Lớp băng trên người càng ngày càng đóng dày đặc, Tinh Vệ nghe thấy từng tiếng khóc đầy thê thảm và tuyệt vọng to kinh thiên động địa vọng tớiNó không thể cử động, cố gắng động đậy, xoay trọn một vòng cơ thể, cuốn cả bùn cát ở dưới nơi sâu thẳm kia lên.
Có thứ gì đó đang đung đưa, đập vào đâu đó kêu “bộp bộp” đầy giòn giã. Chờ đã, thứ ở trong kia là gì? Trắng hếu, từng đoạn từng đoạn lay động lên xuống theo nước gợn như là gió âm bóng ma.
“Rầm”
Cuối cùng cơ thể va phải một vòng xoáy lớn, Tinh Vệ có cảm giác như bản thân bị một bàn tay nắm lấy, không ngừng chìm xuống, chìm xuống, hoà làm một với nước bùn, hoá thành một phần của đáy sông âm u.
***
“Có chuyện gì với lầu Thê Phượng vậy? Đã là giờ nào rồi mà cửa chính còn đóng chặt, không mở cửa à?”
“Nghe nói mấy ngày gần đây trong đó liên tục xảy ra án mạng, quan phủ đã phái người đến điều tra vài lần rồi nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Nếu như cái lầu đó mở cửa thì ngươi có dám vào không?”
“Có gì mà không dám? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà”
Từ ngoài cổng cho đến tận cửa phòng ngủ của Hoa Cô, cách vài bước lại có vài người làm cầm cây côn dài, một tiểu nha hoàn vội vã chạy từ ngoài viện vào, thấy cảnh tượng trước mắt thì đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Nàng ta nhìn những đám mây đen đang bay về phía nóc nhà: Có vẻ sắp mưa rồi.
Vội vã bước thêm vài bước, cuối cùng nàng ta cũng đã đi tới trước cửa phòng. Cửa chính mở rộng, trên cửa sổ dán đầy bùa đuổi ma, tung bay theo từng cơn gió mạnh quét qua.
Hoa Cô an vị trên chiếc ghế gần cửa phòng, tay trái cầm một chuỗi hạt, tay phải cầm một thanh kiếm gỗ đào ngắn nhỏ, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.
Tiểu nha hoàn đi đến bên cạnh bà ta: “Cô cô, các cô nương đang rất không vui, nói cô cô đóng cửa tận ba ngày làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của các nàng ấy, có mấy người còn đang thương lượng để chuyển đến kỹ viện khác đấy”
Hoa Cô hoàn toàn không tập trung vào lời nàng ta nói, lơ đãng khoát tay áo, nhưng vẫn nói ra những lời vô cùng độc đoán: “Mạng quan trọng hơn hay là tiền quan trọng hơn? Mở cửa đón khách cơ đấy, lúc đó ai mà biết sẽ có thứ gì đi theo vào?” Bà ta nghiêng đầu liếc nhìn tiểu nha hoàn kia một cái: “Ai muốn đi thì cứ mặc kệ, có điều nói với chúng tiền kiếm được ở đây thì đừng hòng cầm đi một xu nào”
Tiểu nha hoàn thấy giọng điệu của bà ta càng ngày càng cứng rắn nên cũng không dám nói nhiều, chỉ đành khẽ vâng một tiếng rồi lui xuống. Ngay vào lúc nàng ta đóng cửa viện lại, một bóng người đi trước nàng ta một bước, đẩy cánh cửa đang được khép lại ra, nhìn kỹ thì nàng ta nhận ra đó là Tưởng đại nhân của phủ Tân An. Nàng ta đeo trường kiếm trên lưng, giày đạp trên đất tạo ra tiếng lộp bộp, sải bước đi về phía căn phòng của Hoa Cô.
Từng đám mây đen nối đuôi nhau xuất hiện trên bầu trời, chẳng bao lâu sau, bầu trời màu xanh trắng đã bị từng mảng xám đen lớn che khuất. Mưa còn chưa rơi, gió mạnh từng cơn nối từng cơn thổi tung làn váy của Hoa Cô. Đột nhiên, gió ngừng, làn váy lại hạ xuống, kéo theo một luồng cảm giác lạnh lẽo.
Hoa Cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bầu trời đã đen kịt. Bà ta dụi mắt, dù là mưa rào thì trời cũng không tối nhanh đến như vậy chứ, giơ tay không thấy được năm ngón, đến cả những tên người làm ở bên ngoài cũng trở nên mờ ảo.
Chờ đã, trở nên mờ ảo ư? Bà ta đứng bật dậy, tốc độ rất nhanh, hất tung cả cái ghế ra mặt đất.
Ngoài kia không có ai, không còn những tên người làm cầm côn dài, bây giờ bên ngoài chỉ còn lại một màu đen như tấm màn sân khấu, xen lẫn giữa cơn mưa bụi đang rơi thẳng xuống.
Hoa Cô ngẩn người, chẳng dám cử động dù chỉ nửa ly, sợ tiếng di chuyển của mình sẽ làm thứ đang ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện. Bên tai, tiếng mưa rơi lộp bộp càng ngày càng lớn, bay vào theo cửa sổ, xối toàn thân bà ta ướt sũng.
Bà ta rùng mình một cái thật mạnh, dường như có một tia sáng trắng xoẹt qua trong nội tâm bà ta. Hình như hôm đó cũng là một ngày mưa như thế này, hai kẻ tiện nhân kia sợ đến mức quỳ gối trong mưa to, không ngừng dập đầu xin tha thứ. Nhưng thứ nên đến thì tuyệt đối sẽ không biến mất. Bà ta sai người dùng tảng đá đập bọn họ chết tươi, bắt đầu từ xương tứ chi, cuối cùng mới đập vào đầu. Bọn họ không thể chết một cách dễ dàng như vậy được, vì là kẻ bồi táng theo Thích Đạt nên chúng phải chết bằng cách thảm hơn nó gấp mấy lần.
Cuối cùng, vết máu dưới thân hai người đó càng ngày càng lan rộng, giống như một chiếc thảm lông thượng hạng được trải ra vậy. Đầu đã nát, nhưng một hơi thở cuối cùng vẫn chưa hề tiêu tán, hai người đang nhìn bà ta. Thứ chứa đựng trong ánh mắt không phải oán hận mà lại là cầu xin, cầu xin bà ta cho bọn họ một cái chết dứt khoát.
Thế nhưng còn chưa đủ mà, nỗi hận trong lòng bà ta giống như biển rộng vô biên, trút thế nào cũng không thể hết. Vì vậy, để làm tiêu tan chút thù hận còn sót lại, bà ta sai người ném bọn họ vào một cái giếng hoang, để bọn họ từ từ chờ chết ở nơi đó.
Chết, nhiều khi chẳng phải là một việc dễ dàng.
Bà ta nhìn hai cái đầu đã nát không thể nát hơn, óc đang từ từ trào ra, nhuộm nước giếng thành một màu xám trắng. Chúng đột nhiên nháy mắt với bà ta mấy cái: “Xem đi, ngươi làm nước giếng bẩn rồi”
Cái gì?
Bà ta bỗng ngẩng đầu lên, không thể nào, sao các ngươi có thể nói chuyện được, đầu lưỡi đã dập nát rồi mà.
Hai bóng hình mông lung chậm rãi đi ra từ trong mưa bụi, xương đã nát, chỉ được ghép lại với nhau nên đi lung la lung lay. Trên mặt đất có không ít xương vụn đã vỡ nát, đầu cũng nát bấy, chỉ có thể lấy tay đỡ. Nhưng óc là thứ không thể cầm nổi, chảy xuống từ khe hở, tí ta tí tách trên mặt đất.
“Các ngươi… Các ngươi…” Hai hàm răng của bà ta va vào nhau, bà ta miễn cưỡng thốt lên được vài chữ.
“Ngươi đã… làm bẩn nước giếng rồi…”
Nước giếng? Nghĩa là gì? Bẩn thì sao? Đó chẳng qua chỉ là một cái giếng hoang, bà ta còn sai người dùng tảng đá lớn để chặn kín nó lại rồi mà, lẽ nào bọn họ vẫn còn lo lắng có người sẽ dùng nước trong đó để ăn uống ư?
Không để cho bà ta suy nghĩ nhiều, hai “người” đã đi tới bên cạnh. Trên bầu trời, từng tia sét trắng đánh xuống ầm ầm, chiếu sáng khuôn mặt nát nhừ tái nhợt dính đầy máu tươi của bọn họ. Hoa Cô rít dài trong im lặng, đẩy hai cơ thể tan tành kia ra, lảo đảo vọt ra ngoài trời lất phất mưa bụi.
Bà ta liều mạng chạy về phía trước, không hề quay đầu lại, tóc bị gió thổi bay tứ tung, bay lượn mất trật tự ở phía sau người. Y phục cũng bị thứ không biết tên làm rách, vải toạc ra bay ở sau người. Thoạt nhìn, bà ta tựa như một con quái vật lòe loẹt, điên cuồng lao về phía trước trong cơn mưa.
Thế nhưng, bất kể có cố gắng như thế nào, tiếng bước chân phía sau vẫn không hề biến mất, không nhanh không chậm, như bóng với hình…
Chân trượt mạnh một cái, Hoa Cô ngã xuống đất, bà ta liều mạng muốn đứng lên, nhưng đã hoàn toàn mất sức trong khoảnh khắc khi bàn tay chạm đất.
Đây là đâu? Vì sao dưới đất lại mọc đầy cỏ dại? Đây là đình viện của bà ta, lầu Thê Phượng của bà ta, mỗi một chỗ đều được chạm khắc tinh xảo, tuyệt đối không thể đìu hiu vắng vẻ như vậy được.
Bà ta giật thót, toàn bộ chuyện cũ trước kia tua lại trong đầu, chẳng lẽ, nơi này là…
Hoa Cô run rẩy đứng lên, đưa mắt nhìn về phía trước: Sắc trời từ đen chuyển thành xám, một tấm màn màu xám tro khổng lồ, có một cái giếng, chỉ có một cái giếng, trên miệng giếng là một tảng đá lớn, trải qua nhiều năm, nó vẫn cứ như vậy, góc cạnh gồ ghề, cố định trên miệng giếng.