Hàm răng va chạm mạnh vào nhau, đây là âm thanh duy nhất mà bà ta có thể nghe được dưới vòm trời này. Tiếng bước chân phía sau cũng đã không còn, chẳng biết từ lúc nào đã im lặng biến mất trong màn mưaHoa Cô nhét ngón tay vào trong miệng, làm quai hàm đang không ngừng run rẩy của bản thân ổn định lại, cũng cố gắng khiến nỗi lòng đang hỗn loạn của chính mình bình ổn lại.
Nhưng mà bà ta đã thất bại, lòng của bà ta loạn như cơn mưa ngoài trời kia, hai chân như mất đi khống chế, bước chân nện nặng nề, đi thẳng về phía giếng hoang.
Đi tới cạnh giếng, bà ta đứng lại, nhìn về phía cái lỗ đen ngòm lộ ra từ trong khe đá kia không chớp mắt: Thứ gì ở bên dưới kia? Ngoại trừ hai cỗ thi thể đã hoại tử kia thì còn thứ gì khác nữa ư?
Tấm lưng to dày của bà ta đột nhiên bắt đầu run rẩy, một tràng cười không thể nín được truyền từ đan điền lên thẳng yết hầu: Hoa Cô ơi Hoa Cô, ngươi điên rồi đúng không? Lẽ nào ngươi cũng giống hắn ta ư? Ngươi tin lời đồn đại hoang đường kia ư?
Hàng mã giết người?
Nghĩ tới đây, dường như bà ta đã hạ quyết tâm, mười ngón tay đặt lên tảng đá, gần như chưa dùng chút lực nào đã có thể đẩy nó ra trong thoáng chốc.
“Ầm ầm” Tảng đá kia rơi xuống đất, cùng lúc đó, có một loại dự cảm không lành xông thẳng lên đầu bà ta. Vì sao tảng đá kia lại nhẹ đến vậy? Rõ ràng là năm đó cần đến bốn gã sai vặt mới có thể nhấc nó lên đặt ở trên miệng giếng mà.
Có thứ gì đó màu vàng chói lọi loé lên trước mắt. Hoa Cô khẽ ngẩng đầu lên, giật mình thảng thốt: Phía trước nào có tảng đá lớn nào, đó rõ ràng là một con ngựa, một con ngựa cúng dán đầy lá vàng khắp thân.
“Ùng ục ùng ục…” Tiếng dòng nước chảy truyền lên từ trong giếng, sự sợ hãi như cây thân thảo bò từ miệng giếng lên, từ từ quấn lấy chân rồi bò lên khắp cơ thể của bà ta. Bà ta muốn chạy, nhưng chân lại nhẹ bẫng như tơ.
“Ngươi làm bẩn nước giếng cho nên hàng mã mang ta đến”
Giọng nói của một đứa trẻ bay ra từ trong miệng giếng, u ám vô cùng, giống như một trận gió không có âm thanh, phần phật vút qua một cái đã không thấy tăm hơi.
Hoa Cô nhìn chằm chằm miệng giếng, đầu như vỡ ra thành hai nửa, bên trong nửa còn lại sót chút lý trí, liên tục lặp lại câu nói kia ở trong đầu bà ta: “Nào có hàng mã giết người gì chứ, giả dối, giả dối” Giọng nói của một nửa kia lại càng ngày càng lớn, đang không ngừng nói với bà ta: “Nước giếng, ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên hàng mã đã mang ta đến”
“Bụp” Hai cánh tay tái nhợt xuất hiện ở trên miệng giếng, giữa kẽ tay có đầy ghét bẩn, đốt ngón tay cong lên, mười ngón tay nắm chặt lấy miệng giếng.
Rốt cuộc thì Hoa Cô cũng đã có thể cử động, bà ta lùi về phía sau hai bước, cuối cùng thì hai chân cũng không đỡ nổi áp lực của sự sợ hãi nữa, ngồi sụp xuống đất.
Thời gian dần trôi, một cái đầu từ từ lộ ra trên miệng giếng. Đầu tiên là tóc, bóng loáng như được sơn màu đen, tiếp theo là mặt, khuôn mặt trắng lỗ chỗ, hung ác nham hiểm. Hai con ngươi màu trắng nhìn chằm chằm về phía bà ta, giống như một con dao nhọn xuyên thẳng qua lồng ngực của bà ta.
“Ngươi…” Hoa Cô dùng cánh tay để đỡ lấy thân thể cồng kềnh, di chuyển từng chút một về phía sau, nhưng qua một lúc lâu mà vẫn chưa đi nổi nửa thước.
Người bên trong giếng đã đi ra ngoài, thân thể của nó trần truồng, giẫm ra từng cái hố sâu trên mặt đất trơn trượt.
“Ngươi làm bẩn giếng” Nó đi đến bên cạnh Hoa Cô, cúi xuống nhìn bà ta, miệng vẫn liên tục lặp lại những lời này.
Đột nhiên, cơ thể của nó gập lại, biến thành một cái sừng sắc nhọn, mũi sừng gần Hoa Cô trong gang tấc. Trong kẽ hở được tạo ra có một dòng nước đang chảy xuống, nhồi vào mũi miệng của bà ta từng chút một. Nước rất thối, không phải mùi tanh hôi của bùn đất mà là mùi thi thể thối rữa.
Càng kéo dài thời gian thì nước càng nhiều, yết hầu của Hoa Cô bị sặc, bà ta điên cuồng ho khan, nhưng không có cách nào chống lại nước bẩn đang không ngừng chảy.
“Ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên… hàng mã đã mang ta đến đây… hàng mã…”
“Trên đời làm gì có hàng mã giết người, lời đồn cả thôi, chính tai ta nghe được, toàn là lời đồn” Bà ta dùng hết sức lực toàn thân để rít gào lên một câu phẫn nộ nhất cuộc đời mình.
Nước trong mũi miệng hoàn toàn biến mất, bãi cỏ dưới thân cũng không phải thứ cỏ hoang không được chăm chút mà mà thảm cỏ được cắt gọn gàng. Hoa Cô dùng hết sức lực mới mở được mắt ra, bà ta phát hiện ra bên cạnh có một người đang ngồi. Chỉ có điều là thân hình của người kia không giống đứa trẻ trong giếng nước. Nàng ta mặc quan phục, trong tay là một thanh trường kiếm, đang nhìn bà ta chằm chằm với vẻ khó hiểu.
“Hoa Cô, bà vừa nói gì cơ? Hàng mã giết người chỉ là lời đồn?” Giọng nói của Tưởng Tích Tích như từ phía xa vọng lại. Trong lòng Hoa Cô vẫn đang vô cùng hỗn loạn, bà ta suy nghĩ về những lời này rất lâu rồi mới tiêu hoá được hết chúng. Bà ta bò dậy, thấy bản thân đang nằm cạnh một cái giếng ở hậu viện lầu Thê Phượng. Nơi đó có một cái giếng hoang, nơi đó có một đứa trẻ tuổi choai choai.
Bà ta liếc nhìn Tưởng Tích Tích: “Tại sao ta lại nằm ở đây?”
“Sao bà lại hỏi ta? Bà vừa thấy ta đến đây thì như gặp ma vậy, chạy ra khỏi phòng rồi đến tận chỗ này. Ta đuổi theo một lúc lâu mới bắt kịp” Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt còn trắng hơn cả giấy của bà ta, từ từ nheo mắt lại: “Hoa Cô, chuyện hàng mã giết người rốt cuộc là thật hay giả? Có phải bà đang giấu giếm điều gì không?”
Hoa Cô không nói tiếng nào mà đứng lên, bà ta không thèm cho Tưởng Tích Tích một ánh nhìn nào kể cả một cái liếc mắt. Bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước viện, đi được vài bước thì cơ thể to lớn kia ngã rầm xuống đất. Người phụ nữ có thể trạng còn to con hơn cả nam giới đã hôn mê bất tỉnh dưới đòn kép của cơn mưa lạnh lẽo và nỗi kinh sợ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng biết đã kéo dài qua bao nhiêu cơn ác mộng, cuối cùng thì bà ta cũng tỉnh lại. Sau cơn mưa, khung cảnh ngoài cửa sổ lại sáng lên. Ánh mặt trời sau cơn mưa là rực rỡ nhất, một tia sáng chiếu vào từ trong cửa sổ, làm đôi mắt của bà ta đau nhức.
Nhắm mắt định thần lại một chút, bà ta vừa định ngồi dậy thì nghe tiếng bàn luận nho nhỏ từ bên ngoài vọng vào.
“Hoa Cô không có ở đây ư, ta đã thêu xong thứ mà bà ấy cần rồi, hôm nay đưa tới để bà ấy xem thử”
“Làm phiền Yến cô nương rồi, có điều gần đây cô cô không được khoẻ, mấy ngày trước lại còn bị phong hàn, bây giờ còn đang phải nghỉ ngơi, chúng ta cũng không dám đến quấy rầy bà ấy”
“Vậy thì không sao cả, mấy ngày nữa ta lại đến chuyến nữa là được. Có điều… nghe nói gần đây các ngươi liên tục gặp phải tai họa, thật hay giả vậy?”
“Còn giả được nữa à? Ta cho cô nương biết, cô nương đừng nói với ai đấy. Không phải mấy ngày nữa là đến tiết thanh minh đấy sao, vài hôm trước cô cô đốt vàng mã, kết quả hình như là mang thứ gì không hay lên từ cõi âm đấy. Ây da, trong phủ này đã gà chó không yên nhiều ngày nay, lầu Thê Phượng cũng đã đóng cửa mấy ngày liên tiếp rồi”
“Thứ gì mà kì dị đến thế?”
“Có không ít người từng gặp đấy, nói là tướng mạo chỉ giống như một đứa trẻ con khoảng mười tuổi, cả người ướt dầm dề giống như vừa bước từ dưới sông lên vậy đấy”
…
Người ở phía ngoài yên lặng trong chốc lát, cũng không lâu lắm, giọng nói của Yến Nương lại vang lên: “Thì ra… Là nó à…”
“Cô nương, cô biết thứ đó là gì ư?”
Hoa Cô vểnh tai, nín thở.
“Đồng tử dưới giếng, ông cụ nhà chúng ta thường nói, nếu như có người chết trong giếng nước thì phải vớt họ ra nhanh. Nếu lỡ làm bẩn nguồn nước thì sẽ dẫn đồng tử dưới giếng lên đấy”