Tân An Quỷ Sự

Chương 247: Thử

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Cô chạy tới thì dưới tường đã được vây quanh bởi một vòng người. Lầu trong tường ngăn cũng lộ ra từng cái đầu người, người vây xem chỉ vào thứ bên trong xì xào bàn tán, nhưng không ai dám đi về phía trước thêm một bướcBà ta đẩy đoàn người ra để đi vào, tầm mắt lại bị một đống màu đỏ chói trên mặt đất kia làm đau nhói, rõ ràng đó là một vũng máu, dệt thành một cái lưới rối ren phức tạp theo khe đá, không cẩn thận là sẽ dính phải, nhuộm đỏ cả lối vào trước mũi giày của bà ta. Hoa Cô cau mày lui về phía sau mấy bước, thấp giọng hỏi gã sai vặt đến trước bà ta một lúc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là máu của ai?”

Gã sai vặt kia sợ đến mức run rẩy: “Lúc nãy ta đi tiểu, nghe thấy tiếng thét chói tai cho nên mới chạy sang đây, nhưng mà ta chỉ thấy được vũng máu này, không hề thấy người, có điều là giọng rất giống Tiểu Giản trong viện của người ạ”

“Tiểu Giản? Nó mới ra khỏi phòng ta, sao mới đó mà đã…” Trong đầu Hoa Cô đột nhiên hiện ra câu nói của Tiểu Giản trước khi đi, bà ta cau mày đứng lên, nghiêm mặt ra lệnh: “Đi tìm hết mọi chỗ đi, cửa viện cũng đã khoá, một người to đùng như nó còn có thể bay mất cơ à?”

Gã sai vặt kia vâng một tiếng rồi lui xuống, Hoa Cô dạo quanh một lần, sau đó cao giọng nói: “Đừng xem nữa, về phòng hết đi, nhớ là ai đó đi không cẩn thận nên bị va vào tường, không có chuyện gì to tát cả, ai nấy về làm việc của mình đi”

Mọi người dần tản đi, Hoa Cô lại không hề rời khỏi đó, bà ta nhìn chằm chằm vũng máu trên mặt đất kia, nó vẫn đang chảy xuôi theo khe đá, một phần khác đã hãm sâu vào trong đất bùn, nhuộm đất đen thành màu đỏ trầm. Nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu, hỏi Hoa ma ma ở phía sau: “Lúc ban nãy các ngươi thực sự thấy hàng mã ư?”

Hoa ma ma đã bị doạ cho mất hồn mất vía từ lâu, nghe bà ta hỏi như vậy thì vội vã quỳ xuống: “Bẩm cô cô, chắc chắn vô cùng, nếu như một người thấy thì cũng thôi, thế nhưng mà cả hai người là ta và Tiểu Giản chạy nhanh vào phủ của chúng ta, trừ nó ra thì còn có… còn có…”

“Còn có thứ gì nữa?”

“Còn có một người”

“Trông như thế nào?”

“Vóc dáng không lớn, có vẻ là trẻ vị thành niên, có điều đó là do ta nghĩ khi nhìn thấy chân của nó mà thôi, những bộ phận khác lại không thấy rõ”

Có lẽ bóng người nhìn thấy ở núi Lăng Vân hôm nay cũng chính là đứa trẻ này. Hoa Cô giật mình, mười ngón tay siết chặt lại, tạo thành hai nắm đấm. Bà ta nhìn sang Hoa ma ma: “Tuyệt đối không được nói với ai chuyện đêm nay, dặn cả đám người phía dưới một lượt đi”

Hoa ma ma vâng dạ rồi lui xuống, Hoa Cô lại nhìn chằm chằm vũng máu kia thêm một lúc, bỗng nhiên một cơn choáng váng đầu xuất hiện. Bà ta vịn vào gốc cây đàn hương xanh bên cạnh để ngồi xuống, trong đầu hỗn loạn vô cùng: Sân tường cao, bò đầy dây hoa, lá xanh chen chúc làm những đóa hoa trở nên càng rực rỡ, càng xinh đẹp hơn, cả mặt tường như là một miếng lụa đẹp đẽ. Giữa sân có một chòi nghỉ mát làm từ ngọc lưu ly, mái đình năm góc phản chiếu ánh trăng rọi xuống tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Nếu như trên mặt đất không có vũng máu đang ngày càng lan tỏa rộng hơn, viện này vốn phải là nơi chốn tiên cảnh giữa nhân gian. Nhưng mà máu đen nồng nặc trên mặt đất biến nơi đây thành địa ngục, một đại ngục giữa nhân gian. Trên tường, trong đình, trên mặt đất, không, mà ngay cả trong nhụy hoa cũng có những vệt máu, gió thổi qua, bay lả tả đầy đất. Thế nhưng, người đâu? Người đã đi đâu? Nhiều máu như vậy, vì sao không có bất kỳ ai?

Một khuôn mặt cười toe toét lóe lên trong đầu Hoa Cô, bà ta biến sắc, vịn vào thân cây rồi đứng lên, lại liếc nhìn vũng máu trên mặt đất kia lần cuối rồi xoay người, bước từng bước nặng nề đi về phía viện của mình.

***

“Xem ra vị nhạc phụ đại nhân quyền cao chức trọng kia không tin ta lắm, cho nên mới nhờ Lưu đại nhân qua đây tra rõ vụ án thêm một lần nữa” Tần Ứng Bảo cười gằn một tiếng, lại bắt đầu nghịch cái nắp cốc trong tay.

“Bất kể là ai bày mưu tính kế, nếu Tần đại nhân không thẹn với lương tâm, tra thêm mấy lần cũng ra kết quả giống nhau thôi, sự thực không biến thành giả được, giả dối không trở thành thật được” Lưu Tự Đường nói rõ từng câu từng chữ.

Tần Ứng Bảo ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Cái đêm mà phu nhân chết ta không hề đi đâu, việc ấy Trình huyện lệnh đã điều tra một lần. Nếu như Lưu đại nhân có hứng thú, ta có thể gọi toàn bộ bọn người làm trong nhà đến đây, ngài cứ hỏi từng đứa một là được. Hơn nữa, cái kiểu chết như phu nhân ta thực sự rất kỳ quặc, nếu như đại nhân thấy thi thể là sẽ biết rõ, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm ra, nếu như ta thực sự muốn giết người thì cần gì phải dùng đến thủ đoạn rối rắm như vậy?”

“Vậy cho nên là nàng thật sự bị Tạ Tiểu Ngọc kia giết? Ta cũng nghe Trình đại nhân nói, Tạ cô nương bị tà ma ám, sát hại vài người ở chỗ ngài, có điều giờ thi thể của Tạ Tiểu Ngọc đang ở đâu? Ngài cũng phải biết, nếu muốn báo cáo thì không có khả năng chỉ dựa vào nhân chứng, dù sao những người này cũng đều là người của ngài, lời mà bọn họ nói ra, Ngự Sử đại nhân cũng sẽ không tin tưởng”

Nghe nói như thế, trong mắt Tần Ứng Bảo lóe ra vẻ bối rối, sợ chút sự bất an ấy bị Lưu Tự Đường phát hiện, hắn ta vội vàng gục đầu xuống: “Ta đã thiêu xác nàng thành một đám tro rồi thì làm sao có thể tìm ra được?”

Sau khi tiễn Lưu Tự Đường đi, Tần Ứng Bảo đi ra ngoài từ cửa sau, cưỡi con ngựa nhanh nhất ở ngoài cửa, chạy như bay về phía thành Nam. Chạy ước chừng khoảng nửa canh giờ, con ngựa dừng lại ở bên cạnh một tòa nhà vắng vẻ, Tần Ứng Bảo nhảy xuống ngựa, gõ cửa, rất nhanh, một tiểu nha hoàn mở cửa ra. Sau khi đón hắn ta vào, nàng ta nhìn quanh một hồi rồi mới đóng cánh cửa nặng nề lại.

Tần Ứng Bảo chạy thật nhanh vào trong phòng, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc”

Chẳng được bao lâu, rốt cuộc thì hình bóng mà hắn ta ngày đêm mong nhớ cũng xuất hiện. Tạ Tiểu Ngọc đứng ở bên trong cửa, khom người vái chào hắn ta một cái, sau đó thì không nhúc nhích nữa mà đứng thẳng, lẳng lặng nhìn hắn ta.

Tần Ứng Bảo nắm lấy tay nàng ta, quan sát một phen từ trên xuống dưới, sau đó lại hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh: “Hôm nay tiểu thư có ăn cơm không?”

Tiểu nha hoàn lộ vẻ khó xử: “Không… Không ạ” Thấy Tần Ứng Bảo cau chặt mày, nàng ta vội vàng bổ sung: “Ta làm theo lời của đại nhân nói, làm hết mọi loại thức ăn đủ các vị khác nhau, chua ngọt cay mặn đều có, nhưng tiểu thư còn không thèm liếc mắt lấy một cái”

Tần Ứng Bảo vốn định nổi giận, đã thấy Tạ Tiểu Ngọc bên cạnh vẫn đang ngơ ngác, sợ sẽ khiến nàng ta sợ bèn thấp giọng nói với nha hoàn kia: “Gọi Diêm Khả Vọng lên đây, ta có việc muốn hỏi ông ta”

Không đến nửa khắc, Diêm Khả Vọng đã tới, Tần Ứng Bảo đang nắm lấy bàn tay của Tạ Tiểu Ngọc hỏi han ân cần, thấy ông ta đi vào thì đanh mặt nói một câu: “Vì sao tiểu thư vẫn như thế này, đến bây giờ vẫn không nuốt nổi hạt cơm nào, cũng chẳng cất một lời”

Diêm Khả Vọng vừa định lôi mấy câu đạo lý cao cả “Linh hồn còn chưa tỉnh” ra nói thì lại bị Tần hiệu úy níu lấy cổ áo một lần nữa, thân thể của ông ta còn yếu, bị tóm như thế thì nhất thời ho khan liên tục, nước bọt bay đầy mặt Tần Ứng Bảo. Tần Ứng Bảo buông tay ra, vứt ông ta xuống đất, lau mặt: “Diêm Khả Vọng, ông đừng có ngang ngạnh ở chỗ của ta, cho ông một nửa lân giới, lúc nào Tiểu Ngọc tỉnh hoàn toàn thì một nửa khác mới có thể đưa cho ông. Tốt nhất là ông lo chữa khỏi cho Tiểu Ngọc nhanh lên, bằng không ta sẽ khiến ông không thể bò ra khỏi tòa nhà này được đấy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)