Tân An Quỷ Sự

Chương 258: Tìm

Chương Trước Chương Tiếp

Không có một bóng người, âm thanh huyên náo kia chẳng qua là do hàng mã cuốn lá vàng trên mặt đất lên, giày của Trình Mục Du đạp lên một chiếc lá vàng. “Tách” một tiếng, lá vàng bị đạp vỡ tan, hắn khom người nhặt hai miếng lá vàng đã nát từ dưới mặt đất lên, đặt trong lòng bàn tay để xem thật kỹ: Mỏng như cánh ve, nhưng lại dễ nát đến vậy, mới giẫm nhẹ là đã rách ra…Trong đầu vang lên một tiếng ầm, vô số âm thanh to lớn kéo nhau tụ về đây, khiến hắn nhất thời không thể tiêu hóa, đầu đau như muốn nứt ra.

“Nghe nói, mỗi năm Hàn gia tiêu đến cả ngàn lượng hoàng kim để làm những giấy tiền vàng mã này…”

“Cô nương cứ phóng đại, hàng mã dù cho có nhiều hơn nữa thì làm sao lại cần đến cả ngàn lượng hoàng kim được cơ chứ…”

“Hàn Tri Nguyên thích khoe khoang, trên vách tường còn dát cả lá vàng, vàng chói lọi…”

“Hàng mã giết người, ở đây ai mà không biết, ông ta mang thứ gì đấy về từ cõi âm…”

“Đã hỏi hết cả thôn rồi, không tìm được nhân chứng…”

“Đại nhân, nói không chừng chuyện hàng mã giết người chỉ là lời đồn…”

Giọng nói dừng lại ở chỗ này.

Lời đồn.

Trình Mục Du ngồi mạnh xuống giường, một hơi thở lấp kín lồng ngực, rất lâu sau vẫn không được tuôn ra ngoài: Lời đồn, lời đồn, lời đồn…

Cứ như vậy mà ngồi trong bóng đêm một hồi lâu, hắn đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười có vẻ rất lớn trong màn đêm tĩnh mịch, làm chính hắn giật nảy mình.

Ngàn lượng hoàng kim, lời này, không có lửa thì làm sao có khói. Hàn Tri Nguyên, thứ dán trên thân ngựa giấy của ông ta thì chắc hẳn không phải là giấy màu vàng nhỉ, chỉ sợ rằng, lấy tính cách của ông ta thì nhất định phải dát lá vàng lên trên thân ngựa mới có thể cho thấy bản thân không giống người thường.

Chỉ là, vì sao trong Hàn trạch toàn là lá vàng giấy? Nếu như hàng mã của ông ta nếu thực sự đã trở về, vì sao lại không mang lá vàng về mà lại là những lá giấy màu vàng?

Trừ phi… Hắn gục đầu xuống, trừ phi chuyện hàng mã giết người căn bản chính là giả dối, lá vàng giấy này chẳng qua là để làm cho hiện trường càng thêm chân thật mà cố ý bỏ lại, chỉ là người kia không để ý đến chuyện hàng mã của Hàn Tri Nguyên căn bản chính là một đàn ngựa vàng dán đầy lá vàng thật.

Nghĩ tới đây, trên người hắn đã vã ra một tầng mồ hôi dày, tuy rằng mọi thứ mới chỉ là suy đoán, thế nhưng Trình Mục Du vẫn không thể ngủ tiếp. Hắn xuống giường, đẩy cửa đi ra sân, hít sâu vài hơi không khí ấm áp ban đầu nhưng lạnh lẽo về sau, nhưng vẫn không thể xua tan đi cảm giác vừa ghê tởm vừa phiền não ra khỏi lòng mình.

Hơn hai trăm mạng người, nếu thật sự bị người khác này mưu hại chết, vậy người này có cái huyết hải thâm cừu như thế nào với Hàn Tri Nguyên? Sao hắn ta có thể tàn bạo đến như thế, giết hết Hàn gia chỉ trong một đêm.

Ánh sáng ở tường viện đối diện lóe lên, Trình Mục Du không tự chủ gọi ra ba chữ kia: “Yến cô nương?”

“Trình đại nhân, ngài làm ta sợ đấy, nửa đêm canh ba gọi tên người ta, ta còn tưởng rằng là lệ quỷ đoạt hồn nhiếp phách người ta đấy?” Giọng nói trong trẻo giống như một dòng suối thấm vào, xua tan đi nỗi lo trong lòng hắn, Trình Mục Du bỗng nhiên yên tâm hơn không ít, cho dù con đường phía trước có gian nguy, nhưng cũng không phải không có ánh sáng.

“Cô nương há sẽ sợ thứ lệ quỷ đó, sợ là lệ quỷ thấy cô nương, cũng phải quỳ trên mặt đất kêu vài tiếng xin tha mạng nữa ấy” Hắn lại có tâm trạng để đùa giỡn, lời nói vừa ra khỏi miệng, đến cả bản thân mình cũng cảm thấy kỳ lạ.

Yến Nương cười vài tiếng: “Đại nhân cứ trêu ta, có điều, nửa đêm không ngủ, đại nhân chuyện phiền lòng gì ư?”

Trình Mục Du ngập ngừng một lúc, nhưng chỉ một chút như vậy thôi, hắn không tự chủ được mà nói thẳng chuyện trong lòng ra: “Ta… có một chuyện rất hoang đường muốn nói”

“Nếu như một suy nghĩ cứ lăn lộn trong đầu làm ta không ngủ được thì có thể thấy rằng đó tuyệt đối không phải là chuyện hoang đường” Người đối diện có thể thấu hiểu lòng người, đoán cái là trúng phóc.

“Cô nương, ta có cảm giác rằng chuyện hàng mã giết người có thể là lời đồn mà kẻ nào đó cố ý tạo ra”

Rất lâu sau, tường đối diện vẫn không có tiếng đáp lại, Trình mục Du chờ trong chốc lát rồi mới nhẹ giọng hỏi lại: “Yến cô nương, cô vẫn còn ở đó chứ?”

“Đi thăm dò đi”

“Cái gì?”

“Kiểm tra lại mọi chuyện đáng ngờ một lần nữa, đại nhân thân là huyện lệnh của thành Tân An, là người duy nhất có quyền lực cũng như trách nhiệm này”

Nói xong, ngọn đèn phía tường viện bên kia bị tắt, Yến nương trở về, nàng không nói lời từ biệt nào, chỉ để lại câu này khiến Trình Mục Du suy đi nghĩ lại.

Không biết đứng thêm bao lâu, hắn đột nhiên siết chặt nắm tay, quyết tâm được định ra trong nháy mắt, chín năm thì sao chứ, không có chứng cứ thì sao chứ, ta muốn tra, tra rõ ràng chuyện của Hàn gia, đưa toàn bộ vụ đó ra ánh sáng.

Nghĩ tới đấy, một chút xíu sự không thoải mái trong lòng kia hoàn toàn biến mất. Phía xa xa, trời đã hửng sáng, hắn không quay về phòng ngủ nữa mà đi về phía phòng chứa hồ sơ.

Yến Nương cũng không ngủ nữa, nàng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, bên môi nở một nụ cười: “Xem ra ta đã tìm đúng người rồi”

Tinh Vệ dò một cái đầu ra từ dưới mặt nước, mặc dù đã lặn lâu dưới đáy sông, lông trên người nó cũng chẳng hề ướt, dưới sự bao phủ của ánh trăng, bộ lông ấy sáng long lanh như một viên ngọc bích trong veo.

Nó bay đến một tảng đá lớn nhô ra trên vách núi, đầu đong đưa lên xuống, tìm kiếm một thứ gì đó trên mặt nước đen ngòm. Nó đã tìm ba ngày ở nơi đây, mặc dù đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn chẳng thể tìm ra mấy thứ kia. Mấy ngày nay, nó lần lượt lặn vào trong nước sâu, đi qua mỗi một trảng cỏ, mỗi một nguồn nước, mỗi một vũng nước bùn. Trong nước có rất nhiều thứ, đến cả vật đã chôn cả nghìn năm cũng có. Có điều là chúng nó không phải là thứ mà nó muốn tìm.

Tinh Vệ nhìn về phía một mặt nước có màu đậm nhất, có lẽ phía dưới kia là một khe nứt sâu hoắm, nước đủ sâu thì màu mới có thể đậm đến như vậy, trong đen có đỏ, như đã dính phải máu tươi vậy.

Chờ đã, có lẽ trong khe rãnh vẫn có những thứ vô cùng nguy hiểm khác, ví dụ như những xoáy nước đang ẩn mình, đó mới là thứ trí mạng, chúng nó giống như những cái phễu lớn, kéo một một sinh vật tới gần vào một động đen không đáy, trọn đời không được siêu sinh

Đầu nhẹ nhàng đong đưa vài cái, Tinh Vệ bất chấp sự uể oải lan tràn toàn thân, vỗ cánh bay về phía con nước có màu đậm nhất kia, tựa như mấy vạn năm trước vậy, không sợ sóng lớn, chẳng màng biển sâu, chỉ vì tự do và ước muốn, chỉ tiến không lùi.

“Vút”, nó đâm đầu vào trong nước, cánh cũng chĩa về phía sau, thân thể thì như một con thoi, cắm vào trong nước sông sẫm màu, xuống dưới, lại xuống dưới nữa, nó rẽ từng tầng sóng xanh, nhanh chóng đi tới phía trên đáy vực. Bên trong khe rãnh rất đen, chẳng có lấy một vệt sáng nào. Có điều là trong đôi mắt của Tinh Vệ như có ánh trăng nghìn năm vậy, sáng vô cùng. Nó nhìn chằm chằm rãnh sâu như được bao phủ bởi một tấm lụa đen kia, phát hiện ra bên trong dường như có thứ gì đó, đung đưa lên xuống trong đó, số lượng không ít, theo nước gợn lẳng lặng lắc lư, dường như còn phản chiếu một chút ánh sáng mỏng manh lên phía trên.

Là cái gì?

Tinh Vệ không do dự, cũng không kịp quan tâm đến những xoáy nước đang ẩn mình sâu trong khe rãnh, đâm thẳng đầu vào. Khi mới vừa lặn xuống bên trong khe rãnh, khí bên trong đó khiến mắt nó không mở ra được, một lớp sương trắng lập tức tụ lại trên cánh, nước cũng chẳng thể hòa tan được.

Ngay lập tức, tiếng khóc rấm rứt tủa ra từ bốn phương tám hướng, bao vây Tinh Vệ không chừa một kẽ hở.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)