“Rốt cuộc là vì sao?” Thấy Vân Oanh đã cầm một con dao găm sáng loáng trong tay tự lúc nào không hay, Hoắc phu nhân không kìm được mà hít một hơi lạnh rồi từ từ lùi về phía sauBây giờ đã là đêm khuya, mọi người trong phủ đều đã ngủ cả rồi, nơi này lại cách xa hậu viện, ước chừng lúc mọi người chạy tới thì mình đã bị Vân Oanh đâm thành cái sàng rồi, cho nên nàng ấy chỉ có thể từ từ dẫn dắt Vân Oanh để tìm một con đường sống cho mình.
“Vì sao à?” Vân Oanh ngửa đầu cười: “Cũng đúng, ngươi là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, làm gì đã được nếm thử nỗi khổ của nhân gian” Nàng ta nhìn chằm chằm Hoắc phu nhân, nhưng trong đôi mắt ấy đã chẳng còn chút ánh sáng nào, lại hệt như đã sa vào những hồi ức đầy đau khổ: “Cha ta là một thợ rèn, số bạc mà ông ta kiếm được còn chẳng đủ để tự mua rượu uống, năm ta năm tuổi thì mẹ chết, thậm chí cha ta còn chưa an táng bà cho tử tế mà đã bán ta cho kỹ viện để đổi lấy vài vò rượu ngon mà ông ta thích. Ở lầu Thê Phượng, ta thậm chí còn không bằng một con lợn, ma ma quản sự hơi một tí là lại đánh chửi ta, ngươi biết bà ta lấy gì đánh ta không?” Vân Oanh kéo y phục của mình xuống bả vai, Hoắc phu nhân nhìn thấy những lằn roi dài ngắn không đồng đều đan xen lẫn nhau trên ngực và sau lưng nàng ta: “Cành mây, sau mỗi lần cứng rắn chịu đựng, ta đều cảm thấy mình đã mất nửa cái mạng” Vân Oanh cắn răng nói ra mấy chữ này: “Nếu không nhờ có bà ấy thì nửa cái mạng còn lại của ta cũng không thể giữ được, có lẽ đã chết ở lầu Thê Phượng từ lâu rồi”
“Bà ấy… là ai?”
Trong mắt Vân Oanh chợt lóe lên vẻ dịu dàng khó lòng nhận ra, nhưng nó chỉ hiện lên trong nháy mắt rồi lại biến mất khiến Hoắc phu nhân gần như đã nghĩ là mình nhìn nhầm: “Ngươi nghĩ rằng ta yêu lão gia cho nên mới làm tất thảy những chuyện này sao? Ngươi sai rồi, thứ ta muốn chỉ là một căn nhà, một căn nhà thuộc về mình, ngay từ lần đầu tiên tới Hoắc phủ, ta đã thích nơi này rồi” Tầm mắt nàng ta lướt qua xung quanh: “Mùa đông, có thể ngồi dưới mái hiên nấu một bầu rượu ngon, mùa hè có thể ngồi bên giếng nước nhìn lên bầu trời đầy sao, từng ngọn cây cọng cỏ, từng cái bát cái chén nơi này đều được một tay ta chăm sóc, ta đã dốc hết toàn bộ tâm huyết của mình vào đây, đúng rồi, ta còn có thể đón bà ấy về, từ nay về sau bà ấy cũng không cần sống một cuộc sống khổ sở, vừa bẩn vừa mệt đó nữa” Vân Oanh cười mà chẳng có vẻ gì là vui, nàng ta nhìn Hoắc phu nhân: “Nhưng tại sao ngươi lại xuất hiện, lúc đầu phu nhân đã hứa với ta, sau khi nàng ta chết sẽ cho ta vào cửa, thế tại sao lão gia lại cưới ngươi?” Giọng điệu nàng ta chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, sau đó, nàng ta giơ con dao găm lên và đâm về phía ngực Hoắc phu nhân.
“Hoa mẫu đơn đỏ, mạ không, hoa mẫu đơn tím, mạ chết…” Đột nhiên, một tiếng hát kỳ ảo vọng từ ngoài cổng vào, cánh tay cầm dao găm của Vân Oanh khựng lại giữa không trung, mặt nàng ta xám như tro tàn, hoảng sợ nhìn cánh cổng dần dần mở rộng ra.
Một bóng người bé nhỏ gầy gò đứng chính giữa cổng, cô bé vẫn còn mặc bộ y phục lúc nhập liệm, nhưng vạt áo và tay áo đều đã rách nát, giống như đã đi chặng đường rất xa và cuối cùng cũng đến được đây.
“Hoa mẫu đơn đỏ, mạ không, hoa mẫu đơn tím, mạ chết…” Cô bé hát bài đồng dao mà mình thích nhất lúc còn sống, từng bước từng bước đi về phía tiền đường, đi qua bậc cửa và tới cạnh Vân Oanh dường như đã trở nên cứng đờ.
“Tiểu… Tiểu Phu?” Hoắc phu nhân sợ̣ hãi kêu lên, nàng ấy không thể tin được đứa bé đã qua đời nhiều ngày qua lại đột nhiên trở về Hoắc phủ. Nàng ấy muốn quay lại hậu viện gọi người, thế nhưng hai chân đã xụi lơ không còn chút sức lực từ lâu khiến nàng không thể tiến thêm một bước nào.
Tiểu Phu không nhìn Hoắc phu nhân mà dùng đôi con ngươi trắng dã nhìn chằm chằm vào Vân Oanh từ phía dưới, hai cánh tay bị tróc da tróc thịt từ từ đặt lên bên eo của nàng ta: “Vân Oanh tỷ tỷ, ta… không tìm được Thấm Hương Trai, ta… lạc đường… Ngươi đi với ta, dẫn ta tới nơi đó được không?”
Vân Oanh nhìn hai mắt của Tiểu Phu, cuối cùng nàng ta cũng hiểu được vì sao mắt của cô bé lại có màu trắng rồi. Bởi vì hai mắt cô bé đã bị cổ trùng ăn sạch và chỉ để lại một lớp màng trắng mỏng.
“A” Vân Oanh hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng muốn đẩy hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy mình kia ra: “Ta không muốn hại người, chính ta là người đã trông coi người từ nhỏ đến lớn, ta cũng không nỡ lòng nào, nhưng chuyện mẹ người đã hứa với ta thì không thể không giữ lời được…” Giọng của nàng ta càng ngày càng bé đi: “Tiểu thư, người tha cho ta đi, van xin người…”
Nhưng dường như Tiểu Phu lại chẳng nghe thấy gì, một con cổ trùng đột nhiên rơi ra khỏi hốc mắt cô bé, ngay sau đó lại thêm con thứ hai thứ ba rơi xuống người Vân Oanh giống như cuối cùng cũng tìm thấy mỹ vị đã tìm kiếm từ lâu, chúng điên cuồng chui xuống dưới làn da trắng nõn của nàng ta: “Vân Oanh tỷ tỷ, giúp ta một chút, giúp ta một chút, ta đau…” Tiểu Phu đột nhiên há to miệng, trong đó không có lưỡi và lợi mà chỉ có mấy cái răng trắng hếu và vô số con cổ trùng lúc nhúc. Cô bé cắn một cái vào bụng Vân Oanh, ngón tay xương xẩu đâm vào hông nàng ta.
Một bóng người bay lướt qua Hoắc phu nhân khiến nàng ấy giật mình. Tưởng Tích Tích dùng kiếm đâm vào lưng Tiểu Phu, đâm sâu một tấc rồi lại một tấc. Nhưng Tiểu Phu lại chẳng hề quay đầu lại dù chỉ một cái, cô bé leo lên bả vai của Vân Oanh đang run như cầy sấy, dùng sức nhảy lên trên và há to miệng cắn vào cổ nàng ta.
Máu tươi lập tức chảy ra, rơi xuống sàn nhà và bắn lên mặt tường, tạo thành những “đóa máu”. Vân Oanh trợn to hai mắt và ngã xuống, Tiểu Phu nằm trong lòng của nàng ta, hai tay quấn chặt lấy bả vai nàng. Vô số cổ trùng điên cuồng xông về phía yết hầu của Vân Oanh, chui vào trong mạch máu và gặm nhấm. Tưởng Tích Tích rút thanh kiếm ra khỏi lưng Tiểu Phu, nàng ta định chém đám cổ trùng trên người Vân Oanh, nhưng lại phát hiện từ đầu đến chân nàng ta đã bị cổ trùng bò khắp nơi, căn bản không còn chỗ nào có thể chém xuống.
Trong cổ họng Vân Oanh phát ra tiếng ùng ục, máu chảy ra khắp mũi miệng nàng ta. Vân Oanh nhìn Tưởng Tích Tích, chầm chậm giơ tay lên mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể giơ lên được mà rơi bịch xuống đất. Nàng ta như đã trở về lầu Thê Phượng, đó là một đêm hè, nàng ta rúc vào người Thanh Bà, nhìn lên bầu trời và vừa cười vừa nói: “Thanh Bà, người xem những ngôi sao trên bầu trời đẹp biết bao, chờ ta trưởng thành, gả cho một người tốt, sau đó sẽ đón người về ở cùng. Ta muốn nói cho người khác biết, người chính là mẹ của ta, hai chúng ta từ nay về sau sẽ không tách rời”
Cổ trùng đã ăn mòn cơ thể Vân Oanh và Tiểu Phu, lúc cuối cùng Hoắc lão gia cũng nghe thấy động tĩnh từ hậu viện và chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta không kịp thốt lên tiếng nào thì toàn thân đã trở nên mềm nhũn, té ngã ra đất và hôn mê.
***
“Đại nhân” Tưởng Tích Tích đi tới phía sau Trình Mục Du: “Vân Oanh – nha hoàn của Hoắc phủ đã chết, hiện tại đã điều tra rõ cái chết của Tiểu Phu và Hứa tổng quản là do nàng ta gây ra, hơn nữa hình như nàng ta và Thanh Bà của lầu Thê Phượng đã quen biết nhau từ trước”
“Ta biết cả rồi” Giọng của Trình Mục Du vẫn rất bình thản.
“Còn có một việc chắc đại nhân không biết,” Tưởng Tích Tích nói tiếp, “lúc ta đưa Hoắc phu nhân về nhà thì thấy Hữu Nhĩ của tiệm thêu Tế Hồng đang dẫn Tiểu Phu tới Hoắc phủ”
Trình Mục Du mệt mỏi phất phất tay, tỏ vẻ bản thân cũng đã sớm đoán được.
“Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấy Yến Nương không phải là người đơn giản” Tưởng Tích Tích vẫn không chịu từ bỏ.
“Đương nhiên là nàng ấy không đơn giản, ngươi nghĩ người thường có thể làm được cái chuyện như cứu Chu Tiểu Tứ từ lầu Thê Phượng ra sao?”
“Nói như vậy, có phải đại nhân cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng ta không?” Tưởng Tích Tích tiến lên một bước, hỏi thử.
Trình Mục Du không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thành Tân An sau bao nhiêu ngày tăm tối, cuối cùng cũng đã thấy được bầu trời trong xanh. Cánh hoa liễu hôm qua còn bay ngợp trời nhưng chỉ trong một đêm tựa như đã hoàn toàn biến mất.
(Hết quyển một)
QUYỂN 2
“Rốt cuộc là vì sao?” Thấy Vân Oanh đã cầm một con dao găm sáng loáng trong tay tự lúc nào không hay, Hoắc phu nhân không kìm được mà hít một hơi lạnh rồi từ từ lùi về phía sauBây giờ đã là đêm khuya, mọi người trong phủ đều đã ngủ cả rồi, nơi này lại cách xa hậu viện, ước chừng lúc mọi người chạy tới thì mình đã bị Vân Oanh đâm thành cái sàng rồi, cho nên nàng ấy chỉ có thể từ từ dẫn dắt Vân Oanh để tìm một con đường sống cho mình.
“Vì sao à?” Vân Oanh ngửa đầu cười: “Cũng đúng, ngươi là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, làm gì đã được nếm thử nỗi khổ của nhân gian” Nàng ta nhìn chằm chằm Hoắc phu nhân, nhưng trong đôi mắt ấy đã chẳng còn chút ánh sáng nào, lại hệt như đã sa vào những hồi ức đầy đau khổ: “Cha ta là một thợ rèn, số bạc mà ông ta kiếm được còn chẳng đủ để tự mua rượu uống, năm ta năm tuổi thì mẹ chết, thậm chí cha ta còn chưa an táng bà cho tử tế mà đã bán ta cho kỹ viện để đổi lấy vài vò rượu ngon mà ông ta thích. Ở lầu Thê Phượng, ta thậm chí còn không bằng một con lợn, ma ma quản sự hơi một tí là lại đánh chửi ta, ngươi biết bà ta lấy gì đánh ta không?” Vân Oanh kéo y phục của mình xuống bả vai, Hoắc phu nhân nhìn thấy những lằn roi dài ngắn không đồng đều đan xen lẫn nhau trên ngực và sau lưng nàng ta: “Cành mây, sau mỗi lần cứng rắn chịu đựng, ta đều cảm thấy mình đã mất nửa cái mạng” Vân Oanh cắn răng nói ra mấy chữ này: “Nếu không nhờ có bà ấy thì nửa cái mạng còn lại của ta cũng không thể giữ được, có lẽ đã chết ở lầu Thê Phượng từ lâu rồi”
“Bà ấy… là ai?”
Trong mắt Vân Oanh chợt lóe lên vẻ dịu dàng khó lòng nhận ra, nhưng nó chỉ hiện lên trong nháy mắt rồi lại biến mất khiến Hoắc phu nhân gần như đã nghĩ là mình nhìn nhầm: “Ngươi nghĩ rằng ta yêu lão gia cho nên mới làm tất thảy những chuyện này sao? Ngươi sai rồi, thứ ta muốn chỉ là một căn nhà, một căn nhà thuộc về mình, ngay từ lần đầu tiên tới Hoắc phủ, ta đã thích nơi này rồi” Tầm mắt nàng ta lướt qua xung quanh: “Mùa đông, có thể ngồi dưới mái hiên nấu một bầu rượu ngon, mùa hè có thể ngồi bên giếng nước nhìn lên bầu trời đầy sao, từng ngọn cây cọng cỏ, từng cái bát cái chén nơi này đều được một tay ta chăm sóc, ta đã dốc hết toàn bộ tâm huyết của mình vào đây, đúng rồi, ta còn có thể đón bà ấy về, từ nay về sau bà ấy cũng không cần sống một cuộc sống khổ sở, vừa bẩn vừa mệt đó nữa” Vân Oanh cười mà chẳng có vẻ gì là vui, nàng ta nhìn Hoắc phu nhân: “Nhưng tại sao ngươi lại xuất hiện, lúc đầu phu nhân đã hứa với ta, sau khi nàng ta chết sẽ cho ta vào cửa, thế tại sao lão gia lại cưới ngươi?” Giọng điệu nàng ta chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo, sau đó, nàng ta giơ con dao găm lên và đâm về phía ngực Hoắc phu nhân.
“Hoa mẫu đơn đỏ, mạ không, hoa mẫu đơn tím, mạ chết…” Đột nhiên, một tiếng hát kỳ ảo vọng từ ngoài cổng vào, cánh tay cầm dao găm của Vân Oanh khựng lại giữa không trung, mặt nàng ta xám như tro tàn, hoảng sợ nhìn cánh cổng dần dần mở rộng ra.
Một bóng người bé nhỏ gầy gò đứng chính giữa cổng, cô bé vẫn còn mặc bộ y phục lúc nhập liệm, nhưng vạt áo và tay áo đều đã rách nát, giống như đã đi chặng đường rất xa và cuối cùng cũng đến được đây.
“Hoa mẫu đơn đỏ, mạ không, hoa mẫu đơn tím, mạ chết…” Cô bé hát bài đồng dao mà mình thích nhất lúc còn sống, từng bước từng bước đi về phía tiền đường, đi qua bậc cửa và tới cạnh Vân Oanh dường như đã trở nên cứng đờ.
“Tiểu… Tiểu Phu?” Hoắc phu nhân sợ̣ hãi kêu lên, nàng ấy không thể tin được đứa bé đã qua đời nhiều ngày qua lại đột nhiên trở về Hoắc phủ. Nàng ấy muốn quay lại hậu viện gọi người, thế nhưng hai chân đã xụi lơ không còn chút sức lực từ lâu khiến nàng không thể tiến thêm một bước nào.
Tiểu Phu không nhìn Hoắc phu nhân mà dùng đôi con ngươi trắng dã nhìn chằm chằm vào Vân Oanh từ phía dưới, hai cánh tay bị tróc da tróc thịt từ từ đặt lên bên eo của nàng ta: “Vân Oanh tỷ tỷ, ta… không tìm được Thấm Hương Trai, ta… lạc đường… Ngươi đi với ta, dẫn ta tới nơi đó được không?”
Vân Oanh nhìn hai mắt của Tiểu Phu, cuối cùng nàng ta cũng hiểu được vì sao mắt của cô bé lại có màu trắng rồi. Bởi vì hai mắt cô bé đã bị cổ trùng ăn sạch và chỉ để lại một lớp màng trắng mỏng.
“A” Vân Oanh hét lên một tiếng chói tai, điên cuồng muốn đẩy hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy mình kia ra: “Ta không muốn hại người, chính ta là người đã trông coi người từ nhỏ đến lớn, ta cũng không nỡ lòng nào, nhưng chuyện mẹ người đã hứa với ta thì không thể không giữ lời được…” Giọng của nàng ta càng ngày càng bé đi: “Tiểu thư, người tha cho ta đi, van xin người…”
Nhưng dường như Tiểu Phu lại chẳng nghe thấy gì, một con cổ trùng đột nhiên rơi ra khỏi hốc mắt cô bé, ngay sau đó lại thêm con thứ hai thứ ba rơi xuống người Vân Oanh giống như cuối cùng cũng tìm thấy mỹ vị đã tìm kiếm từ lâu, chúng điên cuồng chui xuống dưới làn da trắng nõn của nàng ta: “Vân Oanh tỷ tỷ, giúp ta một chút, giúp ta một chút, ta đau…” Tiểu Phu đột nhiên há to miệng, trong đó không có lưỡi và lợi mà chỉ có mấy cái răng trắng hếu và vô số con cổ trùng lúc nhúc. Cô bé cắn một cái vào bụng Vân Oanh, ngón tay xương xẩu đâm vào hông nàng ta.
Một bóng người bay lướt qua Hoắc phu nhân khiến nàng ấy giật mình. Tưởng Tích Tích dùng kiếm đâm vào lưng Tiểu Phu, đâm sâu một tấc rồi lại một tấc. Nhưng Tiểu Phu lại chẳng hề quay đầu lại dù chỉ một cái, cô bé leo lên bả vai của Vân Oanh đang run như cầy sấy, dùng sức nhảy lên trên và há to miệng cắn vào cổ nàng ta.
Máu tươi lập tức chảy ra, rơi xuống sàn nhà và bắn lên mặt tường, tạo thành những “đóa máu”. Vân Oanh trợn to hai mắt và ngã xuống, Tiểu Phu nằm trong lòng của nàng ta, hai tay quấn chặt lấy bả vai nàng. Vô số cổ trùng điên cuồng xông về phía yết hầu của Vân Oanh, chui vào trong mạch máu và gặm nhấm. Tưởng Tích Tích rút thanh kiếm ra khỏi lưng Tiểu Phu, nàng ta định chém đám cổ trùng trên người Vân Oanh, nhưng lại phát hiện từ đầu đến chân nàng ta đã bị cổ trùng bò khắp nơi, căn bản không còn chỗ nào có thể chém xuống.
Trong cổ họng Vân Oanh phát ra tiếng ùng ục, máu chảy ra khắp mũi miệng nàng ta. Vân Oanh nhìn Tưởng Tích Tích, chầm chậm giơ tay lên mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể giơ lên được mà rơi bịch xuống đất. Nàng ta như đã trở về lầu Thê Phượng, đó là một đêm hè, nàng ta rúc vào người Thanh Bà, nhìn lên bầu trời và vừa cười vừa nói: “Thanh Bà, người xem những ngôi sao trên bầu trời đẹp biết bao, chờ ta trưởng thành, gả cho một người tốt, sau đó sẽ đón người về ở cùng. Ta muốn nói cho người khác biết, người chính là mẹ của ta, hai chúng ta từ nay về sau sẽ không tách rời”
Cổ trùng đã ăn mòn cơ thể Vân Oanh và Tiểu Phu, lúc cuối cùng Hoắc lão gia cũng nghe thấy động tĩnh từ hậu viện và chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta không kịp thốt lên tiếng nào thì toàn thân đã trở nên mềm nhũn, té ngã ra đất và hôn mê.
***
“Đại nhân” Tưởng Tích Tích đi tới phía sau Trình Mục Du: “Vân Oanh – nha hoàn của Hoắc phủ đã chết, hiện tại đã điều tra rõ cái chết của Tiểu Phu và Hứa tổng quản là do nàng ta gây ra, hơn nữa hình như nàng ta và Thanh Bà của lầu Thê Phượng đã quen biết nhau từ trước”
“Ta biết cả rồi” Giọng của Trình Mục Du vẫn rất bình thản.
“Còn có một việc chắc đại nhân không biết,” Tưởng Tích Tích nói tiếp, “lúc ta đưa Hoắc phu nhân về nhà thì thấy Hữu Nhĩ của tiệm thêu Tế Hồng đang dẫn Tiểu Phu tới Hoắc phủ”
Trình Mục Du mệt mỏi phất phất tay, tỏ vẻ bản thân cũng đã sớm đoán được.
“Đại nhân, thuộc hạ vẫn cảm thấy Yến Nương không phải là người đơn giản” Tưởng Tích Tích vẫn không chịu từ bỏ.
“Đương nhiên là nàng ấy không đơn giản, ngươi nghĩ người thường có thể làm được cái chuyện như cứu Chu Tiểu Tứ từ lầu Thê Phượng ra sao?”
“Nói như vậy, có phải đại nhân cũng không hoàn toàn tin tưởng nàng ta không?” Tưởng Tích Tích tiến lên một bước, hỏi thử.
Trình Mục Du không trả lời, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thành Tân An sau bao nhiêu ngày tăm tối, cuối cùng cũng đã thấy được bầu trời trong xanh. Cánh hoa liễu hôm qua còn bay ngợp trời nhưng chỉ trong một đêm tựa như đã hoàn toàn biến mất.
(Hết quyển một)