Hiển nhiên là Hoa ma ma cũng nhìn thấy, bởi vì bà ta đang nhìn chằm chằm hang động quanh co u ám trong cái núi giả kia, càng ngày càng siết chặt cánh tay của Tiểu Giản“Soạt”
Một vệt sáng vàng vọt ra từ cửa động, ập vào trước mặt bọn họ, hai người né tránh không kịp, cho rằng cũng sẽ bị va chạm mạnh, nhưng không ngờ vật kia chỉ là một mảng cát vô hình, xuyên qua thân thể của bọn họ, chồm về phía trước.
Hoa ma ma và Tiểu Giản quay đầu lại trố mắt nhìn, thấy những thứ vừa mới xuyên qua người mình chính là vài loại hàng mã, trên thân ngựa vàng chói lọi dán đầy giấy bạc dùng để cúng tế, cái đuôi to dài vung qua vung lại ở giữa không trung. Chúng phát ra những tiếng hí trầm khàn như than khóc, thân thể lập tức hóa thành vô số bụi cát màu vàng, rơi lả tả trong đêm mưa cô tịch.
“Đó là… cái gì?” Hoa ma ma đã bị mưa xối ướt đẫm từ đầu đến chân, thế nhưng bà ta chẳng còn quan tâm đến những chuyện đó nữa, biên độ dao động của cơ thể càng lúc càng lớn, không biết là do cơn mưa hay là vì nguyên nhân khác.
“Hàng mã, hàng mã” Tiểu Giản nhìn về phía bà ta: “Mẹ, hàng mã đã trở về từ cõi âm, liệu nó có… liệu nó có kéo thêm thứ gì từ cõi âm về không?”
Hắn ta nói rất nhỏ, giống như là sợ ai nghe được vậy. Hoa ma ma nhìn khuôn mặt trắng bệch hơn cả giấy của Tiểu Giản, vừa định an ủi vài câu, bảo hắn ta đừng đoán bừa thì lại bị một tiếng tiếng vang kỳ quái ngắt lời.
Âm thanh đến từ hang động trong núi giả: “Kẽo kẹt… Răng rắc…” Dường như là có vật gì đó đi qua đi lại bên trong động, đạp gãy cành khô và rễ cỏ bên trong đó.
“Cái gì thế? Trong đó có gì vậy?” Tiểu Giản nức nở nói, hắn ta liều mạng níu lấy cánh tay của Hoa ma ma, nhìn chòng chọc vào cửa động.
Một đôi chân dính đầy bùn sình xuất hiện ở cửa động, móng rất đen, trong khe móng đầy bùn đất, nơi không có bùn thì cũng xanh xanh trắng trắng. Dưới sự làm nền của bùn đen, vài mảng xanh trắng kia quả thực rất chói mắt, trong lòng hai người vừa lạnh lẽo vừa căng thẳng. Hai người nhìn chằm chằm cặp chân kia, thân thể hãy còn lạnh nửa phần, máu toàn thân dường như cũng kết thành băng, làm cơ thể con người lạnh từ trong ra ngoài.
Cái chân di chuyển, nhẹ nhàng tiến một bước về phía trước, lộ ra mặt trên một đôi bắp chân không chút màu máu, nho nhỏ, không có cơ thể, dường như là thuộc về một đứa trẻ.
Tiếng thét chói tai đã bò lên trên yết hầu của Tiểu Giản, hắn ta vận sức chờ phát ra, đúng lúc này, phía sau “bùm” một tiếng, cửa phòng của Hoa Cô bị đẩy ra, bà ta mặc trung y đứng ở giữa hai cánh cửa, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào trong viện chửi bậy: “Đã chết mấy năm, xương cũng hóa thành tro luôn rồi, thế mà bây giờ còn tới quấy ta, bà cô tổ đây sợ các ngươi chắc, cút đi, con bà nó, tổ tông nhà các ngươi, cả đám cút xa bà cô tổ đây một chút hộ cái”
Hai người bị tiếng chửi bậy của Hoa Cô thu hút sự chú ý, khi quay đầu lại thì thứ trong động kia đã biến mất không còn thấy tăm hơi. Lúc này bọn họ mới cảm thấy chân như đã mất hết sức lực từ lâu, vừa nãy chẳng qua là đứng ngây ra vì sợ hãi. Hai người đặt mông ngồi xuống trên mặt đá đầy bùn sình, thở hồng hộc. Cả hai nghỉ ngơi một lúc lâu rồi chạy về phía Hoa Cô, đỡ bà ta trở về phòng.
“Cô cô, mới vừa rồi người nói mớ à?” Hoa ma ma đưa một chén trà nóng tới, nhìn vào mắt Hoa Cô và thận trọng hỏi.
Hoa Cô nện cái chén vào đĩa trà, trên mặt hằn lên từng nếp nhăn hung ác: “Cái thứ đã chết không biết bao nhiêu năm, dám chạy vào trong giấc mơ của ta, lúc sống còn bị ta giết chết, chẳng có lẽ nào chết rồi mà ta lại phải sợ bọn chúng?”
Thấy bà ta đang trong cơn bực tức, Hoa ma ma cũng không dám nói ra những chuyện vừa nhìn thấy ban nãy, bà ta đấm lưng cho Hoa Cô, nhẹ nhàng hỏi: “Cô cô đã nằm mơ thấy gì vậy?”
“Còn có thể là gì nữa, đơn giản là hai thứ hạ đẳng hại chết Thích Đạt kia, chúng đã nằm yên dưới đất suốt bao năm qua, bây giờ lại lòi ra phá hoại giấc ngủ của ta, chui vào cạnh giường mà khóc lóc thảm thiết. Nếu như mà ta sợ thì năm đó đã chẳng làm thịt bọn chúng, chết từng đó năm rồi mà oán khí vẫn chưa tiêu tan nữa”
Nghe nói như thế, động tác đấm lưng của Hoa ma ma từ từ ngừng lại, bà ta liếc mắt nhìn Tiểu Giản, Tiểu Giản cuống quít quỳ gối trước mặt Hoa Cô: “Cô cô, mới vừa rồi ta và mẹ thấy hàng mã ở trong vườn từ cửa bay thẳng vào trong viện của chúng ta, người nói xem có phải hàng mã đã thực sự dẫn mấy thứ dưới nền đất kia lên hay không”
Hoa Cô ngậm đầy nước trà trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống đã phun toàn bộ lên trên mặt của Tiểu Giản, chỉ vào hắn ta tức giận mắng to: “Đứa nào đứa nấy cũng chỉ biết làm ta mất hứng, hàng mã đã đốt bao nhiêu năm rồi, làm ra chuyện gì được nữa. Lá gan còn nhỏ hơn cả mấy con kiến, thực sự là nuôi không đám rác rưởi các ngươi”
Tiểu Giản bị bà ta mắng nhưng cũng không dám nói lại một chữ nào, nghiêng thân run rẩy trốn sang một bên. Hoa Cô còn chưa hết tức: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, cứ gặp ngươi là xúi quẩy, đừng ở đây làm gai mắt ta nữa”
“Đi ra ngoài đi, cô cô cũng sắp ngủ rồi” Hoa ma ma liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Gian, hắn ta vâng một tiếng rồi lui xuống.
Ngoài phòng mưa còn chưa tạnh, thế nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với vừa nãy, Tiểu Giản nhìn phía ngọn núi giả ẩn trong màn mưa trước mắt kia, tưởng tượng rằng nó như mộ con quái thú đang nằm yên chờ thời cơ ra tay, lòng chợt run lên, hắn ta thoáng do dự, đi về phía viện phía Nam.
Viện phía Nam chỉ cách lầu chính của lầu Thê Phượng một bức tường, thỉnh thoảng sẽ có tiếng đàn ca vọng xuống, khiến lòng người thư thái. Thường ngày, Tiểu Giản hay trốn ở chỗ này nghe trộm với mấy người làm, không thể tự tay nếm thử thì tự giải quyết một chút cũng được, nhất là ở cái tuổi ngựa non háu đá như bây giờ, loại nhạc dâm dục kia cũng vừa hay khoả lấp được chỗ trống trong lòng bọn họ.
Nhưng mà hôm nay, âm thanh này không thể lay động tiếng lòng của Tiểu Giản, nó tạo cho hắn ta một loại cảm giác khác: an tâm.
Đúng vậy, nghe được tiếng nam nữ ve vãn nhau, ít nhất thì hắn ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của những con người khác, có nghĩa là hắn ta không lẻ loi một mình, không phải là đang đi trong một thế giới hư vô mờ mịt. Ít nhất thì cũng có người đang ở cùng với hắn ta.
“Sao người nàng lại thơm đến như vậy, xức hương gì thế, cho ta xem thử đi”
“Kì muốn chết, ta đâu có xức mùi gì, đừng nhúc nhích, xiêm y bị ngài kéo rách cả ra rồi này”
“Lộc cộc… lộc cộc… Phù…”
“Công tử, đừng làm thế với ta”
“Lộc cộc… lộc cộc…”
Tiểu Giản hơi dừng bước, sau đó lại chạy càng ngày càng nhanh. Hắn ta đã nghe được, tuy rằng âm thanh trên đỉnh đầu rất ồn ào, nhưng hắn ta vẫn nghe được, có thứ gì đó đang theo phía sau mình, nó vẫn bám theo hắn, đã theo rất lâu rồi, tuy rằng hắn ta cố hết sức để bước chân nhẹ hơn, nhưng dù sao thì cũng phải tạo ra một chút tiếng động, nhưng mà bây giờ, âm thanh kia như đang dần to hơn, bởi vì nó đã phát hiện ra rằng bước chân của Tiểu Giản đã dần nhanh hơn, gần như là phóng ra ngoài cửa sân, vậy nên cũng nện bước thật nhanh đuổi về phía hắn ta.
“Lộc cộc… lộc cộc…”
Cửa sân đã ở ngay phía trước, chạy vài bước nữa là đã có thể chạm đến cửa để đập rồi, Tiểu Giản vươn cánh tay ra, năm ngón kéo dài thẳng tắp. Thế nhưng, trong khoảnh khắc đầu ngón tay gần chạm đến cửa kia, hắn ta vẫn cảm nhận được bản thân bị một cái bóng đen treo trên ánh trăng chặn lại, không tự chủ được mà nhìn lên trên, hắn ta thấy một khuôn mặt đang chìm trong bóng tối. Ánh trăng nghiêng nghiêng, chiếu vào một bên mặt, Tiểu Giản hét lớn, đánh thức những kẻ đang chìm trong cơn mê man ở lầu Thê Phượng.