Tân An Quỷ Sự

Chương 242: Thanh ca (chương cuối)

Chương Trước Chương Tiếp

Diêm Khả Vọng tiến về cây gậy gỗ táo, dùng sức đâm mạnh vào da, lớp da đang co giật dữ dội thì đột nhiên dừng lại và từ từ tuột khỏi người ông ta. Diêm Khả Vọng thở dốc một hơi, nhấc chân lên đạp mạnh lớp da trên người ra, vừa đạp vừa mắng: “Lão tử dám giết người lần một thì cũng dám giết người lần hai, hồi sinh thì làm sao, có chút bản lĩnh vậy mà muốn lấy mạng của lão tử à…”Nói tới đây, chân của ông ta dừng giữa không trung, đầu quay về phía người mặc áo trắng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Người thiếu niên quay sang cười nói với ông ta: “Sao rồi, ông nhìn xem, Cù Trọng đã thật sự sống lại lần nữa rồi, hành động linh hoạt như khi còn sống vậy, còn mạnh hơn nhiều so với khi ông làm phép thay da”

Diêm Khả Vọng thả chân xuống, người mềm nhũn ngã nhào vào nam nhân mặc áo trắng trước mặt: “Xin cao nhân hãy gọi hồn cho tiểu nữ, không những mười vạn lượng vàng, thậm chí dùng toàn bộ tài sản của ta để đổi thì ta cũng nguyện ý”

Từng cánh cửa của mật thất được mở ra, nam nhân mặc áo trắng và người thiếu niên theo Diêm Khả Vọng đi vào trong, phát hiện đối diện cánh cửa treo một tấm vải lụa, trên đó đang thêu một bức tranh tinh xảo và lộng lẫy, có cô gái hai mươi tuổi đang ngồi thất thần, đôi mắt phượng với hàng lông mi dài, khóe miệng hơi vểnh lên, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, nàng mặc áo gấm tiên hạc màu xanh, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích, trông thanh lịch mà rất sang trọng.

Nam nhân mặc áo trắng quan sát cẩn thận cô nương đó một lượt: “Thanh Ca, nàng đúng là Thanh Ca rồi”

Diêm Khả Vọng đi tới mép giường, sau đó ngồi xuống cạnh cô nương kia, nắm tay nàng đặt trên ngực của mình, sau đó thở vài hơi nóng vào tay, lúc này nàng ta mới từ từ ngẩng đầu lên: “Chính là con bé, chuyến đi này của ta đã mấy chục năm rồi, nhưng không nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ biến con gái mình thành bộ da người, ta rất hài lòng về tác phẩm này”

Ánh mắt của người mặc áo trắng ẩn dưới chiếc nón lá lại càng thêm thâm sâu, hắn ta thở dài rồi nói: “Từ đầu đến chân nàng không có một chút vết tích nào, sao ông làm được như thế?”

Diêm Khả Vọng cười tự phụ: “Thanh Ca là con gái của ta, làm sao ta để cho con bé bị thương tổn được, cho dù con bé có chết thì ta cũng không muốn mổ xẻ thi thể của nó, cho nên ta dùng thủy ngân”

“Thủy ngân sao?”

“Thủy ngân rất nặng, chỉ cần mở chỗ rách ở đỉnh đầu sau đó rót vào, sẽ khiến da thịt căng lên, cứ như vậy, không đến nửa giờ thì một tấm da người sẽ được hoàn chỉnh. Dĩ nhiên đây mới là phần mở đầu, sau mấy năm, ta dùng Long Tiên Hương để hun khói trên da, cho thêm hương liệu tốt nhất của Tây Vực để cho lớp da không bị mục và mãi duy trì được dáng vẻ như lúc còn sống. Cuối cùng thì đưa sợi tơ tằm thượng hạng vào để lấp đầy từng chút một, từng tấc da thịt đều phải căng lên, không một chút sai sót. Vậy mới giống hệt Thanh Ca” Nói xong ông ta ngẩn người nhìn lớp da bên cạnh: “Thanh Ca của ta rất đẹp, có phải không?”

“Đúng là rất đẹp, cho nên ta mới bỏ hết công sức để vượt sông vượt núi đến tìm nàng ấy” Vừa dứt lời bộ đồ trắng trên người hắn lập tức rách ra khiến toàn cơ thể lộ ra.

Xương trắng khổng lồ và cứng rắn, được bao bọc bởi từng lớp mờ ảo, ngoài xương có cơ bắp màu đen, phát ra ánh sáng màu xanh chiếu sáng toàn bộ mật thất.

Chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, hắn liền thấy một trận gió lớn ập tới, ngay sau đó vô số tơ lụa trào ra từ miệng của Thanh Ca giống như bông tuyết bay, trong nháy mắt đã che khuất tầm nhìn của hắn ta. Khi mở hai mắt ra, hắn phát hiện cơ thể to lớn bên cạnh đã biến mất, Thanh Ca ngồi ngay ngắn trên giường nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên hai mí mắt của nàng nhấp nháy, trên mặt xuất hiện nụ cười sống động.

Diêm Khả ra sức dụi mắt: “Thanh Ca à? Là con sao?”

Vừa dứt lời, ông ta lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì Thanh Ca vẫn đang nhìn ông ta và cười, nụ cười không có xúc động của tình cha con đoàn tụ mà đầy giễu cợt, ngoài ra còn ánh lên vẻ đắc ý như âm mưu được thành công.

“Thanh Ca”, xòe hai bàn tay ra, quan sát toàn thân một lượt, sau đó đứng lên, lớn tiếng nói với chàng thanh niên đứng phía sau Diêm Khả Vọng: “Hữu Nhĩ, xem lớp da mới của ta, cũng không tệ đúng không”

Diêm Khả Vọng sững người ra, ông ta nhận ra giọng nói của nam nhân mặc đồ trắng, ông ta nhận ra giọng nói của nam nhân mặc đồ trắng kia, nhưng bây giờ hắn ta được bọc trong lớp da mới nên giọng nói trở nên rõ ràng êm tai chứ không mơ hồ khó nhận ra nữa.

“Tuyệt vời, tuyệt vời, không phụ công sức của chúng ta, bộ da mới này hoàn toàn phù hợp với ngươi” Chàng thiếu niên ở sau lưng hắn vỗ tay khen hay.

Lúc này, cuối cùng Diêm Khả Vọng cũng tỉnh táo lại, cả đời ông ta lừa người nhưng điều quan trọng nhất là hắn lại bị lừa dối, dắt sói vào nhà, tự mình dẫn họ đến gần Thanh Ca để họ chiếm được da của nàng ấy. Ông ta hét lớn một tiếng, cầm cây gậy gỗ táo bên cạnh rồi đâm lao về phía trước, cây gậy lao thẳng đến phía cơ thể của Thanh Ca nhưng cuối cùng lại dừng lại, ông ta cũng không nỡ, không nỡ làm hại đến tác phẩm vĩ đại nhất của mình.

Mắt của ông ta sáng lên, một chiếc khăn bay về phía ông ta, đầu của Diêm Khả Vọng đau nhói, nặng nề ngã xuống đất và ngất đi, lúc ông ta tỉnh lại thì trong mật thất đã không còn bóng dáng của hai người kia.

***

Chưởng quỹ Vu lại bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa quen thuộc, ông ta từ từ ngồi dậy, dụi mắt sau đó nhìn ra ngoài. Người bên ngoài đã đi xa chỉ để một đám bụi mù, nhưng làn bụi mù mịt xuất hiện hai bóng lưng khiến ông ta nghĩ về nửa tháng trước.

Hôm đó, có hai vị khách đến quán rượu, bọn họ không ăn cơm cũng không nghỉ chân, nhưng lại lấy ra hai mươi lượng bạc, và yêu cầu ông chủ nói ra sự thật của chuyện bốn mươi năm trước.

“Sao các người lại muốn biết chuyện đó? Chuyện cũng đã qua lâu rồi, mà sao các người lại biết ta có liên quan đến chuyện đó?” Hắc cầm bạc nhưng trong lòng lại vô cùng nghi ngờ.

“Thanh Ca chết như thế nào?” Cậu thiếu niên dắt lừa mỉm cười, tránh trả lời vấn đề hắn hỏi.

Chưởng quỹ Vu thở dài: “Năm đó vì ta tá túc ở nhà họ Diêm, không biết tại sao Thanh Ca lại nảy sinh tình cảm với ta, khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì ta đã rời đi, nhưng bố con nhà họ Diêm tàn bạo thì sao có thể dễ dàng buông tha cho ta. Có một đêm, hai người cầm bình rượu, bảo là muốn uống rượu tiễn biệt ta, ta biết đây là một cái bẫy cho nên đã lặng lẽ đổi ly rượu cho Thanh Ca. Quả nhiên chưa uống được mấy ly mà Thanh Ca đã trúng độc ngã xuống đất, ta thừa cơ lúc Diêm Khả Vọng đang nôn nóng cứu con gái mà tẩu thoát” Hắn trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ kinh hoàng: “Ta núp dưới một thân cây, thấy một đống da người, cơ thể của bọn họ chậm chạp, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ hung tợn, ta biết Diêm Khả Vọng phái bọn họ tới tìm ta, ta cũng biết tối hôm đó đáng lẽ ta sẽ biến thành một trong số họ”

“Sau đó ngươi trốn được và mai danh ẩn tích ở nơi đây” Chàng thiếu niên cười hì hì: “Ta còn biết, Thanh Ca cũng bị Diêm Khả Vọng chế tạo thành bộ da người, ngươi nói xem, ông ta sẽ giấu nàng ta ở đâu?”

“Nhà họ Diêm có căn mật thất, ta cũng chưa từng vào đó, trừ Diêm Khả Vọng thì không ai có thể mở ba cánh cửa mật thất, chờ chút, ngươi nói là Thanh Ca cũng bị biến thành bộ da người sao?” Vừa dứt lời, hắn mới phát hiện không thấy hai người kia đâu, chạy theo ra cửa thì chỉ thấy một đám bụi mù mịt giống như hôm nay vậy.

Ông ta nheo mắt ra sức nhìn về phía trước, không đúng, hình như có cái gì đó lạ, nam nhân ngồi trên con lừa già không đội nón là, cơ thể có chút thay đổi. Đang suy nghĩ thì người đó từ từ quay đầu về phía ông ta và cười một tiếng.

Chưởng quỹ Vu sợ run người, trong đầu chỉ có hai chữ: Thanh Ca.

(Hết quyển 8)

QUYỂN 9

Diêm Khả Vọng tiến về cây gậy gỗ táo, dùng sức đâm mạnh vào da, lớp da đang co giật dữ dội thì đột nhiên dừng lại và từ từ tuột khỏi người ông ta. Diêm Khả Vọng thở dốc một hơi, nhấc chân lên đạp mạnh lớp da trên người ra, vừa đạp vừa mắng: “Lão tử dám giết người lần một thì cũng dám giết người lần hai, hồi sinh thì làm sao, có chút bản lĩnh vậy mà muốn lấy mạng của lão tử à…”Nói tới đây, chân của ông ta dừng giữa không trung, đầu quay về phía người mặc áo trắng với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Người thiếu niên quay sang cười nói với ông ta: “Sao rồi, ông nhìn xem, Cù Trọng đã thật sự sống lại lần nữa rồi, hành động linh hoạt như khi còn sống vậy, còn mạnh hơn nhiều so với khi ông làm phép thay da”

Diêm Khả Vọng thả chân xuống, người mềm nhũn ngã nhào vào nam nhân mặc áo trắng trước mặt: “Xin cao nhân hãy gọi hồn cho tiểu nữ, không những mười vạn lượng vàng, thậm chí dùng toàn bộ tài sản của ta để đổi thì ta cũng nguyện ý”

Từng cánh cửa của mật thất được mở ra, nam nhân mặc áo trắng và người thiếu niên theo Diêm Khả Vọng đi vào trong, phát hiện đối diện cánh cửa treo một tấm vải lụa, trên đó đang thêu một bức tranh tinh xảo và lộng lẫy, có cô gái hai mươi tuổi đang ngồi thất thần, đôi mắt phượng với hàng lông mi dài, khóe miệng hơi vểnh lên, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, nàng mặc áo gấm tiên hạc màu xanh, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích, trông thanh lịch mà rất sang trọng.

Nam nhân mặc áo trắng quan sát cẩn thận cô nương đó một lượt: “Thanh Ca, nàng đúng là Thanh Ca rồi”

Diêm Khả Vọng đi tới mép giường, sau đó ngồi xuống cạnh cô nương kia, nắm tay nàng đặt trên ngực của mình, sau đó thở vài hơi nóng vào tay, lúc này nàng ta mới từ từ ngẩng đầu lên: “Chính là con bé, chuyến đi này của ta đã mấy chục năm rồi, nhưng không nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ biến con gái mình thành bộ da người, ta rất hài lòng về tác phẩm này”

Ánh mắt của người mặc áo trắng ẩn dưới chiếc nón lá lại càng thêm thâm sâu, hắn ta thở dài rồi nói: “Từ đầu đến chân nàng không có một chút vết tích nào, sao ông làm được như thế?”

Diêm Khả Vọng cười tự phụ: “Thanh Ca là con gái của ta, làm sao ta để cho con bé bị thương tổn được, cho dù con bé có chết thì ta cũng không muốn mổ xẻ thi thể của nó, cho nên ta dùng thủy ngân”

“Thủy ngân sao?”

“Thủy ngân rất nặng, chỉ cần mở chỗ rách ở đỉnh đầu sau đó rót vào, sẽ khiến da thịt căng lên, cứ như vậy, không đến nửa giờ thì một tấm da người sẽ được hoàn chỉnh. Dĩ nhiên đây mới là phần mở đầu, sau mấy năm, ta dùng Long Tiên Hương để hun khói trên da, cho thêm hương liệu tốt nhất của Tây Vực để cho lớp da không bị mục và mãi duy trì được dáng vẻ như lúc còn sống. Cuối cùng thì đưa sợi tơ tằm thượng hạng vào để lấp đầy từng chút một, từng tấc da thịt đều phải căng lên, không một chút sai sót. Vậy mới giống hệt Thanh Ca” Nói xong ông ta ngẩn người nhìn lớp da bên cạnh: “Thanh Ca của ta rất đẹp, có phải không?”

“Đúng là rất đẹp, cho nên ta mới bỏ hết công sức để vượt sông vượt núi đến tìm nàng ấy” Vừa dứt lời bộ đồ trắng trên người hắn lập tức rách ra khiến toàn cơ thể lộ ra.

Xương trắng khổng lồ và cứng rắn, được bao bọc bởi từng lớp mờ ảo, ngoài xương có cơ bắp màu đen, phát ra ánh sáng màu xanh chiếu sáng toàn bộ mật thất.

Chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, hắn liền thấy một trận gió lớn ập tới, ngay sau đó vô số tơ lụa trào ra từ miệng của Thanh Ca giống như bông tuyết bay, trong nháy mắt đã che khuất tầm nhìn của hắn ta. Khi mở hai mắt ra, hắn phát hiện cơ thể to lớn bên cạnh đã biến mất, Thanh Ca ngồi ngay ngắn trên giường nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên hai mí mắt của nàng nhấp nháy, trên mặt xuất hiện nụ cười sống động.

Diêm Khả ra sức dụi mắt: “Thanh Ca à? Là con sao?”

Vừa dứt lời, ông ta lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì Thanh Ca vẫn đang nhìn ông ta và cười, nụ cười không có xúc động của tình cha con đoàn tụ mà đầy giễu cợt, ngoài ra còn ánh lên vẻ đắc ý như âm mưu được thành công.

“Thanh Ca”, xòe hai bàn tay ra, quan sát toàn thân một lượt, sau đó đứng lên, lớn tiếng nói với chàng thanh niên đứng phía sau Diêm Khả Vọng: “Hữu Nhĩ, xem lớp da mới của ta, cũng không tệ đúng không”

Diêm Khả Vọng sững người ra, ông ta nhận ra giọng nói của nam nhân mặc đồ trắng, ông ta nhận ra giọng nói của nam nhân mặc đồ trắng kia, nhưng bây giờ hắn ta được bọc trong lớp da mới nên giọng nói trở nên rõ ràng êm tai chứ không mơ hồ khó nhận ra nữa.

“Tuyệt vời, tuyệt vời, không phụ công sức của chúng ta, bộ da mới này hoàn toàn phù hợp với ngươi” Chàng thiếu niên ở sau lưng hắn vỗ tay khen hay.

Lúc này, cuối cùng Diêm Khả Vọng cũng tỉnh táo lại, cả đời ông ta lừa người nhưng điều quan trọng nhất là hắn lại bị lừa dối, dắt sói vào nhà, tự mình dẫn họ đến gần Thanh Ca để họ chiếm được da của nàng ấy. Ông ta hét lớn một tiếng, cầm cây gậy gỗ táo bên cạnh rồi đâm lao về phía trước, cây gậy lao thẳng đến phía cơ thể của Thanh Ca nhưng cuối cùng lại dừng lại, ông ta cũng không nỡ, không nỡ làm hại đến tác phẩm vĩ đại nhất của mình.

Mắt của ông ta sáng lên, một chiếc khăn bay về phía ông ta, đầu của Diêm Khả Vọng đau nhói, nặng nề ngã xuống đất và ngất đi, lúc ông ta tỉnh lại thì trong mật thất đã không còn bóng dáng của hai người kia.

***

Chưởng quỹ Vu lại bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa quen thuộc, ông ta từ từ ngồi dậy, dụi mắt sau đó nhìn ra ngoài. Người bên ngoài đã đi xa chỉ để một đám bụi mù, nhưng làn bụi mù mịt xuất hiện hai bóng lưng khiến ông ta nghĩ về nửa tháng trước.

Hôm đó, có hai vị khách đến quán rượu, bọn họ không ăn cơm cũng không nghỉ chân, nhưng lại lấy ra hai mươi lượng bạc, và yêu cầu ông chủ nói ra sự thật của chuyện bốn mươi năm trước.

“Sao các người lại muốn biết chuyện đó? Chuyện cũng đã qua lâu rồi, mà sao các người lại biết ta có liên quan đến chuyện đó?” Hắc cầm bạc nhưng trong lòng lại vô cùng nghi ngờ.

“Thanh Ca chết như thế nào?” Cậu thiếu niên dắt lừa mỉm cười, tránh trả lời vấn đề hắn hỏi.

Chưởng quỹ Vu thở dài: “Năm đó vì ta tá túc ở nhà họ Diêm, không biết tại sao Thanh Ca lại nảy sinh tình cảm với ta, khi nhận ra có điều gì đó không ổn thì ta đã rời đi, nhưng bố con nhà họ Diêm tàn bạo thì sao có thể dễ dàng buông tha cho ta. Có một đêm, hai người cầm bình rượu, bảo là muốn uống rượu tiễn biệt ta, ta biết đây là một cái bẫy cho nên đã lặng lẽ đổi ly rượu cho Thanh Ca. Quả nhiên chưa uống được mấy ly mà Thanh Ca đã trúng độc ngã xuống đất, ta thừa cơ lúc Diêm Khả Vọng đang nôn nóng cứu con gái mà tẩu thoát” Hắn trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ kinh hoàng: “Ta núp dưới một thân cây, thấy một đống da người, cơ thể của bọn họ chậm chạp, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ hung tợn, ta biết Diêm Khả Vọng phái bọn họ tới tìm ta, ta cũng biết tối hôm đó đáng lẽ ta sẽ biến thành một trong số họ”

“Sau đó ngươi trốn được và mai danh ẩn tích ở nơi đây” Chàng thiếu niên cười hì hì: “Ta còn biết, Thanh Ca cũng bị Diêm Khả Vọng chế tạo thành bộ da người, ngươi nói xem, ông ta sẽ giấu nàng ta ở đâu?”

“Nhà họ Diêm có căn mật thất, ta cũng chưa từng vào đó, trừ Diêm Khả Vọng thì không ai có thể mở ba cánh cửa mật thất, chờ chút, ngươi nói là Thanh Ca cũng bị biến thành bộ da người sao?” Vừa dứt lời, hắn mới phát hiện không thấy hai người kia đâu, chạy theo ra cửa thì chỉ thấy một đám bụi mù mịt giống như hôm nay vậy.

Ông ta nheo mắt ra sức nhìn về phía trước, không đúng, hình như có cái gì đó lạ, nam nhân ngồi trên con lừa già không đội nón là, cơ thể có chút thay đổi. Đang suy nghĩ thì người đó từ từ quay đầu về phía ông ta và cười một tiếng.

Chưởng quỹ Vu sợ run người, trong đầu chỉ có hai chữ: Thanh Ca.

(Hết quyển 8)

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)