Ngoài miệng Diêm Khả Vọng liên tục vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại đang vạch ra kế sách chạy trốn khỏi chỗ này, cho dù cái cơ thể này không còn tốt nữa nhưng vẫn còn hơn là bị Tần hiệu úy đập chết ở đâyĐúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có gã sai vặt đến báo: “Đại nhân, Hoa Cô xin ngài đến lầu Thê Phượng để gặp mặt, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ngài”
Tần Ứng Bảo vung tay áo lên: “Chuyện quan trọng gì, ngươi đi đáp lại Hoa Cô, nói là gần đây thân thể ta không khỏe, phải tĩnh tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sau này hẵng nói”
Gã sai vặt lui xuống, Tần Ứng Bảo lại nắm lấy cổ áo của Diêm Khả Vọng, lực còn mạnh hơn so với lần trước: “Ta cho ông thêm ba ngày, nếu vẫn không thể chữa khỏi cho Tiểu Ngọc thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác” Nói xong, hắn ta ném Diêm Khả Vọng xuống mặt đất như thể ném một bộ y phục rách rưới, sau đó dắt Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang im lặng không nói lời nào vào phòng trong.
Thấy hai người đã đi mất, Diêm Khả Vọng mới nhổ nước bọt xuống đất: “Ngươi cho rằng làm một tấm da như thế là một việc dễ dàng lắm ư? Nàng ta cũng đã sắp thối rữa ra rồi, mọc cả vết đốm, nếu không có bàn tay của ta đây thì ngươi còn có thể yên ổn ôm nàng ta vào lòng không?” Càng nghĩ ông ta càng lo sợ hơn: Không được, với tính cách của Tần hiệu úy, nếu như hắn ta phát hiện ra việc ta biến người đàn bà của hắn ta thành một cái túi da thì sớm muộn gì cũng sẽ lột tấm da già này ra, cũng không cần phải tham nửa lân giới kia làm gì, trốn sớm mới là thượng sách. Cứ tính như vậy, Diêm Khả Vọng đã hạ quyết tâm, đợi thân thể khỏe mạnh hơn chút thì phải nhanh chóng trốn khỏi cái phủ hiệu úy này.
Ngoài cửa, Lưu Tự Đường cưỡi ngựa đứng ở chỗ không xa đánh giá gian nhà vắng vẻ này, nỗi nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn: Ban nãy khi nhắc tới Tạ Tiểu Ngọc thì sắc mặt của tên Tần Ứng Bảo thay đổi mạnh, hắn ta vừa rời đi thì Tần Ứng Bảo lại lo lắng chạy tới chỗ khỉ ho cò gáy này, đến bây giờ vẫn chưa ra, lẽ nào hắn ta giấu ai ở đây?
Tạ Tiểu Ngọc? Không thể nào, nàng ta đã chết rồi, rất nhiều người thấy thi thể của nàng ta, chẳng lẽ là thi thể của Tạ Tiểu Ngọc? Hắn ta lại gạt đi suy đoán của chính mình, mặc dù thời tiết bây giờ không nóng, nhưng mà nàng ta đã chết lâu đến như vậy rồi, thi thể cũng đã thối rữa, làm sao có thể giấu đi dễ như vậy được. Hơn nữa, cho dù Tần Ứng Bảo si tình đến mức nào đi nữa thì cũng không thể sống với một cái xác thối chứ.
Từng ý nghĩ chui tọt vào trong đầu, nhưng không một khả năng nào có thể giải thích toàn bộ những thắc mắc trong đầu hắn ta, bây giờ lại không thể xông vào. Nếu bây giờ giằng co với Tần Ứng Bảo một phen thì sẽ đánh rắn động cỏ, nghĩ tới đây, Lưu Tự Đường lại quay ngựa đi về phía phủ Tân An, chuẩn bị thương lượng với Trình Mục Du về kế hoạch cho bước tiếp theo.
Con ngựa chầm chậm đi men theo đường núi, đi một lúc lại ngừng một lúc, móng ngựa nhấc lên tạo ra một cơn bão bụi phía sau, làm đường núi vốn đã mù sương lại càng thêm mịt mùng. Ánh trăng thoát khỏi sự che chắn của những đám mây dày, bỗng dưng chiếu lên bóng người trên lưng ngựa kia. Vóc dáng của kẻ đó không cao, người hơi mập, sau cổ có một nốt ruồi màu đen, cơ thể xóc nảy trên lưng ngựa theo từng bước di chuyển.
“Thích Đạt” Dường như có một tảng đá lớn nện vào trong lòng Hoa Cô. “Thích Đạt, con của ta ơi, cuối cùng thì con cũng đã về rồi” Bà ta tập tễnh đuổi theo con ngựa, tuy trong lòng có bàng hoàng, nhưng niềm vui đã chiếm nhiều hơn. Bởi vì bà ta đã gặp Thích Đạt trong mơ vô số lần nên cũng rất sợ rằng đây cũng chỉ là một cảnh trong mơ làm con người ta thất vọng. Suốt bao năm qua, bà ta vẫn chưa quen được với cảm giác mất đi mà lại tìm được như thế này. Con người chìm trong tuyệt vọng không đáng sợ, thứ đáng sợ là lần lượt dấy lên hy vọng, rồi lại lần lượt bị phá huỷ.
Hoa Cô không dám cử động, chỉ biết chôn chân tại chỗ, nước mắt lã chã mà nhìn lưng ngựa. “Lộc cộc” hai tiếng, con ngựa cũng dừng chân mà không đi tiếp. Người trên ngựa quay đầu lại, không sai, là nó, nó vẫn chẳng hề thay đổi gì, gương mặt như tượng tạc, hiên ngang, tư thế oai hùng.
Hoa Cô vọt tới phía trước đầu ngựa, tay nắm lấy tay của con trai đặt trên dây cương: “Thích Đạt, con… trở về thăm mẹ ư?”
“Con không thể quay về, mẹ ơi, con không thể quay về được” Thích Đạt khóc, trên mặt đổ hai hàng lệ.
Tim của Hoa Cô cũng đã bị hai hàng nước mắt kia nghiền nát: “Vì sao?”
“Bọn họ, bọn họ ngăn con, con không thể về được, vĩnh viễn không thể về được” Khi đang nói chuyện, hai hàng nước mắt đã biến thành màu đỏ như máu, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của hắn ta, ngày càng đáng sợ.
Hoa Cô bị doạ cho lùi về phía sau mấy bước, vừa định bổ nhào qua một lần nữa thì lại phát hiện ra con ngựa mà Thích Đạt cưỡi bị dán đầy bùa vàng chói lọi, mặt là giấy nhám cứng rắn, đầu lưỡi bị thoa thuốc màu đỏ tươi, ỉu xìu, dài dài, mềm nhũn. Nhưng con mắt nó lại biết chuyển động, loé ra ánh sáng màu đen, vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, như là hai hạt thuỷ tinh.
“Thích Đạt, con mau nhảy xuống đi, đến bên đây với mẹ ngay đi” Hoa Cô liều mình nhảy sang phía hắn ta, bà ta giật ống tay áo của con trai, nhưng dường như thân thể của bà ta bị thứ gì đó cản lại, còn chưa tiếp cận được con ngựa là đã văng ngược ra ngoài.
Bùn đất nứt ra, thân cành cây khô chui ra từ trong mặt đất, những cành cây này quay xung quanh con ngựa từng lớp từng lớp, như một cái lồng sắt bao vây nó và Thích Đạt.
Hoa Cô đột nhiên há to miệng, muốn thốt ra một tiếng thét chói tai, không, đây chẳng phải cành cây mà là cánh tay người, nhiều đến vậy, chằng chịt đến thế, chúng chui ra từ trong nền đất, nắm đùi ngựa mà quay vòng vòng lên trên, kéo lấy bắp chân của Thích Đạt, rồi lại bò lên, từ thân lên đến cổ nó, liều mạng gắng sức, lại tăng thêm lực.
“Bùm” Đầu của Thích Đạt vỡ tung, máu và óc chảy xuôi theo những cánh tay quái dị kia, nhuộm hàng mã màu vàng thành màu đỏ bừng.
Hoa Cô mở mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người bà ta, đệm giường dưới người cũng ướt rượt, bà ta nhìn thẳng ra ngoài cửa qua tấm rèm rồi run rẩy ôm chặt cánh tay của mình: “Vì sao? Vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà ta lại nằm mơ thấy những thứ này? Vì sao Thích Đạt của ta lại nói với ta rằng thằng bé không về được? Chẳng lẽ thằng bé sống dưới đó cũng không yên ổn ư?”
Trong lòng nôn nóng vạn phần, cơn buồn ngủ đã biến mất, Hoa Cô mặc y phục qua loa rồi xuống giường, xốc màn lên đi ra sân. Ánh trăng như nước, lẳng lặng bao phủ mặt đất, tô một màu mông lung mờ ảo lên mọi cảnh vật. Bà ta lượn lờ trong viện mà không xác định điểm đến, không biết vô tình hay là cố ý mà lại đi đến con đường mòn mà Tiểu Giản bị hại. Bây giờ đã là đêm khuya, lầu Thê Phượng đã trở nên tĩnh lặng, mọi ngọn đèn dầu cũng đã tắt, nam nữ hoan ái cũng không thể đối chọi với sự quyến rũ của cơn buồn ngủ. Mọi vật im lìm, hoà làm một với đêm tối.
Vẫn chưa tìm ra Tiểu Giản, hắn ta bỏ lại một vũng máu to đến vậy, nhưng lại chẳng thấy người đâu. Hoa Cô nhìn sang chỗ mà hắn ta bị hại, trên đất vẫn dính màu đỏ sậm, máu chưa được dọn sạch từ từ thấm xuống dưới đất, biến thành một phần của bùn đất và rễ cỏ.
Hắn ta sẽ đi về đâu, một con người lớn như thế mà đã biến mất tăm hơi trong một cái nháy mắt, ngoại trừ bị ma giấu thì có lẽ không còn cách giải thích nào hợp lý hơn.
“Lộc cộc, lộc cộc” Tiếng bước chân rất nhỏ truyền xuống từ hành lang trên đỉnh đầu, Hoa Cô ngẩng đầu thật mạnh, thấy một cái bóng mờ mờ chợt loé qua bên cửa sổ.