Tân An Quỷ Sự

Chương 251: Ra vào

Chương Trước Chương Tiếp

“Hắn đến thật rồi, xem ra trong viện này có thứ gì đó vẫn luôn khiến lòng hắn vướng bận” Tưởng Tích Tích nói thầmHai người nhìn chằm chằm vào lầu các, chỉ thấy ánh nến đung đưa trong cửa sổ, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện truyền ra. Nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, hoàn toàn không nghe rõ người bên trong đang nói những gì.

Im lặng lắng nghe như vậy một lúc, cuối cùng Tưởng Tích Tích không nhịn được nữa, hai tay nàng ta chống trên mái hiên, chân đã vắt vào trong: “Không được, ta phải vào trong xem, cứ chờ như thế này chẳng có tác dụng gì”

Mu bàn tay nàng ta nóng lên, bàn tay của Lưu Tự Đường đã phủ lên trên: “Cô ở đây canh giữ, ta vào trong, lỡ như xảy ra chuyện gì, cô tiếp ứng cho ta”

Tưởng Tích Tích đang muốn ngăn cản, nhưng hắn ta đã xoay người nhảy xuống bức tường. Cơ thể rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, lúc chạm đất không hề gây ra một tiếng động nào như một chiếc lá rơi. Thấy không hề kinh động đến người khác, giọt mồ hôi nàng ta nắm trong tay mới lặng lẽ rơi xuống. Nhưng vào lúc này, cửa viện lại được mở ra lần nữa, một gã sai vặt chạy như bay vào trong, đứng ngay cạnh chỗ Lưu Tự Đường đang ngồi xổm.

Tưởng Tích Tích lại bắt đầu căng thẳng, cơ thể nàng ta căng chặt, chân lại bò lên mặt tường lần nữa, chuẩn bị một khi Lưu Tự Đường bị người đó phát hiện thì sẽ nhảy xuống nghĩ cách cứu viện. May mắn thay, sắc trời đã tối, Lưu Tự Đường lại mặc y phục đi đêm màu đen, vậy nên gã sai vặt kia không hề nhìn thấy hắn ta. Lưu Tự Đường khẽ dịch ra sau một cái cây, cơ thể ẩn nấp sau thân cây thô to.

“Hiệu úy, lầu Thê Phượng lại phái người tới, nói Hoa Cô có việc gấp muốn mời ngài tới đó thương lượng. Nếu ngài không đi, bà ta đành phải đến tận đây thăm hỏi”

Một lát sau, Tần Ứng Bảo bỗng xuất hiện trong viện, dường như hắn ta đang hơi do dự, sau đó mới nói với gã sai vặt kia: “Đi về bẩm báo với Hoa Cô, ngày mai ta sẽ tới lầu Thê Phượng tìm bà ta”

Gã sai vặt nhận lệnh, lùi ra phía sau rồi đi ra ngoài. Tần Ứng Bảo cũng vào lại trong lầu lần nữa. Ánh nến lóe lên, Tưởng Tích Tích nhìn thấy hình bóng phản chiếu bởi ánh nến của hắn ta. Khoan đã, người đứng cạnh hắn ta là ai? Sao có vẻ hơi quen mắt? Bím tóc vừa lớn vừa dài, nghiêng sang bên vai, mặc dù mặt mũi lẳng lơ nhưng lại toát lên vẻ ngây thơ. Chẳng lẽ… ba chữ Tạ Tiểu Ngọc như tiếng sét nổ ầm trong đầu Tưởng Tích Tích. Nàng ta mở to mắt, nhìn Tần Ứng Bảo nhẹ nhàng ôm nữ nhân đối diện vào lòng, ngón tay trìu mến vuốt ve bím tóc thô dài của nàng ta.

Mặc dù kinh ngạc nhưng may mà không quên chuyện chính, Tưởng Tích Tích nhặt một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng ném lên lưng Lưu Tự Đường. Tay chỉ về phía trong phòng, bảo hắn ta nhìn sang. Lưu Tự Đường gật đầu với nàng ta, rồi khom lưng đi về phía cửa sổ. Ai ngờ vừa đi được nửa chừng, một bóng đen đột nhiên vụt tới từ phía sau lầu các, đột ngột đụng vào người hắn ta, hai người họ đều ngã ra đất.

Kiếm Thanh Phù trên lưng Lưu Tự Đường rơi xuống phiến đá nhẵn bóng phát ra âm thanh chói tai.

“Ai?” Trong phòng truyền tới một câu hỏi nghiêm khắc, cửa nhanh chóng được mở ra. Tần Ứng Bảo dìu một nữ nhân xuất hiện trước cửa, hắn ta nhìn hai người vừa bò dậy với đôi mắt sáng quắc. Hắn biết một người trong số đó, là Diêm Khả Vọng, ông ta đang đeo tay nải trên lưng, có vẻ như đang muốn trốn khỏi đây. Người còn lại mặc y phục đen, ngay cả mặt cũng che vải đen. Mặc dù hắn ta không biết là ai, nhưng biết rõ người tới không có ý tốt.

“Các ngươi, thế này là muốn…”

Còn chưa dứt lời, Diêm Khả Vọng đã muốn vọt ra khỏi cửa, nhưng còn chưa đi được mấy bước, mười mấy tên gia đinh đột nhiên từ ngoài cửa ùa vào, người nào cũng cầm trường đao, bao vây ông ta và Lưu Tự Đường.

“Xem ra, một người muốn trốn ra ngoài, một người lại muốn lẻn vào” Tần Ứng Bảo hừ lạnh một tiếng: “Chỉ tiếc, hai người đều phải chết ở đây” Hắn ta không chú ý đến lúc mình nói chuyện, Tưởng Tích Tích đã trượt xuống dọc theo bức tường, cơ thể nàng ta vốn mảnh khảnh, võ công giỏi, im hơi lặng tiếng như một vũng nước rơi từ trên tường xuống. Chỉ có Lưu Tự Đường để ý đến nàng ta đã trốn phía sau thân cây vừa nãy mình trốn, nhìn chằm chằm về phía này.

“Bắt hai người họ cho ta” Tần Ứng Bảo vừa nhấc cánh tay lên, gia đinh đứng vòng quanh lập tức xông về phía hai người. Lưu Tự Đường đã rút kiếm ra nghênh chiến, Tưởng Tích Tích cũng nhảy ra từ sau thân cây, lao về phía đám người. Nhưng vào lúc này, giọng nói già nua đột nhiên lại vang lên từ trong hỗn loạn.

“Đến đây”

Diêm Khả Vọng vẫy tay với Tạ Tiểu Ngọc: “Đến đây, Tiểu Ngọc, đến đây”

Dường như mọi thứ đều yên tĩnh lại, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc đang nhúc nhích, cánh tay nàng ta trượt khỏi khuỷu tay Trần Ứng Bảo, mở to đôi mắt phượng vô thần, vòng qua hai bên đang chiến đấu kịch liệt, đi về phía Diêm Khả Vọng. Đến khi Tần Ứng Bảo phản ứng lại, Diêm Khả Vọng đã cầm tay nàng ta, ông ta nở một nụ cười dữ tợn: “Để ta đi, nếu không, ta sẽ hủy nàng ta”

“Dừng lại” Giọng nói run rẩy cao vút, tất cả mọi người đều bị tiếng thét này ép dừng lại, bao gồm cả Lưu Tự Đường và Tưởng Tích Tích. Họ nhìn Tần Ứng Bảo, thấy mặt hắn ta trắng bệch, dường như đang căng thẳng hết mức: “Thả Tiểu Ngọc ra, ngươi cũng có thể lấy cả lân giới đi. Nếu làm nàng ấy bị thương, ta… sẽ băm ngươi thành vạn mảnh”

Diêm Khả Vọng cười khì khì, kéo Tạ Tiểu Ngọc lùi về phía cửa: “Ngươi để lân giới trong rừng tre dưới núi Lăng Vân, ba ngày nữa người sẽ tự quay về” Dứt lời, ông ta lập tức lùi ra sau từng chút một, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm mười mấy thanh trường đao đang hằm hè phía trước.

Tần Ứng Bảo không dám nhúc nhích, sợ ông ta sẽ làm Tạ Tiểu Ngọc bị thương. Tưởng Tích Tích cũng nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Ngọc. Nàng ta không hiểu, tại sao một nữ nhân đã chết cách đây nửa tháng, bây giờ lại xuất hiện sống động như thật trước mắt mình. Huyết trụy trên người không còn nữa, gương mặt đỏ bừng, ngoại trừ hơi đờ đẫn, đôi mắt không có sức sống, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.

Thấy không ai nhúc nhích, vẻ mặt Diêm Khả Vọng dần thả lỏng, vẻ đắc ý bộc lộ trong lời nói, ông ta nắm chặt tay Tạ Tiểu Ngọc rồi lập tức quay người chạy ra ngoài cửa.

“Ầm”

Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên dừng bước, nàng ta cúi xuống nhìn cơ thể mình, y phục đã rách, có thứ gì đó xuyên từ trước bụng ra sau lưng, đâm xuyên qua bụng nàng ta. Tay nàng ta móc trong bụng, móc một nắm bông tơ ra, bông tơ theo gió đêm bay xa. Nàng ta ngơ ngác nhìn chằm chằm những sợi bông dần dần biến mất theo gió, rồi lại móc lần nữa, lần nữa…

“Tiểu Ngọc…” Tần Ứng Bảo nhìn người trước mắt càng lúc càng mỏng manh, bóng dáng phản chiếu trên tường như người giấy trong kịch múa rối chiếu bóng.

“Soạt” Một cơn gió thổi tới, cơ thể Tạ Tiểu Ngọc đung đưa, vậy mà lại bị gió thổi bay lên, xoáy vài vòng trong không trung rồi đập vào lòng Tần Ứng Bảo.

“Da người, đây là da người” Đám gia đinh nhìn thấy cảnh tượng quái dị như vậy, sợ đến mức hồn bay phách lạc, lần lượt chạy vào trong viện, đao bị vứt đầy trên mặt đất, lóe lên tia sắc bén dưới ánh trăng.

“Tình hình đã rõ ràng rồi, chúng ta rời đi thôi” Lưu Tự Đường kéo tay Tưởng Tích Tích.

Tưởng Tích Tích gật đầu, đang định quay người, lại quay đầu thoáng nhìn qua Tần Ứng Bảo. Chỉ thấy hắn ta ngồi bệt trên mặt đất, trong lòng ôm da người Tạ Tiểu Ngọc, ánh mắt đờ đẫn, bản thân cứ như cũng trở thành một con rối.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)