Tân An Quỷ Sự

Chương 255: Mất tích

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Cô bất động, mắt nhìn chằm chằm người kia, bà ta phát hiện mặt của hắn ta rất trắng, trông như nhiều năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, hoặc là bị ngâm trong nước rất lâuNước, nghĩ đến chữ này khiến bà ta giật nảy mình, lảo đảo một cái rồi ngã phịch xuống đất, cảnh tượng trong giấc mộng lại hiện ra trước mắt: Hai người đó bị ngâm trong nước giếng hoang phủ đầy rêu, tóc đen giống như hai đám bèo nổi lơ lửng trong nước. Nước giếng không còn đục màu vàng mà trở thành màu đỏ, còn lẫn cả màu xám trắng, là màu của não vừa mới chảy ra. Đúng vậy, đầu của bọn chúng đều bị chính mình đập vỡ, các mảnh sọ bị trôi nổi xung quanh. Nhưng mà bọn chúng đều đáng bị như vậy, nếu không phải vì hai bọn khốn này thì Thích Đạt sẽ không chết, mà còn chết thảm như vậy chứ, bà ta tìm cách tốt nhất cho sư phụ Liễm Dung, nhưng cũng không còn cách nào khác để sửa đầu của ông ấy nguyên vẹn hơn, ông ấy đi rồi khiến bà ta độc thân nuôi dưỡng nó hai mươi mấy năm, mà nó lại biến thành nấm mồ trắng.

Trong giấc mộng bà ta không sợ hãi, chính bà ta hạ lệnh giết người, giết người không chớp mắt, trong lòng chỉ có nỗi căm hận và khoái cảm nợ máu trả bằng máu, vứt người trong giếng rồi lấy tảng đá đậy lại, nhưng xử lý thi thể chỉ là một bước thôi, bà ta cũng từng nhìn thấy chuyện tàn nhẫn hơn thế này rồi, đối với bà ta thì những chuyện như thế này chưa là gì cả.

Tuy nhiên, cảnh trong mơ dường như có một số sai lệch so với ký ức: Ngay khi tảng đá lớn sắp che lấp miệng giếng, thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra khỏi mặt nước, giống như tay của đứa trẻ, có móng tay màu trắng xanh, trong kẽ hở của ngón tay có dính bùn và rễ cỏ.

“A”. Hoa Cô hét lên một tiếng và đá chân ra phía trước, sau đó bà ta chạy vọt tới bên cửa sổ và quay lại thế giới thực nơi có thể chạm tới ánh mặt trời.

Cách bà ta mấy bước chân có một người, hôm nay Hoa Cô cũng không quan tâm gì đến uy phong và thể diện nữa, lập tức chạy tới kéo áo người kia: “Mau lên, hắn tới, hắn lại tới rồi”

“Ai?”

Giọng nói có chút quen thuộc, Hoa Cô ngẩng đầu lên, thì ra là Tưởng Tích Tích, bà ta cau mày lại: “Sao cô lại ở đây?”

“Mặc dù cô cô không có ở đây, việc vặt thì vẫn phải làm, mà cô cô về nhanh thật, thời gian chưa hết một chén trà, chẳng lẽ luyện khinh công sao?” Tưởng Tích Tích nhìn bà ta cười, khóe miệng và chân mày đều tỏ vẻ giễu cợt.

Hoa Cô không có tâm trạng để cãi nhau với nàng ta, bà ta chỉnh trang lại rồi ra khỏi cửa.

“Hoa Cô, cô cô cũng không phải đúc từ đồng và sắt, cũng biết sợ chứ, nếu cô cô không phối hợp với quan phủ để phá án thì e rằng cuối cùng cô cô cũng sẽ có kết cục như ba người kia”

Vốn dĩ Hoa Cô đã đi xa, nhưng nghe thấy nàng ta nói vậy thì nổi giận đùng đùng và quay lại: “Quan phủ có thể giúp được ta cái gì, quan phủ trông coi chuyện con người, chứ chuyện ma quỷ thì quản làm sao được? Âm hồn bất tán là thứ gì ta cũng không biết, các ngươi có thể giúp ta giải quyết được hắn à?”

Sau khi bị bà ta mắng nhiếc một trận, ngược lại Tưởng Tích Tích lại không vội vàng: “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, Hoa Cô, đây là ngựa giấy gửi đến âm phủ, cô cô nói thật cho ta biết, mấy ngày trước bà đốt ngựa giấy trong lễ truy điệu ai?”

Hoa Cô giống như một quả cầu da bị xì hơi: “Thích Đạt, con trai của ta, hàng năm ta đều làm lễ truy điện cho nó, sao năm nay lại xảy ra chuyện như này?”

“Hắn ta chết như thế nào? Là không may chết hay bị người khác hại chết?”

Mặt Hoa Cô liền biến sắc, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn bị Tưởng Tích Tích nhìn ra: “Là không may, nó cưỡi ngựa trên núi rồi bị ngã chết”

Tưởng Tích Tích bước ra khỏi lầu Thê Phượng, thấy Lưu Tự Đường đang đứng ở ngoài cửa, hắn ta đang không ngừng đá một cục đá, chân trái đá sang chân phải, chân phải lại đá ra phía sau rồi lại xoay người dùng chân trái đón lấy.

“Lưu đại nhân hăng hái thế, ngài đã tìm hiểu những chuyện mà ngày còn thắc mắc chưa?” Tưởng Tích Tích tỏ vẻ trịnh thượng.

Lưu Tự Đường nắm chặt hai tay, miệng lưỡi láu lỉnh nói: “Ngược lại thì hạ quan đã thăm dò được một số tin tức rồi”

“Ta nói nghe này”

“Mời cô nương nói trước”

Tưởng Tích Tích hào hứng: “Trong đầu của Hoa Cô có quỷ”

“Nói gì vậy?”

“Con trai bà ta mất cách đây chín năm, bà ta nói là tai nạn, nhưng ta cảm thấy không đơn giản như vậy. Vừa mới vào sân đã thấy bà ta thất thần nhảy ra ngoài cửa sổ, như có ma đuổi theo vậy, mặc dù sau khi ta vào nhà kiểm tra thì cũng không thấy gì, nhưng ngài nghĩ xem, nếu người này không làm chuyện trái với lương tâm thì làm gì cũng chẳng bị dọa sợ như vậy, huống chi là một người phụ nữ như bà ta. Ta đã giả vờ hỏi bà ta xem có phải Thích Đạt không may tai nạn chết hay không thì sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi nhưng vẫn cứng miệng khiến ta càng nghi ngờ. Ta nghĩ, cái chết của Lâm Thích Đạt chắc chắn không đơn giản như vậy, đằng sau còn có những chuyện khác nữa. “

Lưu Tự Đường tỏ vẻ đắc ý: “Lâm Thích Đạt ngã ngựa chết thật nhưng cô có biết lý do hắn lại ngã ngựa không?”

Vẻ mặt Tưởng Tích Tích hớn hở: “Ngài cũng nghe ngóng à?”

“Vừa nãy tranh thủ lúc cô giữ chân Hoa Cô thì ta đã đến lầu Thê Phượng nghe mấy ông lão nói, nhưng bọn họ cũng giữ kín như bưng, không muốn nói ra chuyện mấy năm trước. Sau đó, ta chỉ có thể lấy tiền để mua chuộc, quả nhiên có người mắc câu. Ông lão đó nói cho ta biết, năm đó Lâm Thích Đạt vì tranh giành một cô nương nên mới đua ngựa với người khác, kết quả là ngã xuống vực chết”

“Cô nương à? Bây giờ có thể nàng ấy đang ở lầu Thê Phượng?” Tưởng Tích Tích vội vàng hỏi, nghĩ lại một chút: “Không đúng, không đúng, tám năm rồi, có lẽ nàng ấy đã già rồi nên sẽ không ở đây nữa”

“Đúng là nàng ấy không ở đây, nhưng không phải vì chết trẻ mà là nàng ấy đã mất tích tám năm rồi” Lưu Tự Đường chăm chú nhìn nàng ta.

“Mất tích á? Chẳng lẽ vì con trai chết mà Hoa Cô giận cá chém thớt với nàng ấy?”

“Ông lão kia chưa nói, nhưng ông ta lại nói chuyện khác, ta không biết chuyện này có liên quan đến vụ án chúng ta đang điều ta không”

Tưởng Tích Tích cau mày: “Là chuyện gì?”

“Ông ta nói, mấy năm nay cô gái mất tích trong lầu Thê Phượng kia không phải là ít, theo như ông ta nhớ thì có thể là hơn hai mươi người, cho nên lúc không thấy cô nương kia thì bọn họ cũng không để tâm lắm”

“Nhiều người mất tích như vậy mà bọn họ không nghi ngờ chút nào sao?”

Trong mắt Lưu Tự Đường không còn thấy vẻ bướng bỉnh nữa mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, hắn ta nhìn cánh cửa tráng lệ của lầu Thê Phượng, chậm rãi nói: “Con người là động vật mau quên nhất, cũng là loài động vật dễ thích nghi nhất, một khi thành thói quen thì sẽ không còn ai để tâm đến chuyện này nữa. Hơn nữa, nếu có người cố ý tẩy trắng và lấp liếm, coi như không có chuyện gì xảy ra thì sẽ khiến những chuyện đó biến mất. Nếu hôm nay ta không nhắc đến thì không chừng đến lúc ông lão kia sắp chết cũng chẳng nhớ đến chuyện đã từng có nhiều người biến mất ở lầu Thê Phượng”

“Có người cố ý tẩy trắng mọi chuyện và lấp liếm, coi như không có chuyện gì xảy ra” Tưởng Tích Tích lặp lại câu nói đó: “Lưu đại nhân, người mà ngài đang nói đến là Hoa Cô sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)