Tưởng Tích Tích gật đầu: “Sáng nay ta đi lên chợ thì nghe thấy rất nhiều người đang nghị luận, nói tối qua ở lầu Thê Phượng có một cô nương đã chết. Không, chính xác là không thấy người đâu nữa. Nhưng khắp phòng toàn là máu, khiến khách làng chơi đó sợ đến mức suýt không xuống nổi giường. Điều thú vị nhất là bây giờ người của lầu Thê Phượng vẫn chưa tới báo quan. Ta nghĩ, trong đó nhất định phải có điều gì đó kỳ lạ. Nếu không, với tính tình của Hoa Cô thì đã ầm ĩ từ lâu rồi”Trình Mục Du sờ cằm: “Đúng là thú vị, phủ hiệu úy có chuyện quái gở, lầu Thê Phượng cũng xảy ra chuyện. Hoa Cô và Tần Ứng Bảo thật đúng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”
“Phủ hiệu úy lại xảy ra chuyện gì?”
Trình Mục Du bèn kể lại những gì Lưu Tự Đường phát hiện được với nàng ta và nói thêm: “Lát nữa Lưu đại nhân sẽ đến viện Trần Ứng Bảo lần nữa, ngươi hãy đi cùng với ngài ấy. Nhớ kỹ, nhất định phải quan sát trong bóng tối, xem rốt cuộc trong trạch viện đó giấu thứ gì”
Tưởng Tích Tích hành lễ: “Đại nhân, vậy lầu Thê Phượng thì sao?”
“Ta sẽ đích thân đi một chuyến, không dễ gì mới tóm được đuôi hồ ly, không thể để nó dễ dàng chạy trốn”
***
Khi nhìn thấy Trình Mục Du xuất hiện trước cửa lầu Thê Phượng, Hoa Cô không hề kinh ngạc, bà ta thong thả, ung dung hành lễ rồi đón họ vào. Nhưng sau khi ngồi xuống, dù Trình Mục Du hỏi bất cứ câu gì, bà ta đều trả lời qua loa, hời hợt, chỉ loanh quanh ngoài mặt chứ không hề chạm đến bản chất vấn đề.
“Nếu người đã chết, vậy tại sao không báo quan?”
“Đại nhân, Thanh Trần cô nương vừa biến mất, bây giờ vẫn chưa tìm được người, lỡ như nàng ta trốn đi để tìm thú vui. Há chẳng phải khiến ngài uổng công khua chiêng gõ trống sao?”
“Vết máu vẫn còn, nhiều máu như vậy mà bà lại cho rằng đó chỉ là trò đùa sao?”
“Không phải sao? Vậy đại nhân hãy giúp ta tìm xem, rốt cuộc cô nương ở chỗ ta đã đi đâu rồi, vừa nãy vẫn có khách yêu cầu nàng ta hầu hạ” Hoa Cô cười nhìn hắn.
Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào bà ta một lúc, nói từng câu từng chữ: “Tiểu Giản đâu? Hắn ta đã xảy ra chuyện gì? Nếu chỉ xảy ra mỗi chuyện này mà ngươi không báo quan thì ta cũng có thể hiểu. Nhưng bây giờ đã có hai người mất tích rồi, đều không thấy bóng dáng đâu nữa. Hoa cô cô, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc bà đang sợ cái gì. Hoặc là rốt cuộc trong lòng bà đang che giấu bí mật gì mà thà tự mình gánh hết nguy hiểm cũng không đến quan phủ báo án”
Hoa Cô đanh mặt lại, bà ta khàn giọng nói với hắn: “Trí tưởng tượng của đại nhân phong phú quá, nếu ngài đã trách ta không báo quan, vậy bây giờ ta sẽ trình báo hai vụ án này ngay tại đây. Mong đại nhân nhanh chóng phá án, cho ta một câu trả lời”
Hai người nhìn nhau, lúc ánh mắt giao nhau, Trình Mục Du nhìn thấy một nét hèn nhát trong mắt Hoa Cô. Hèn nhát, từ này vốn không nên liên quan đến một nữ nhân dũng mãnh lạ thường từ trong ra ngoài này. Nhưng nó lại đóng giữ trong cơ thể bà ta, tỏ rõ sự chột dạ, sợ sệt của bà ta.
Bà ta đang sợ gì? Án mạng sao? Không chỉ đơn giản như vậy, chẳng lẽ hai vụ án này còn liên quan đến thứ khác? Là người? Hay là bí mật nào đó?
Như sợ người khác nhìn thấu tâm sự, Hoa Cô đảo mắt: “Đại nhân, ngài còn có gì muốn hỏi, muốn điều tra, thì hãy nhanh chóng giải quyết, trời sắp tối rồi, đừng làm lỡ chuyện làm ăn của lầu Thê Phượng”
Trình Mục Du biết chắc chắn bà ta đã xử lý hết bằng chứng, nếu muốn điều tra sâu hơn về vụ án này thì chỉ có thể âm thầm tiến hành. Hắn đứng dậy: “Ngày tháng còn dài, ta nhất định sẽ điều tra tỉ mỉ, sau này nhất định sẽ cho cô cô một câu trả lời”
Ý nghĩa sâu xa trong lời nói, đương nhiên Hoa Cô có thể hiểu rõ. Nhưng Trình Mục Du đã quyết định nhúng tay vào, bà ta cũng không thể làm gì khác, đành phải giả vờ bình tĩnh nhìn hắn: “Làm phiền đại nhân”
Đang chuẩn bị tiễn họ ra cửa, một gã sai vặt luống cuống chạy từ bên ngoài vào, hắn ta lén nhìn Trình Mục Du một cái rồi mới đến bên tai Hoa Cô nói gì đó. Hoa Cô sửng sốt, lập tức cố gắng giữ bình tĩnh: “Trình đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, để ta tiễn ngài ra cửa”
Trình Mục Du không nói gì thêm, đi cùng Sử Kim, Sử Phi ra khỏi lầu Thê Phượng. Thấy họ đã đi xa, Hoa Cô mới trở lại viện, nhìn gã sai vặt vừa nãy với ánh mắt sắc bén: “Ở đâu?”
Bên giếng nước ở hậu viện, có một vũng máu đỏ đậm. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng trở nên đỏ đến chói mắt. Máu tựa như từ trong giếng chảy ra, chảy dọc theo vết nứt xuống mép giếng, nhuộm đỏ những bông hoa và cây cỏ xung quanh.
“Là ai?” Hoa Cô nghe thấy giọng nói của mình run lên, nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ lúc Thích Đạt chết, đã lâu lắm rồi bà ta chưa từng hoảng loạn như thế.
Mấy gã sai vặt vây quanh giếng, thò đầu nhìn vào trong: “Cô cô, không nhìn thấy người, nhưng nước giếng đều đỏ cả rồi, có phải là chìm xuống rồi không?”
“Vớt, dù có vớt sạch hết nước giếng thì cũng phải tìm được người”
Từng thùng nước được kéo từ dưới đáy lên, rồi được hất sang bên cạnh. Sáu bảy thùng nước cùng một lúc, không lâu sau, cái giếng khô cạn một nửa đã thấy đáy.
“Cô cô, bên dưới không có ai cả”
Nghe thấy thế, lòng Hoa Cô bỗng nặng nề, bà ta bặm môi, hai nếp nhăn hung ác bên mũi càng ngày càng sâu: Sao lại không có người, chỉ mới một lát thôi, người có thể đi đâu?
Bà ta ngẩng đầu lên: “Gọi Hoa ma ma tới đây”
Một gã sai vặt đáp lời rồi lui xuống. Một lúc sau, hắn ta lại luống cuống chạy tới, trong tay cầm một chiếc giày thêu: “Cô cô, Hoa ma ma không ở trong phòng, ta nhìn thấy một chiếc giày của ma ma bên ngoài viện” Hắn ta nuốt nước miếng: “Máu này, có phải là… là của Hoa ma ma không…”
Hoa Cô trầm mặc, bà ta nhìn chằm chằm vào miệng miếng, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ nhưng không biết đột phá từ chỗ nào.
Thấy bà ta im lặng, gã sai vặt đó tiến về phía trước, vừa nói vừa khóc: “Cô cô, có phải tại vì đêm đó đốt hàng mã. Cho nên… cho nên mới gọi thứ gì đó không sạch sẽ từ âm phủ tới”
“Hàng mã, hàng mã, nếu ngươi còn nói những lời mê hoặc lòng người đó, cẩn thận ta ném ngươi xuống sông cho cá ăn đấy”
Hoa Cô tức giận, vớ bừa gáo nước định đánh lên đầu gã sai vặt. Vào lúc này, cửa viện được mở ra, ba người Trình Mục Du đứng trước cửa: “Hàng mã? Hoa Cô, bà đúng là to gan thật. Dám làm những việc không ai dám làm”
***
Những bóng cây đung đưa trên bức tường màu gạch đỏ, che chắn hai cái đầu nhô ra trên tường. Tưởng Tích Tích đang nằm trên tường, cố gắng nhịn cười: “Lưu đại nhân, ngài đường đường là ngự tiền thị vệ đới đao, chuyện nghe lén góc tường như thế này nếu để người khác biết được, e là không tốt lắm”
Lưu Tự Đường đè thấp giọng: “Sợ gì chứ, đây cũng đâu phải lần đầu tiên, huống chi nếu cô nương không nói, thì có ai biết được” Hắn ta huých vào cánh tay Tưởng Tích Tích: “Này, chẳng lẽ cô nương định nói ra sao?”
Tưởng Tích Tích đang định đáp lại, chợt thấy cửa lớn trong viện đột nhiên được mở ra. Tần Ứng Bảo mặc chiếc áo choàng đỏ rực lửa tung bay, sải bước đi vào lầu các.