Tân An Quỷ Sự

Chương 257: Đã trở về

Chương Trước Chương Tiếp

Ông cụ gật đầu rất mạnh: “Có chứ, rất nhiều người thấy là đằng khác, bọn họ nói có một đội hàng mã chỉnh tề đồng loạt chạy tới từ nơi có ánh trăng treo cao, chạy về phía Hàn trạch, không gây tiếng động nào mà trào vào trong tường, phát ra áng sáng vàng chiếu rọi khắp cả căn nhà, nhưng rồi lại tối sầm xuống trong nháy mắt. Không chỉ như vậy, tất cả ngọn đèn dầu trong nhà cũng bị thổi tắt. Ta đã nói rồi, Hàn trạch luôn để đèn đuốc sáng choang, nhưng ngày đó thì nơi ấy tối đen như một ngôi mộ hoang”“Chờ đã, ông nói là có người thấy, người đó là ai?” Yến Nương nhăn mày hỏi.

“Người đó? Là… là ai nhỉ?” Ông cụ quay đầu lại nhìn về phía mấy người bạn: “Là ông nói à?”

“Không phải không phải” Một ông cụ khác liều mạng xua tay: “Hình như là con dâu Vương gia nói”

“Không phải chứ, ta nhớ là ta nghe được từ chỗ em vợ của ta”

Vài người thảo luận một lúc lâu rồi mới quay đầu: “Đại nhân, chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, mấy người chúng ta lại cũng lớn tuổi, rốt cuộc là ai thấy hàng mã thì chúng ta thực sự không nhớ rõ, xin ngài thứ lỗi”

“Không còn cách nào khác, ta lại phái thêm vài người nữa xuống dưới đây tìm hiểu là được. Ông ơi, vất vả cho ông rồi, bọn ta xin cáo từ trước”

Trình Mục Du nói xong thì muốn đi dẫn ngựa ngay, nhưng Yến Nương đứng yên không nhúc nhích mà ngược lại lại nhảy lên trước một bước: “Ông ơi, ta còn muốn hỏi thêm một câu nữa, trước khi Hàn gia gặp chuyện không may thì có những ai từng lui tới với Hàn Tri Nguyên?”

Tâm trạng của Trình Mục Du chợt thay đổi, bước chân cũng ngừng lại, hắn đứng đó cẩn thận nghe câu trả lời của ông cụ kia.

Nhưng mà ông cụ lại chỉ cười ha ha: “Lui tới thân thiết ư? Hàn Tri Nguyên thích kết giao bạn bè, mỗi đêm trong phủ đều có cảnh ca vũ thăng bình, nhưng những người mà ông ấy qua lại đều là tầng lớp quan lại quyền quý, chắc chắn không phải là chúng ta”

Sử Kim và Sử Phi đi vào thôn hỏi thăm tình hình xảy ra trước khi phát sinh vụ án ở Hàn trạch. Trình Mục Du và Yến Nương ngồi cạnh một cái giếng ở cổng thôn, nhìn nước giếng trong suốt trong đó, theo đuổi tâm sự riêng.

Cái bóng của Yến Nương cũng được chiếu ngược vào trong nước giếng, nàng mặc một bộ váy màu trăng non, cả người như sắp hoà lẫn với nước giếng vậy, có chút mờ ảo dưới bóng trăng mông lung. Đột nhiên, nàng sờ lên vành tai của chính mình một cái, trên lỗ tai trắng ngần, chiếc hoa tai hình cánh hoa xinh xắn kia rơi xuống, Trình Mục Du đưa tay định bắt lấy nhưng hoa tai đã rơi vào trong nước, làm sóng gợn từng tầng.

Mặt sóng dần dần trở nên phẳng lặng, trên mặt nước lại chiếu ra bóng hình của một cô gái khác, nàng ta vẫn còn mặc y phục màu xanh lục bảo đó, một mình ngồi trong đình ngọc lưu ly ở vườn hoa, đùa nghịch mái tóc đáp trên vai, bình tĩnh thản nhiên. Bỗng nhiên, nàng ta quay đầu nhìn Trình Mục Du, ánh mắt lại trở nên kinh hoàng như lúc trước một lần nữa, nàng ta nhấc váy lên muốn đi khỏi, nhưng động tác run rẩy vài cái thì phát hiện ra cánh tay bị người nào đó níu lấy, vì vậy chỉ có thể quay đầu lại, sự sợ hãi trong mắt lại càng rõ hơn.

“Đại nhân, đại nhân, ngài đang làm cái gì vậy?”

Tiếng nói của Yến Nương dường như được dội từ trên đầu xuống, cơ thể của Trình Mục Du cử động một cách khẽ khàng, phát hiện ra rằng bản thân mình đang vươn một cánh tay vào trong giếng nước, giống như kẻ điên cuồng nắm lấy tay cô gái ban nãy là chính mình vậy.

“Đại nhân, hoa tai đã được vớt lên rồi, giếng nước này cạn vô cùng, đã làm đại nhân quan tâm rồi” Nàng vừa nói vừa đeo hoa tai lên.

“Yến cô nương, ta thấy” Trình Mục Du nhìn nàng và nói.

“Đại nhân nhìn thấy gì?”

“Khang Vân, không dối gạt cô nương, ngày hôm nay ta đã thấy ảo ảnh này hai lần, có lẽ chính là Khang Vân cô nương kia, dường như là nàng ta đang trốn tránh ta. Làm như ta là con cọp trong núi sâu có thể nuốt trọn nàng ta luôn được vậy”

Yến Nương cúi đầu suy nghĩ một chút: “Đại nhân không quen biết nàng ta, nàng ta có biểu hiện như vậy có lẽ là do ký ức nào đó khi còn sống, đại nhân không cần quá lo lắng. Đang nói thì huynh đệ họ Sử đã đi về từ trong thôn, hai người hành lễ một lần: “Đại nhân, không tìm được nhân chứng”

“Không thấy ư?” Trình Mục Du đứng lên, nếp nhăn giữa hai lông mày tạo thành hình chữ Xuyên: “Sao lại thế được, việc này mới qua được chín năm, coi như là người đó mất thì người thân cũng phải sống chứ, làm sao có thể biến mất được”

Sử Phi Sử Kim nhìn nhau một lần: “Đã hỏi tất cả mọi người trong thôn rồi, không một ai thấy”

Trình Mục Du mở to mắt nhìn thôn Cửu Khúc đã bị hoàng hôn bao phủ: “Không có ai thấy nhưng tất cả mọi người lại biết thứ hàng mã đó trở về giết người, chuyện này quả thật vô cùng hoang đường.

“Nếu như kẻ đầu tiên nói hàng mã giết người vốn dĩ không phải người của thôn Cửu Khúc thì sao?” Yến Nương lơ đãng hỏi một câu.

“Không phải thôn dân nhưng lại biết hết chuyện ở Hàn trạch? Nếu thực sự có kẻ như thế thì chắc chắn ta sẽ nghi ngờ hắn ta”

Yến Nương cười: “Ta chỉ đoán mò thôi, đại nhân đừng để trong lòng, cũng không nói chuyện hàng mã giết người là tin vịt, nhưng một truyền mười, mười truyền trăm, nói với nhiều người là mọi người cũng tin hết”

***

Hàng ngàn vạn thứ hàng mã dựng trong cánh đồng hoang vu, cuồng phong quét qua làm chúng va vào nhau ầm ầm, chúng nó như một đại dương màu vàng óng, cùng đợi ngày chìm sâu vào trong vực sâu bóng đêm.

Trình Mục Du đứng ngay giữa những thứ hàng mã đếm không xuể này, áo bào cũng dán đầy lá bùa vàng, cơ thể dường như cũng cảm nhận được hơi lạnh mà chúng nó đem tới, cùng một luồng xao động không thuộc về cõi người.

Một tiếng hét dài như ra hiệu lệnh bỗng ập vào tai. Dường như đám hàng mã nhận được lệnh nào đó, đồng loạt đạp chân chạy vào trong đêm tối, cơ thể hoá thành một luồng sáng nóng bỏng.

Bầy ngựa biến mất, Trình Mục Du bị ném về lại đêm đen như đổ mực, hắn vẫn còn cảm giác được tim mình đang đập dồn dập, cổ họng cũng bỏng rát, tất cả máu trong người ngưng tụ lại trong hai con ngươi. Hắn nhìn về phía nơi mà đám vàng mã biến mất, trong lòng cuộn trào một nỗi sợ mãnh liệt chưa từng có, hắn thực sự cảm nhận được cơn sợ hãi. Mặc dù là năm đó trên chiến trường, đối diện với áo giáp và đao dài của kẻ địch, hắn cũng chưa từng sợ như thế này. Nhưng mà bây giờ, lo lắng và sợ hãi giống như vô số con kiến chui đầy mỗi ngõ ngách trong người hắn, gặm nhấm nội tạng và da thịt hắn, vừa đau vừa xót.

Hắn lo âu nhìn về phương xa, như là đang đợi điều gì đó, là điều gì chứ? Nơi kia tối đen như vậy, đêm dài đen đặc đến mức không tan ra nổi, là nơi mà chẳng có sự sống nào có thể đặt chân, thứ trở về từ nơi ấy sẽ là gì chứ?

Chợt nghe một tiếng hí dài, hắn thấy được một chút ánh vàng, ánh sáng càng lúc càng mạnh, trong đêm tối lại càng chói mắt hơn.

Chúng nó đã trở về.

Trình Mục Du nắm chặt nắm tay, trong tai vang lên tiếng vó ngựa “lộc cộc”, từ xa lại gần, từ nhỏ thành to, như thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống từ trên trời. Chúng nó lướt qua trên đỉnh đầu của hắn, hơn một vạn chiếc đuôi ngựa tạo thành một cơn lốc, cuốn hắn như một chiếc lá khô, văng ầm lên trên mặt đất. Sau đó bầy ngựa lại chạy về phía một hướng khác, để lại một mình hắn ở nơi hoang dã.

Là… một người ư?

Trình Mục Du bò dậy từ dưới đất, trong lòng sợ hãi đến cùng cực, hắn biết có thứ gì đó đang ở cạnh mình, nó đi theo hàng mã từ địa ngục lên.

Phía sau truyền lại tiếng cộp cộp, hắn ngừng thở, quay đầu thật mạnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)