Tân An Quỷ Sự

Chương 244: Dẫn đường

Chương Trước Chương Tiếp

Đám gia đinh cẩn thận nâng ngựa giấy xuống xe, bày cạnh ngôi mộ. Vì sợ bị mưa thấm ướt nên mỗi người bọn họ cầm một đầu tấm vải dù để che chắn cho đám ngựa giấyHoa Cô ngồi trước ngôi mộ khóc hồi lâu, mãi đến khi phần lưng bị nước mưa thấm ướt mới từ từ đứng lên liếc đám gia đinh một cái. Thấy thế, đám gia đinh vội vàng chuyển đàn ngựa giấy đến trước bia mộ, lại quỳ lạy mấy cái trên dất bùn trơn trượt rồi lấy mồi lửa từ trên xe ra châm vào cái đuôi xõa tung của đàn ngựa giấy. Trong nháy mắt, hơn mười con ngựa giấy bị bao phủ bởi ngọn lửa, theo từng làn gió đêm thoảng qua, những tiếng lách tách nhỏ bé vang lên, tro tàn cùng khói đen nghi ngút bay theo làn gió lên tận trời cao.

Hoa Cô há miệng, định khóc lóc kể lể một phen thì ngọn lửa chợt tối sầm xuống. Cơ hồ là cùng lúc đó, ngọn lửa vốn đang cháy lại đột nhiên biến mất, ngựa giấy mới đốt được một nửa, còn một nửa vẫn chưa cháy hết. Có con mới cháy được nửa khuôn mặt, nửa còn lại bị khói ám đen đáng sợ, dưới ánh sáng yếu ớt của mồi lửa trông càng ghê người.

Đám gia đinh liếc mắt nhìn nhau, thở cũng không dám thở mạnh, cuối cùng ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt Hoa Cô, chờ đợi chỉ thị của bà ta.

“Đứng sững ra đó làm gì? Đốt nốt chỗ ngựa giấy này đi”

Nghe bà ta nói thế, đám gia đinh không dám chần chừ mà vội tiến lên dùng mồi lửa tiếp tục châm cháy chỗ ngựa giấy đang cháy dở, nhưng ngọn lửa chỉ cháy trong chốc lát lại đồng loạt tắt đi như lần trước.

“Cô cô, chuyện này có chút tà môn. Sao lửa lại tắt hết như thế chứ… mưa có to lắm đâu…”

“Tà cái đầu ngươi ấy” Hoa Cô nổi giận đùng đùng cướp lấy mồi lửa trên tay gã kia, lại nhấc chân đá gã một cái, sau đó không thèm che ô mà bước từng bước nặng nề đến gần đám ngựa giấy. Bà ta vươn tay định châm lửa thì đột nhiên con ngươi của con ngựa giấy còn một mắt chợt lóe lên, phản chiếu một bóng đen sau lưng bà ta.

Hoa Cô quay đầu lại, tròng mắt quét trái liếc phải, nhưng lại không nhìn thấy cái gì, sau lưng chỉ có một mảnh cây vân sam cao lớn, nước mưa rơi xuống lá cây phát ra những tiếng vang rầm rì.

“Cô cô, có chuyện gì vậy?” Hoa ma ma thấy sắc mặt của bà ta không đúng lắm thì vội chạy đến gần.

“Không có việc gì, là ta nhìn lầm” Hoa Cô chậm rãi xoay đầu lại, nhưng cơn bất an trong lòng vẫn đang tích tụ từng chút một. Kỳ thực, câu nói vừa rồi của bà ta chỉ là để ổn định lòng người chứ bà ta thật sự nhìn rõ bóng dáng sau lưng. Vóc dáng của cái bóng không cao, đại khái chỉ cao đến ngực của bà ta, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, thân hình đều kém rất xa đám người bà ta dẫn theo. Hoa Cô hít một hơi thật sâu, đè nén khẩn trương xuống đáy lòng, bà ta lại lần nữa châm lửa đốt đám ngựa giấy. Lần này lửa không tắt nữa, rất nhanh mấy con ngựa đã bị đốt đến không còn gì, tro tàn bị nước mưa hòa tan thành một đám màu đen.

Thấy đàn ngựa giấy đều bị đốt sạch sẽ, lúc này Hoa Cô mới nhẹ nhàng thở ra. Bà ta đi đến trước bia mộ, dọn sạch cành lá mục trên đó rồi mới nói: “Thích Đạt, con nhớ cất kỹ chỗ tiền giấy mẹ vừa đốt cho con đó. Nếu không đủ dùng thì phải báo mộng cho mẹ biết, mẹ sẽ đốt tiếp cho con. Mẹ về trước đây, mấy ngày nữa mẹ lại đến thăm con”

Nói xong bà ta lại lưu luyến liếc nhìn ngôi mộ một cái, rồi mới xoay người đi đến bên xe ngựa.

Lúc này do không còn đám ngựa giấy và hàng mã kia nên xe ngựa trống trải hơn rất nhiều. Mấy gã gia đinh chen chúc nhau, ngồi trên thùng xe được căng vải che mưa khi nãy. Đường núi gập ghềnh lắc lư khiến bọn họ mơ màng thiếp đi nhưng ông trời lại như muốn đối nghịch với họ, mưa càng lúc càng rơi nặng hạt, hơn nữa gió núi lạnh thấu xương lùa vào khiến mấy người bị lạnh đến mức không thể ngủ được, họ chỉ có thể run bần bật quây một đống, dựa vào hơi ấm của nhau mà chống đỡ.

“Đến hôm nay tôi mới biết cô cô có một đứa con trai đấy, chẳng lẽ lúc còn trẻ bà ấy từng gả cho người khác sao?”

“Ai biết được, nhưng mà người dám cưới cô cô thực sự to gan lớn mật đấy”

“Nghe nói đứa con trai này của bà ấy chết lúc mới hơn hai mươi tuổi”

“Haiz, may mà hắn đi sớm, nếu không thành Tân An lại thêm một tên bá vương thì ai mà chịu nổi”

“Sao lại thế? Mau nói cho mọi người cùng nghe đi”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, để cô cô nghe thấy là không xong đâu. Nghe nói vị công tử này rất kiêu ngạo ương ngạnh. Có một ngày hắn và một vị bằng hữu đánh đố, ai có thể cưỡi ngựa chạy đến núi Lăng Vân trước thì sẽ chiếm được cô nương mới đến Lầu Thê Phượng. Nhưng ngày đó trời cũng mưa như hôm nay nên đường núi trơn ướt, con ngựa kia bị trượt chân một cái thế là hắn bị hất xuống đáy cốc. Nghe nói lúc ấy hắn còn chưa chết, chỉ là bị thương ở chân, nhưng tên bằng hữu kia lại ở bên trên trêu đùa, nói hắn so không được với mình nên mới cố ý bị ngã. Công tử của chúng ta làm sao có thể chịu được kích thích này, không đợi người tới cứu mà tự mình trèo lên, bò được một nửa thì bị một khối đá ở trên rơi xuống đập trúng đầu. Ài, hắn chết rất thảm, cả hộp sọ đều vỡ vụn, óc văng tung tóe khắp nơi. Nghe nói khi cô cô đến nơi thấy vậy thì ngất ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh dậy, bà ta ngay lập tức sai người mang tên bằng hữu và vị cô nương kia đến rồi trói hai người chung một chỗ, dùng đá ném chết rồi vứt thi thể xuống giếng hoang”

Mọi người đều đang tập trung tinh thần lắng nghe thì bỗng nhiên một gã sai vặt hít một ngụm khí lạnh, ngón tay chỉ lên đỉnh vải bạt che xe ngựa hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

Mọi người bị gã làm cho hoảng sợ, nhìn theo hướng ngón tay chỉ thì thấy trên nóc xe có một người đang nằm cuộn lại, vóc dáng không lớn mà khá nhỏ gầy, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng vải thừa bị gió thổi lên.

Một tia chớp lóe sáng xẹt qua, giống một lưỡi dao sắc bén xé bầu trời đêm thành hai nửa. Ánh sáng chiếu vào đỉnh xe, mà bóng dáng người kia đã không thấy đâu, giống như bị gió lớn cuốn đi rồi.

“Không phải là ta nhìn lầm đúng không, vừa rồi nơi đó… có người đúng không?” Một gã sai vặt run rẩy dò hỏi.

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngựa giấy thật sự có thể dẫn thứ gì đó từ âm phủ về sao?”

“Ầm” Theo sau tia chớp xẹt qua là tiếng sấm vang dội, đám gia đinh vội kéo vải che mưa che sát trên người mình, ai cũng không dám nói thêm một câu.

***

Thấy mưa ngoài cửa sổ càng rơi càng to, Tưởng Tích Tích vội vàng đi qua đóng lại cửa sổ, ngoài miệng nói thầm: “Người xưa đều nói mưa xuân đắt như dầu, nhưng hiện tại xem ra dầu này cũng chẳng đáng giá, mưa làm ướt hết mọi thứ rồi”

Đang nói thì trong mưa bụi truyền đến một tiếng thông báo: “Đại nhân, Lưu Tự Đường đại nhân đến bái phỏng”

Quả nhiên qua không lâu sau, Tưởng Tích Tích nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ bên ngoài vào. Lúc nhìn thấy nàng ta, hắn ta nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết: “Tưởng cô nương, lại gặp nhau rồi”

Tưởng Tích Tích hành lễ, nhưng miệng lại trêu chọc: “Ta thấy Lưu đại nhân thật sự coi phủ Tân An là nhà mẹ đẻ rồi, mấy ngày không tới thì trong lòng luôn nhớ mong, ngài thấy ta nói có đúng không?”

Lưu Tự Đường cũng không cãi lại, chỉ nhìn nàng ta rồi cười.

Trình Mục Du đi ra nghênh đón: “Tích Tích, đừng vô lễ như thế. Nhưng mà ngươi nói cũng không phải không có đạo lý”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)