hiệu uý ngang ngược phách lối, luôn luôn dùng cằm để nhìn người đối diện kia. Bây giờ hắn ta như đã hoàn toàn biến thành người khác, thân thể gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, ánh sáng trong mắt tắt lịm, một tia hy vọng duy nhất là dùng để tìm tên thầy đồng bà cốt tên là Diêm Khả Vọng không biết đã chạy trốn từ bao giờ kia.

Tưởng Tích Tích giật mình, lắc đầu: “Ta… Chưa gặp ông ta”

Ánh sáng trong mắt Tần Ứng Bảo hoàn toàn biến mất, nhưng rồi hắn ta lại lập tức thắp lên, không dừng lại lâu, hắn ta vượt qua nàng ta chạy về phía trước mặt, kéo mấy người đi ngang qua đường lại, vẫn hỏi lại câu cũ. Mấy tên người làm theo ở phía sau, réo lên hai chữ hiệu uý không ngừng, cũng vượt qua trước mặt Tưởng Tích Tích, đuổi theo hướng mà hắn ta đi khỏi.

Tưởng Tích Tích đứng tại chỗ rất lâu mà không động đậy, cho đến khi Lưu Tự Đường dẫn ngựa qua đây, lấy tay vỗ một cái lên vai nàng ta, nàng ta mới hoàn hồn mà cười bất lực với hắn ta: “Lưu đại nhân, xem ra không chỉ Hoa Cô uổng công tìm hắn ta một chuyến, chúng ta cũng đi một chuyến công cốc rồi”

Lưu Tự Đường chăm chú nhìn nàng ta thật kỹ: “Ta cảm thấy cô không chỉ nuối tiếc vì đầu mối nơi Tần Ứng Bảo bị cắt đứt, vẫn còn lý do khác, Tưởng cô nương, cô đang thông cảm cho hắn ta, đúng không?”

“Không hẳn là thông cảm, kết cục này cũng là do hắn tự làm tự chịu, nếu không phải trước đây hắn ta ra tay cắt đứt mối nhân duyên của Tạ Tiểu Ngọc và Bùi Nhiên thì cũng sẽ không phải chịu cái cảnh này. Hắn ta tạo nghiệp, toàn bộ cái nghiệp đấy vận vào người mình, thực sự là rất đáng buồn, đáng tiếc” Tưởng Tích Tích lắc đầu than thở.

“Người sống một đời, chung quy khó thoát khỏi một chữ tình, tình không biết do đâu, thoáng cái đã sâu, mặc dù người như Tần hiệu uý, kiêu căng ngạo mạn cả đời, cuối cùng cũng khó thoát khỏi sự dày vò của chữ ‘tình’ này”

Tưởng Tích Tích đá bay cục đá bên cạnh, kiên quyết đáp lại: “Cho nên từ lâu ta đã thề rằng cả đời này không lập gia đình, cả đời này ta không rơi vào đó thì ta sẽ được sống một cách tự nhiên phóng khoáng, há lại không thoải mái”

Lưu Tự Đường cười ha hả, xoa đầu nàng ta: “Mới bằng này tuổi đầu, hễ mở miệng lại nói chuyện cả đời, cô còn chưa biết cả đời dài bao nhiêu, phải biết có nhiều thứ đã muốn tới thì cô có muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Đến lúc đó, nếu như cô hãm sâu vào lưới tình, đừng trách người đại ca như ta đây chưa từng nhắc nhở cô”

Nói đến câu này, đột nhiên hắn ta nhớ tới bệnh cũ của nàng ta. Đột nhiên rùng mình trong lòng, tâm trạng đùa giỡn cũng vơi đi ít nhiều.

Tưởng Tích Tích cũng không tha cho hắn ta: “Đừng có cậy già mà lên mặt, t Lưu đại nhân cũng không nhỏ hơn đại nhân nhà chúng ta mấy tuổi đâu, thế mà đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình nữa, có phải là chẳng có cô nương nào để ý đến ngài hay không”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)