Tân An Quỷ Sự

Chương 249: Xảy ra chuyện

Chương Trước Chương Tiếp

Dù gì thì Hoa Cô cũng là người từng trải qua sóng gió, tính tình lại hơi hùng hổ. Bà ta còn chưa nghĩ gì đã lấy chìa khóa bên người mở cửa hông đi vào lầu Thê PhượngBan đêm, trong lầu Thê Phượng là một phong cảnh hoàn toàn khác, mọi thứ bên trong đều yên tĩnh. Chỉ có hai ngọn nến được thắp ở chỗ rẽ bên cầu thang, miễn cưỡng tô thêm một màu vàng ảm đạm lên đồ trang trí hoa lệ trong lầu. Hoa Cô cúi người xuống cầm giá cắm nến lên, tay còn lại xách váy, chậm rãi đi lên lầu hai.

Vừa đi đến chỗ rẽ ở cầu thang, bà ta bỗng trượt chân, vội vàng vịn vào tay vịn để khỏi bị ngã. Sau khi thở hổn hển, Hoa Cô nhìn xuống dưới chân, thấy ở chỗ đó có một vệt nước mỏng, lan tràn từ tầng một lên phía trên, biến mất ở lối vào trên tầng hai.

“Đám người này làm việc kiểu gì vậy, cũng không biết lau nước cho sạch sẽ. Ngày mai nhất định phải đánh cho một trận mới có thể học được cách tuân thủ quy tắc” Bà ta thầm mắng vài câu, chuẩn bị nhấc chân bước lên lầu. Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi qua tóc, thổi tắt ngọn nến trong tay bà ta.

Lúc sáng lúc tối, đôi mắt bà ta không kịp thích ứng, đột nhiên như rơi vào vũng lầy không nhìn thấy vật gì hết. Trước mắt chỉ có bóng tối, ánh trăng hoàn toàn không vào được, cứ như bị một đôi tay che mờ mắt, không sao thoát ra được.

“Vù”, Hoa Cô cảm thấy có thứ gì đó lướt qua sau lưng mình, mặc dù không chạm vào người bà ta, nhưng bà ta lại cảm nhận được, cơ thể cảm nhận được trước, mỗi một sợi lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng lên, mỗi một lỗ chân lông đều nở ra. Bà ta đột ngột quay đầu lại, một bóng trắng lướt qua mắt bà ta, càng ngày càng nhỏ, dường như đang đi lên trên lầu, rẽ ngoặt, đi vào hành lang ở tầng hai.

Cuối cùng mắt của Hoa Cô cũng thích ứng được với bóng tối, bà ta đứng trên cầu thang, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không. Lý trí mách bảo bà ta rằng có gì đó không ổn, chuyện này rất bất thường, nhưng trong lòng lại có một đôi tay không ngừng vẫy gọi bà ta, bảo bà ta lên lầu. Cuối cùng, ánh sáng của lý trí đã bị dập tắt, Hoa Cô nhờ vào một ít ánh trăng rọi qua cửa sổ, chậm rãi đi lên lầu hai.

Đi đến bên hành lang, bà ta khựng lại, thăm dò bên trong. Hai bên hành lang cũng thắp nến, nhưng ánh nến yếu ớt, không thể nhìn rõ góc tối ở phía xa. Một vàng một đen, càng lúc càng khiến bà ta cảm thấy có thứ gì đó đang ẩn nấp ở những góc tối đó.

Hoa Cô lấy một con dao ngắn trong túi trung y, ngón tay ấn lên viên bảo thạch phía trên, lưỡi dao bật ra, phát ra ánh sáng sắc bén. Đây là thói quen đã hình thành từ lâu của bà ta, dù đi ngủ cũng không để con dao ngắn rời khỏi người. Gian khổ mười mấy năm trời, không biết trên lưỡi dao đã nhuốm máu của bao nhiêu người. Chỉ có bà ta vẫn bình thản, vô lo, hưởng thụ sự phồn hoa của thế gian. Bà ta hít sâu vào một hơi, bước đi nhẹ nhàng, đi về chỗ tối ở hành lang. Ánh mắt cảnh giác đảo quanh hai bức tường, tay cầm chặt con dao ngắn, lưng cũng hơi cong. Bà ta giữ nguyên tư thế dã thú tập kích, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cho một thứ gì đó một kích trí mạng.

“Tí tách… tí tách…”

Phía trước truyền tới tiếng nước rơi, Hoa Cô nheo mắt lại, nhìn về nơi vang lên tiếng nước. Trong bóng tối, một vũng chất lỏng không rõ màu gì chậm rãi tràn ra từ trong góc tường, giống như một con rắn ngoằn ngoèo, bò về phía bà ta.

Hoa Cô đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào vũng chất lỏng đó, con dao ngắn nằm trong lòng bàn tay đã bị nắm đến đổ mồ hôi, bà ta giơ dao về phía trước, nhắm vào kẻ địch vô hình phía trước.

“Tách” Trên chất lỏng có thêm vài đường vân, từng lớp từng lớp lan về phía Hoa Cô, có thứ gì đó đập lên trên nó, là gì đây? Sẽ nhanh chóng có đáp án thôi, bởi vì Hoa Cô nhìn thấy một đôi chân, chúng đứng trong góc phía sau, bóng tối giúp nó che đi bộ phận trên mắt cá chân, như thể bị cắt đứt vậy.

Hoa Cô nuốt nước bọt, bà ta hít sâu vào một hơi, đột nhiên vứt con dao ngắn trong tay về phía người đó. Con dao bay vừa ổn định vừa chuẩn xác, rạch ra một ánh sáng bạc trong bóng đêm. Nhưng giây phút tiếp theo, nó lại xuyên qua người đó mà không có bất cứ sự cản trở nào và rồi đập vào bức tường phía sau, thế rồi nó rơi vào vũng chất lỏng đó, đung đưa một chút rồi nằm yên.

Máu trên người gần như dồn hết lên đỉnh đầu, Hoa Cô trừng to đôi mắt nhìn đôi chân đó. Chúng đột nhiên động đậy, giẫm lên tiếng nước ào ào, chậm rãi đi về phía bà ta. Cơ thể cũng dần dần xuất hiện từ trong bóng đêm, một đôi chân gầy trơ xương, eo và hông nhỏ hẹp, nhìn lên phía trên, là lồng ngực vẫn chưa có cơ bắp. Bà ta nắm chặt tay, quên cả chạy trốn, cơ thể như bị đóng đinh trên mặt đất, miệng vô thức phát ra tiếng “a”.

“Cô cô, cô cô” Ánh nến màu cam lượn lờ từ bên kia hành lang, giống thủy triều dâng lên, chiếu sáng từng vòng hành lang. Một tiểu nha hoàn chạy chậm về phía bà ta: “Cô cô, thì ra là người, ta nhìn thấy cửa mở, tưởng có trộm đi vào”

Cuối cùng ánh nến cũng chiếu sáng vùng chất lỏng đó, không thấy người đó đâu nữa. Hoa Cô sợ hãi vịn vào tường, nhìn phía sau tiểu nha hoàn như người mất hồn: “Ngươi có thấy… thấy rõ dáng vẻ người vừa nãy không?”

“Người nào cơ? Nãy giờ vẫn chỉ có mỗi mình cô cô đứng đây mà” Tiểu nha hoàn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Khoan đã, cô cô, phía trước là gì thế?” Ngọn nến được đưa đến phía trước, chiếu sáng vũng chất lỏng phía trước một cách triệt để, màu đỏ thẫm, bị ánh nến chiếu trở thành màu đen bóng loáng.

“Á…” Tiểu nha hoàn lớn tiếng kêu: “Máu… là máu đấy”

Tiếng la hét kinh thiên động địa này đã đánh thức những người đang ngủ say trong phòng. Từng cánh cửa được mở ra, cơ thể với y phục không chỉnh tề và gương mặt nửa tỉnh nửa mê ló ra.

“Sao vậy?”

“Nửa đêm nửa hôm, ai kêu la om sòm vậy?”

Sau từng tiếng dò hỏi, lại một tiếng kêu vang lên. Lần này mọi người đều tỉnh táo hết cả rồi, họ đều nhìn chằm chằm vào Hoa Cô. Bởi vì âm thanh này phát ra từ trong cánh cửa bên cạnh bà ta. Máu từ trong khe cửa đó chảy ra, bây giờ nó đã trải thành một dải băng dài và không ngừng lan về phía trước.

Hoa Cô đá tung cánh cửa bên cạnh, trước mắt choáng váng, cuối cùng cũng nhìn thấy nguồn máu.

Khăn trải giường đã nhuộm đầy máu tươi. Máu nhỏ giọt dọc theo màn, ngoằn ngoèo trên mặt đất, đến tận cửa.

Người ngồi trên giường là một nam nhân trung niên y phục không chỉnh tề. Tiếng kêu vừa nãy là của nam nhân đó phát ra, bây giờ hắn ta đang co ro dưới chân giường, hai tay ra sức khua trước mặt: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta vừa tỉnh lại thì nhìn thấy khắp phòng đều là máu. Rõ ràng vừa nãy nàng ta vẫn ở trong lòng ta, không phải ta làm, thật sự không phải ta làm”

***

Tưởng Tích Tích mệt mỏi quay về, vừa vào cửa đã đi thẳng đến thư phòng của Trình Mục Du, còn chưa kịp gõ cửa, giọng nói đã vọng vào trước: “Đại nhân, lầu Thê Phượng xảy ra chuyện rồi” Nàng ta vừa vào trong phòng thì nhìn thấy Lưu Tự Đường cũng ở đây. Dường như đang thương lượng với Trình Mục Du chuyện gì đó, vậy nên nàng ta lại đè thấp giọng: “Lầu Thê Phượng xảy ra chuyện rồi, đại nhân”

“Ngươi kích động như vậy, có vẻ như là chuyện bọn ta có thể nhúng tay vào được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)