Rời khỏi Hàn trạch, lại đi về phía Tây thêm khoảng ba dặm nữa, đã đến thôn Cửu Khúc, ở cửa thôn có vài người già đang ngồi, họ vây quanh một bàn cờ bằng đá, hưởng thụ thời giờ nghỉ ngơi khó có sau giờ ngọ, lại thấy mấy người như nhà quan đi tới, mấy người đó vội vã đứng lên hành lễ: “Đại nhân, hôm nay trời nắng nóng, ngài có muốn ngồi lại uống chén nước hay chăng?”Đoàn người của Trình Mục Du đi tới, hắn đi ở phía trước, cũng đáp lời: “Ông ơi, nước thì không cần đâu, bọn ta đến đây là để hỏi thăm một chuyện”
Mấy cụ già nhìn đây đó một chút, nhíu mày thắc mắc hỏi: “Thôn nhỏ của mấy lão đây vài năm nay luôn luôn thái bình, không biết là đại nhân đến hỏi chuyện gì ạ?”
“Không phải chuyện gần đây, chuyện con muốn hỏi là vụ án chín năm trước ở Hàn trạch”
Nghe xong lời này, mấy người bỗng dưng trở nên kinh ngạc: “Hàn phủ? Hàn Tri Nguyên?”
Trình Mục Du nặng nề gật đầu, Yến Nương cũng bước lên phía trước một bước, trầm ngâm nhìn mấy người kia.
Ông cụ đứng đầu tiên nuốt một ngụm nước miếng, liếc nhìn về phía Đông. Nhìn từ góc độ này thì Hàn trạch không còn bề thế như lúc ban đầu mà ngược lại có thêm vài phần cô tịch và vắng vẻ.
“Đại nhân, vụ án đó cả nước ai cũng biết, không biết là đại nhân còn muốn biết thứ gì nữa ạ?”
“Thủ phủ Hàn Tri Nguyên kia rốt cuộc là hạng người gì”
“Tuy rằng gia sản của Hàn gia đạt đến đỉnh cao ở đời của ông ấy, nhưng vẫn phải trải qua sự tích luỹ của mấy đời thì mới có được kết quả đó” Ông cụ thở một hơi dài nặng nề: “Đáng tiếc, gia tài bạc triệu thì đã sao chứ, vẫn biến thành hư voi chỉ sau một đêm đấy thôi”
“Ông ơi, ông biết ông ấy ư?”
“Một người như vậy, ai mà chẳng biết chứ?”
“Một người như vậy? Xin được chỉ giáo”
Mấy ông cụ cười rồi lắc đầu: “Hàn Tri Nguyên là một người dũng cảm, ra tay hào phóng, làm việc gì cũng ngay thẳng không giấu giếm. Trước đây, mỗi lúc có lễ lạt, ông ấy đều sẽ mời cả thôn đến nhà mình. Không biết là đại nhân đã tới Hàn phủ chưa, mặc dù là bây giờ, đồ đạc bài trí trong nhà và kiến trúc vẫn khó có chỗ nào sánh kịp như cũ, không khó để tưởng tượng ra sự huy hoàng của ngày ấy. Trên mặt đất bày khắp các tấm thảm dệt sợi vàng, đến cả mặt tường cũng dán những lá vàng mỏng như cánh ve, chiếu sáng rực rỡ cả một căn nhà. Đúng rồi, còn có đình ngọc lưu ly kia nữa, có lẽ vẫn còn tồn tại, đó là thứ mà Hàn Tri Nguyên đã bỏ ra rất nhiều tiền để chế tạo, làm vui lòng vị ái thiếp mới được đem về – Khang Vân cô nương”
“Khang Vân?”
“Đúng vậy, Khang Vân, nàng ta là giai nhân mà Hàn Tri Nguyên tình cờ gặp được khi đi thuyền dạo biển ở Cao Ly. Ta cũng đã từng gặp cô nương đó, vóc người rất cao, thân hình đẫy đà, khuôn mặt lại càng xinh đẹp khó cưỡng, khéo nhất là da thịt của nàng ta trắng nõn nà, có người nói cả người nàng ta không có một nốt ruồi nào, tinh khiết như tuyết đầu mùa vậy. Cho nên mới được Hàn Tri Nguyên yêu đến vậy”
Trình Mục Du ngẩn ra, trước mặt hiện lên ảo ảnh mà ban nãy nhìn thấy ở Hàn trạch, vị nữ tử mặc quần áo màu lục kia, lẽ nào chính là Khang Vân ư?
“Ông ơi, nghe ông nói như vậy, Hàn Tri Nguyên hẳn là một người thích khoe khoang, hoành hành ngang ngược nhỉ?”
Ông cụ kia lắc đầu: “Khoe khoang là thật, nhưng ông ấy cũng chẳng phải là một người xấu. Theo một nghĩa nào đó mà nói thì ông ấy là người ngây thơ nhất mà ta từng gặp”
“Ngây thơ ư?”
“Từ nhỏ ông ấy đã sinh ra trong nhà giàu sang phú quý, không biết khó khăn khổ đau là gì, lại càng không hiểu thói đời, cha của ông ấy nhiễm bệnh mà chết vào năm ông ấy tròn hai mươi tuổi, giao gia sản to lớn lại cho ông ấy. Hàn Tri Nguyên cũng không kém cạnh, làm cơ nghiệp của tổ tông gầy dựng ngày càng rạng rỡ. Tuy ông ấy rất biết làm ăn kinh doanh nhưng lại chẳng phải hạng người kiêu ngạo tự đại, ông ấy ra tay hào phóng, cũng đối xử rất tốt với bà con làng xóm như chúng ta, ngày lễ ngày tết đều sẽ tặng một phần lễ dày, là một đứa trẻ ngoan không quên xuất thân”
Lại thở dài một hơi nặng nề, ông cụ nhẹ giọng nói: “Cho nên sau này khi mà Hàn gia gặp phải chuyện không may, trong lòng những kẻ như chúng ta cũng không dễ chịu gì. Ông ấy không phải là người giàu có bất nhân, vì sao lại phải chịu cảnh cửa nát nhà tan như thế cơ chứ?”
“Ông ơi, ông kể chuyện một ngày trước khi Hàn gia gặp chuyện không may được không. Ngày đó là đêm trước tiết Thanh Minh, có người nói rằng Hàn Tri Nguyên đã đốt hơn một ngàn thứ vàng mã”
Nghe Yến Nương nói như vậy, sự tang thương trong mắt ông cụ dần dần tiêu biến, thay vào đó là nỗi sợ không thể giấu vào đâu được.
“Hàng mã…” Ông cụ thì thào nói khẽ: “Đúng vậy, nếu như lúc đó ông ấy không đốt nhiều hàng mã đến như vậy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra rồi” Ông cụ trừng mắt lên, dường như đang chìm sâu vào trong hồi ức khổ sở, không thể thoát ra nổi.
Ngay khi Yến Nương muốn lên tiếng nhắc nhở thì ông cụ đột nhiên lại lên tiếng: “Đêm hôm đó, gió rất to, Hàn gia đốt hàng mã ở mảnh đất hoang phía trước kia, xiêm áo lấp kín năm mẫu đất, hàng mã nối đuôi nhau, lửa vừa được đốt lên là đã lan ra rất nhanh, khói đen cuồn cuộn, ánh trăng cũng bị che khuất. Trẻ con trong thôn đứa nào đứa nấy vỗ tay khen hay, các người cũng biết đấy, tuy rằng việc hoá vàng mã là để thờ cúng tổ tiên, nhưng với những đứa trẻ con mà nói thì nó cũng chỉ là một trò chơi thú vị mà thôi. Thế nhưng ta cũng nói mà, gió đêm đó rất to, ngay lúc lửa đang thiêu đốt mạnh mẽ nhất thì hướng gió đột nhiên thay đổi, lửa bén cả ra ngoài, thoáng cái đã liếm vào làn váy của Khang Vân cô nương đứng ở đầu tiên, có điều là gã sai vặt và nha hoàn của Hàn phủ nhiều vô kể, dập tắt mầm lửa kia rất nhanh, nhưng mà y phục đã bị đốt mất một mảng to, không thể mặc được nữa rồi. Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, đối với Hàn phủ mà nói thì chẳng thấm là bao, nhưng dường như Khang Vân cô nương đau lòng không chịu nổi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất gào khóc lớn tiếng, không ai khuyên được. Hàn Tri Nguyên hết dỗ dành lại trêu đùa nàng ta nhưng vẫn chẳng xong. Nàng ta vừa khóc cái là cũng làm lòng người bên cạnh đau theo, rất nhanh là đã có vài đứa trẻ nhỏ tuổi gào khóc theo nàng ta, những người lớn dỗ mãi cũng chẳng được, còn khơi gợi lên sự tưởng niệm đối với vong nhân nữa nên mọi người nối đuôi nhau mà khóc thành tiếng. Trong lúc nhất thời, tiếng khóc vang lên từ bốn phía, hoà toàn khác so với cảnh tượng cúng tế náo nhiệt trước kia. Cháu trai của ta năm đó còn chưa tới mười tuổi cũng ở hiện trường, nhưng lạ là thằng bé lại không hề khóc, chỉ kéo lấy góc áo của ta liên tục đòi đi. Hỏi nó tại sao thì nó nhất quyết ngậm chặt miệng không nói lời nào. Mãi đến khi về nhà mới chịu nói cho ta biết rằng nó thấy những thứ hàng mã kia đáng sợ vô cùng, tuy rằng mắt không biết cử động nhưng lại như biết nhìn người vậy, vô cùng u ám, bên trong dường như có thứ gì đó không biết tên”
Nói đến đây, ông cụ rùng mình một cái rồi mới tiếp lời: “Đương nhiên là lời nói của con trẻ thì khó mà tin được, nhưng về sau thì ta lại nghĩ rằng có khi nào Khang Vân cô nương này dự cảm được điều gì đó cho nên mới than khóc không ngừng vì chính bản thân mình, vì hơn hai trăm cái miệng ăn của người trong Hàn gia kia không. Nàng ta…, đúng vậy, nàng ta đã khóc tang đấy”
Nghe xong chuyện cũ, Sử Kim tấm tắc than thở: “Linh đến vậy sao? Khi còn bé trong nhà ta cũng từng làm hàng mã, cũng dùng để cúng tế tổ tiên, nhưng mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai kể chuyện hàng mã có thể giết người mà? Ngài nói xem, chúng nó đã mang cái gì về từ cõi âm vậy? Thứ có thể giết sạch toàn bộ hơn hai trăm mạng người trong vòng một đêm”
“Suỵt, vị quan gia này, ngài nói nhỏ thôi, nói không chừng thứ đó đến bây giờ còn chưa đi nữa, bị nó nghe được thì không tốt”
Ông cụ nhìn chằm chằm phía sau Sử Kim, làm người đàn ông to cao như hắn ta cũng phải rùng mình: “Ta hỏi ông này, đêm đó thực sự có người thấy hàng mã đi vào Hàn gia ư?”