Tân An Quỷ Sự

Chương 254: Hòa thượng

Chương Trước Chương Tiếp

“Đại nhân, ngài làm sao vậy?” Yến Nương thấy Trình Mục Du ngồi trên thềm đá thì vội vàng đi tới, ánh mặt trời chiếu từ trên cao xuống, khuôn mặt nàng giấu trong bóng mờ, không nhìn rõTrình Mục Du nhất thời không biết đây là mộng hay là hiện thực, hắn nhắm mắt để bình tĩnh lại một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Ta nhìn thấy một người”

“Con người? Ai?”

Hắn lắc đầu, vẫn chưa hết hoảng sợ: “Ta chưa gặp bao giờ, nhưng hình như nàng ta là người của Hàn trạch”

“Chẳng lẽ đại nhân gặp quỷ ngay ban ngày sao?”

“Quỷ?” Trình Mục Du đứng lên: “Đúng vậy, nếu nàng ta là người của Hàn trạch, vậy chắc đã chết nhiều năm rồi” Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình: “Nhưng lúc bị ta kéo tay áo, nàng ta còn lộ ra biểu cảm hoảng hốt lo sợ, chẳng lẽ quỷ cũng như vậy sao?”

Đang vướng mắc trong rồi loạn, giọng nói của Sử Phi lại vang lên một lần nữa: “Đại nhân, Yến cô nương, có phát hiện ở chỗ này”

Lời này khiến hắn bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy rồi chạy về phía sân trước cùng với Yến Nương.

Sử Phi đứng trong sân, thứ trong tay lóe lên anh vàng. Trình Mục Du đi tới: “Đây là giấy thếp vàng sao?”

“Đại nhân, hai huynh đệ bọn ta tìm kiếm xung quanh sân, phát hiện nửa đoạn tiền giấy đã phai màu bị chôn trong đất, không ngờ đào một lúc thì phát hiện trong đất còn chôn không ít, có thể là vẫn luôn được chôn ở chỗ này, có một ít còn chưa bị phai màu” Sử Phi vừa nói vừa đưa tờ giấy thếp vàng kia cho Trình Mục Du.

Trình Mục Du nắm nó trong tay rồi nhìn một lúc lâu: “Cũng không có gì lạ, hôm qua ta lật xem hồ sơ, trên đó ghi là lúc đó nha dịch ở Hàn trạch phát hiện một lượng lớn giấy vàng, nên càng thêm xác thực kết luận hàng mã giết người” Hắn phủi bùn đất trên giấy xuống, lẩm bẩm: “Là ngươi mang đến khách của âm phủ sao?”

Đang cúi đầu trầm tư, đột nhiên tiền giấy trong tay bị Yến Nương cầm đi, nàng nghiêng đầu: “Nghe nói Hàn Tri Nguyên kia vô cùng chú trọng, mỗi lần cúng đều dùng cả ngàn lượng vàng, lúc đốt vàng mã cũng nối liền mấy mẫu ruộng, người khắp bốn phương tám hướng đều tới xem”

Sử Kim cười vài tiếng: “Yến cô nương nói quá rồi, cho dù hàng mã nối khắp mấy mẫu ruộng, cũng làm sao dùng hết ngàn lượng vàng chứ, giấy vàng này chỉ đáng giá mấy đồng thôi, lúc nhỏ, mỗi nhà bọn ta cũng miễn cưỡng mua được một ít”

“Cũng đúng, có thể ông ta là người giàu nhất, cho nên mọi người càng truyền càng kì quái” Yến Nương cười nói.

“Một ngàn lượng vàng?” Trình Mục Du lẩm bẩm trong miệng một câu: “Cô nương, cô nghe ai nói lời này vậy?”

“Trên phố truyền lung tung thôi, đại nhân chớ để trong lòng”

Đang nói, đột nhiên cửa hé ra một khe hở, bên ngoài có bóng người lóe lên, rồi sau đó lại biến mất.

“Ai” Sử Kim hô to một tiếng rồi đẩy cửa đuổi theo. Một lát sau, hắn đưa một hòa thượng ngoài cửa đi vào, người kia trông khoảng xấp xỉ ba mươi tuổi, mặc một bộ áo cà sa trên người, khuôn mặt rất tuấn tú, làn da trắng nõn, dáng vẻ không gần khói lửa.

Nhìn thấy Trình Mục Du, hắn ta chắp hai tay lại hành lễ: “Nói vậy vị này chính là huyện lệnh Tân An Trình đại nhân nhỉ”

Trình Mục Du cũng hành lễ: “Chào đại sư, không biết đại sư đến trạch viện bỏ hoang này, có chuyện gì không? “

“A Di Đà Phật, ta là chủ trì của chùa Thiên Hoằng ở núi Lăng Vân, pháp danh Huệ Quảng. Từ khi Hàn trạch xảy ra chuyện tới nay, mỗi năm ta đều đến đây siêu độ vong hồn, hy vọng bọn họ sớm vào cực lạc, không bị oán khí vây khốn nữa. không ngờ lại gặp đại nhân ở nơi này, mà người xuất gia không hỏi thế sự, tiểu tăng cũng không muốn quấy rầy đại nhân phá án, cho nên định lặng lẽ rời đi, không ngờ lại bị vị quan gia này ngăn cản”

Lời này vừa dứt, Sử Kim vội vàng buông cái tay đang túm lấy tay áo của hòa thượng ra, cũng bắt chước hành lễ: “Đại sư, thất lễ rồi”

“Người xuất gia từ bi, nhưng mà vụ án giết người ở Hàn trạch đã trôi qua chín năm, tại sao đại sư còn muốn tới đây siêu độ vong linh?” Trình Mục Du nhẹ giọng hỏi.

Hòa thượng Huệ Quảng nhìn về phía sau Trình Mục Du, ánh mắt lướt qua cỏ dại tiêu điều: “Mặc dù đã qua chín năm, nhưng những người đã chết này vẫn không thể an giấc, thôn dân gần đây thường thấy đèn đuốc trong Hàn trạch sáng suốt đêm không tắt, thậm chí còn có bóng người lay động. Kỳ lạ nhất chính là, có một ngày, tình cờ ta đi qua chỗ này qua, lại thấy có ánh sáng vàng chớp nhoáng trong khe cửa, Lúc tiến đến gần thì phát hiện trong sân có hàng trăm hàng ngàn con ngựa giấy, trên lưng ngựa không có người, nhưng lại có người bị buộc trên dây cương, nửa người trên bị cương ngựa buộc chặt, nửa người dưới bị kéo trên mặt đất, trông cực kỳ quái dị”

Trước mặt có một trận gió thổi tới, Sử Kim sợ tới mức nổi da gà: “Đại sư, ngài nói thật sao?”

“Người xuất gia không nói dối, cho nên thình thoảng ta mới tới đây tưởng niệm, hy vọng oan hồn sớm về với cực lạc”

“Nếu muốn bọn họ sớm vào cực lạc, nếu chỉ dựa vào vài câu kinh văn, e là vô dụng” Yến Nương đi ra từ phía sau Trình Mục Du, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người hòa thượng Huệ Quảng: “Nếu không bắt được hung thủ, vong linh làm sao an nghỉ được? Đại sư, ngài thấy ta nói có đúng không?”

Hòa thượng Huệ Quảng nhìn nàng một lúc rồi cúi đầu hành lễ: “Thí chủ, một hòa thượng như ta làm sao quản được chuyện bắt hung thủ chứ, việc này phải dựa vào phủ Tân An, nhưng mà” Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh làn thu thủy: “nếu là ngựa giấy giết người, cho dù anh minh như Trình đại nhân, e là cũng phải bất lực”

Yến Nương không nói tiếp mà cong mắt cười nhìn hắn ta, vì thế Huệ Quảng lại hành lễ: “Trình đại nhân, hôm khác tiểu tăng lại đến, không quấy rầy nữa” Nói xong, hắn ta đi về phía cửa, áo cà sa màu đen kéo trên mặt đất, vạt áo dính tro bụi đã tích lũy nhiều năm, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến phong thái êm dịu của hắn ta.

“Thú vị đấy” Yến Nương nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, nở một nụ cười nhạt.

***

“Cô cô, cô cô, có người đến thăm” Một tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy vào bẩm báo.

Tay Hoa Cô run lên, nước trong ly bị vẩy ra người, bà ta đặt cái ly lên bàn, đứng dậy hỏi: “Là Tần đại nhân sao?”

“Không phải, là phủ Tân An, nói là đến điều tra chuyện ngựa giấy”

Tia hy vọng trên mặt lập tức biến mất, bà ta nghiêng đầu, giọng điệu âm trầm: “Nói với bọn họ ta không có ở đây, bảo bọn họ hôm khác lại đến”

Tiểu nha hoàn không dám nói thêm gì, lẳng lặng lui xuống rồi đóng cửa lại. Hoa Cô đỡ trán: Tại sao Tần Ứng Bảo gọi thế nào cũng không đến chứ, sự việc đã đến lúc mấu chốt rồi, thế mà hắn ta lại chẳng quan tâm.

Cúi đầu, nhìn thấy cái váy thấm ướt của mình, trong lòng lại càng thêm phiền muộn. Bà ta thở hổn hển đi tới trước tủ, cầm một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra sau bình phong. Vừa mới cởi thắt lưng, lại phát hiện không biết từ khi nào mà dưới chân đã đọng lại một vũng nước, nước chảy vào theo khe hở ở dưới bình phong, chậm rãi vòng qua hai chân bà ta rồi vây cả người ba vào.

Đột nhiên trong lòng xuất hiện vào một dự cảm không tốt, Hoa Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đứng cạnh chiếc ghế mình vừa ngồi ban nãy, vóc người vừa phải, hơi gầy yếu. Cách bình phong, bóng dáng hắn ta có vẻ hơi mơ hồ, nhưng bà ta chỉ liếc một cái đã nhận ra hắn ta.

Trong mắt ngựa giấy, trước cửa phòng, đều là hắn ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)