Trình Mục Du không nhìn nàng ta mà quay đầu nhìn về phía Yến Nương: “Yến cô nương, cô thấy thế nào?”Yến Nương đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người: “Đường Vương Cào lấy giấy làm tiền, dùng hàng mã để cúng quỷ thần. Đời sau thì vẽ ảnh người chết lên giấy, tô màu rồi bán đi, sau khi cúng tế xong thì đốt, gọi là hàng mã. Vừa có thể thờ cúng quỷ thần, vừa nói lên hàng mã có thể thông được âm dương, đi được là về được, cho dù mang về thứ gì đó về thì cũng không kì lạ. Nhưng có một điểm ta không đồng ý với lời đại nhân nói. Chín năm trước, hàng mã mang đến Hàn gia một thứ như vậy, nhưng không nhất định đây cũng là hung thủ của vụ án lầu Thê Phượng, thay vì vòng vo ở đây, chi bằng trực tiếp tới kiểm tra Hàn trạch đi. Nếu thật sự do cùng một người gây ra, vậy có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, đây cũng là kết quả tốt nhất”
Trình Mục Du gật đầu: “Yến cô nương nói có lý, ngày mai chúng ta sẽ đến Hàn trạch một chuyến. Tích Tích, lầu Thê Phượng bên kia giao cho ngươi, người kiểm tra cẩn thận toàn bộ sân viện, không được bỏ sót một chút manh mối nào”
Lưu Tự Đường vội vàng đứng lên: “Còn đệ thì sao? Đệ đi theo bên nào?”
“Hiền đệ không cần hồi kinh phục mệnh sao?”
Lưu Tự Đường đỡ trán: “Thánh thượng cho đệ kỳ hạn nửa tháng lận, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi nên đệ ở lại một thời gian”
Trong tiệm thêu đen kịt, Hữu Nhĩ không có ở đây nên chẳng có người thắp đèn. Nhưng Yến Nương cũng không cần đèn đuốc gì, nàng đi vào trong nhà, dùng ngón tay đẩy nhẹ vào bức tường phía đông, một khối gạch xanh chậm rãi di chuyển ra, bên trong rỗng ruột, đặt một cái hộp màu bạc bình thường. Nàng mở hộp, nhón ngón tay vào rồi lấy ra một chiếc túi hương.
Lông mày hơi nhíu lại, nàng nhẹ nhàng nói: “Chờ lâu rồi”
***
Dù đã trải qua chín năm bị mưa gió tiêu mòn, nhưng Hàn trạch vẫn giữ được vẻ tráng lệ và trang nghiêm như cũ, tuy màu sắc trên tường đã bị nước mưa tẩy cho loang lổ, chỗ thì đỏ, chỗ thì xám, ngay cả ngói cũng không còn hoàn chỉnh, nhưng những thứ này cũng chỉ khiến nó tăng thêm chút sắc thái tang thương lạnh lùng, chứ không hề ảnh hưởng đến khí thế mạnh mẽ và huy hoàng của nó.
Nếu xem nhẹ vụ án xảy ra bên trong làm chấn động cả nước.
Trình Mục Du đẩy cánh cửa đỏ bị tróc sơn ra, bước qua cánh cửa rồi đi vào trong sân. Yến Nương đi theo sau hắn, Sử Kim và Sử Phi cũng theo sau bọn họ đi vào.
Hàn trạch rộng khoảng năm mẫu, có bảy đến chín gian nhà. Gian chính vây quanh từ thố phòng đến thư phòng. Phía sau gian trên có sân sau trải khắp trạch, hiện lên bố cục ‘chữ công’. Có tòa nhà nằm ẩn hai bên tòa nhà trung tâm, hình thành một thiết lập độc đáo nhà riêng, sân riêng. Nhưng hiện tại gần như đã không thể phân biệt được những kết cấu tinh xảo này nữa, bởi vì trong sân, nhà đều bị bao phủ bởi cỏ dại cao hơn nửa người, nhìn từ xa giống như một mảnh thảo nguyên thê lương.
“Theo hồ sơ vụ án ghi lại, vết máu tập trung chủ yếu ở vườn hoa” Trình Mục Du đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ một ngón tay về phía bên phải: “Chắc là chỗ đó”
Trên mặt Yến Nương có chút thương xót, đi theo hắn về phía trước. Cỏ dại cắt qua làn váy của nàng, nhưng nàng cũng không hề để ý, hai người leo lên mấy bậc thang, đi qua một cánh cửa đá hình quạt, tới vườn hoa của Hàn trạch.
Vừa tiến vào đã cảm nhận được một trận ánh sáng mạnh mẽ tập kích, Yến Nương che mắt lại, nhìn thấy phía trước có một cái đình làm bằng ngọc lưu ly, thân đình trong suốt, mái đình lại đầy màu sắc, ánh mặt trời chiếu vào làm quang ảnh phản chiếu lên mặt tường đầy sơn, biến thành một mảnh rực rỡ.
“Hàn Tri Nguyên không hổ là người giàu nhất lúc bấy giờ, ngay cả đình cũng làm bằng ngọc lưu ly. Nhà bình thường chỉ cần có một khối nhỏ thôi là đã cất giữ cẩn thận rồi, thế mà ông ta lại làm thành đình để người ta vui đùa”
Trình Mục Du lẳng lặng nhìn cái đình ngũ sắc kia: “E là cô nương không biết, sau khi vụ án xảy ra, trong bệ đình tụ đầy máu tươi, thấm vào từng khe hở, nha dịch xử án còn tưởng đấy là màu sắc của vốn có của bệ định, nhưng không ngờ, nó thật sự bị nhuộm thành một tòa huyết đình”
“Thảo nào cỏ dại dưới đáy đình lại tươi tốt như vậy, máu không chảy ra được nên thấm dần vào đất, biến thành phân bón tốt nhất” Yến Nương bình tĩnh nói.
“Đại nhân, đại nhân, có phát hiện ở gian trước” Giọng nói của Sử Phi từ sân trước truyền đến.
Hai người vội vàng ra khỏi đình rồi đi về phía sân trước. Yến Nương xách váy leo lên bậc thang, Trình Mục Du theo sát phía sau nàng, nhìn thấy làn váy của nàng bị gai trên cỏ dại cào rách, vừa định nhắc nhở thì phát hiện cảnh vật trước mặt đột nhiên nhoáng lên một cái, tất cả mọi thứ giống như được khảm ở trong một đầm nước, ngay cả bản thân cũng bị chìm sâu trong đầm nước này và đung đưa theo chúng.
Trình Mục Du tự biết sự tình không đúng, muốn gọi Yến Nương đi ở phía trước, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy hình dáng của người phía trước thay đổi, dáng người cao hơn Yến Nương nửa đầu, thân hình cũng đẫy đà hơn không ít, nàng ta mặc váy màu xanh bảo thạch, vừa đi vừa chơi đùa cành hoa trong tay.
Dường như ý thức được gì đó, Trình Mục Du quay đầu lại, lúc này mới phát hiện toàn bộ sân đều đã thay đổi, không thấy cỏ dại đầy đất đâu nữa, trong vườn nở đầy những hoa cỏ kì lạ, đang lay động theo gió, mặt tường cũng không còn loang lổ nữa, sơn đỏ tươi đẹp ướt át, bên trên còn được phủ ngói lưu ly màu vàng sậm. Còn tòa đình kia, bụi bặm phủ trên đó đã biến mất, cả tòa đình được lau đến tỏa sáng lấp lánh, bảy màu sắc đan xen trên mái đình giống như quần áo của tiên nữ ở Cửu Trọng Thiên vậy, tỏa sáng lấp lánh.
“Đại nhân” Âm thanh phía trước gọi hắn trở về, hắn quay đầu, thấy nữ tử kia không biết đã xoay người lại từ lúc nào, khom lưng hành lễ vạn phúc với hắn, sau đó lại tiếp tục đi lên thềm đá.
“Cô đợi một chút” Trình Mục Du vươn tay kéo tay áo nữ tử, hắn không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng tay áo lại bị kéo xuống, bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cánh tay của nữ tử kia đều bị lộ ra ngoài, trắng như một ngó sen non nớt mới nở.
“Cô nương, xin lỗi”
Phản ứng đầu tiên là xin lỗi, nhưng nữ tử kia giống như bị vô cùng hoảng sợ: “Đại nhân, ban ngày ban mặt, làm sao ngài có thể… Sao có thể làm như thế?”
Lần đầu tiên trong đời Trình Mục Du bị chất vấn kiểu này, hắn lập tức mặt đỏ tía tai, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Đang trong tình cảnh khó xử thì cảnh tượng trước mắt lại nhoáng lên một cái, dường như tất cả màu sắc trong thiên địa đều bị phai đi, trước mặt hắn lại là cái vườn vô cùng rách nát kia.
Đột nhiên, tiếng nức nở vang lên giữa đám cỏ dại sau lung, đứt quãng, lúc cao lúc thấp, khóc đến mức lòng người hốt hoảng.
Trình Mục Du quay đầu lại, thấy có một bóng người trong đám cỏ dại mênh mông, hắn thốt lên: “Ai?”
Bóng người ngẩng đầu, khiến Trình Mục Du hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, bắp chân đụng vào thềm đá, thân thể không ổn định mà ngồi trên mặt đất.
Trên mặt người nọ không có da thịt, cả cái đầu chỉ có một bộ xương đầy máu bẩn, tròng mắt vẫn còn, nhưng lại bị xương trắng lót làm lồi ra ngoài, đang nhìn chằm chằm vào mặt Trình Mục Du.
“Đại nhân, đại nhân” Âm thanh của Yến Nương như được truyền tới từ nơi rất xa, Trình Mục Du gắng sức nhắm mắt lại, lúc mở ra, cuối cùng ảo giác cũng biến mất.