Tân An Quỷ Sự

Chương 241: Thêu hồn

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe vậy, Diêm Khả Vọng dụi mắt, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá hai người trước cửa. Tuy thiếu niên kia hơi cợt nhả, nhưng trông không có gì dị thường. Ngược lại là người ngồi trên con lừa, ánh mặt trời tháng năm ấm áp mà lại che kín cả người, không phân biệt được nam hay nữKhóe miệng Diêm Khả Vọng hơi giật: “Bán đồ cho ta? Các ngươi đã nghe ngóng thì chắc cũng biết rõ, Diêm Khả Vọng ta là người thiếu ăn thiếu mặc sao?”

Thiếu niên lại cười: “Diêm tiên sinh quá khiêm tốn, Thạch Sùng của Tây Tấn là phú khả địch quốc, chắc hẳn tiên sinh cũng chẳng kém hắn bao nhiêu”

Đôi mắt Diêm Khả Vọng lóe lên ánh sáng nghiêm nghị: “Nếu đã biết gốc rễ của ta, vậy tại sao còn cảm thấy trên đời này có thứ ta không mua được?”

“Bởi vì trên đời này chỉ có một mình ta mới có thể làm được thứ này” Người mặc đồ trắng mở miệng nói câu đầu tiên, âm thanh như được bọc một lớp mơ hồ, phải nghe cẩn thận mới nghe rõ được.

Diêm Khả Vọng cười ha ha vài tiếng: “Đương nhiên tay nghề độc nhất có thể phát tài, giống như ta vậy, nhưng mà” Ông ta dựng thẳng một ngón tay rồi lắc lắc với người mặc đồ trắng: “Ta không tin ngươi có bản lĩnh đấy, nếu muốn lừa gạt tiền thì các ngươi tìm nhầm người rồi” Dứt lời, ông ta lập tức xoay người đóng cửa lại.

“Không có hồn phách, chỉ có một cái túi da thì khác gì một con rối đâu chứ”

Một câu nói thản nhiên, nhưng lại chọc vào trong lòng Diêm Khả Vọng, bàn tay đặt trên cốt cửa của ông ta bất động, ánh mắt cũng dần ảm đạm xuống.

“Ngày nào ngươi cũng nói chuyện với nàng ta, nấu cơm cho nàng ta, mua châu báu trang sức quý nhất thiên hạ để trang điểm cho nàng ta. Thế nhưng nàng ta còn chẳng đáp lại ngươi dù chỉ nửa câu. Ngươi cứ tự lừa mình dối người như vậy tới bao giờ đây” Người mặc đồ trắng chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hồn của nàng ta trở về rồi tiếp tục một đời tình duyên với ngươi sao?”

“Hồn trở về?” Diêm Khả Vọng chậm rãi quay đầu lại, tức giận trong mắt đã thay bằng thương cảm: “Cho dù trở về thì có thể đi đâu chứ? Cơ thể không còn nữa, chỉ còn lại một tấm da người thôi, nó đã không còn chỗ về rồi”

Người mặc đồ trắng khẽ cười một tiếng: “Cho nên ta mới tới tìm ngươi, Diêm Khả Vọng, bây giờ chúng ta có thể vào trong nhà nói chuyện giá cả chưa?”

Trong và ngoài căn nhà là hai quang cảnh hoàn toàn khác nhau. Toàn bộ gian phòng được bày trí vô cùng xa hoa, trên vách tường và sàn nhà đều phủ da thú lộng lẫy. Trong phòng bày đầy các đồ vật mới lạ được thu thập từ khắp nơi, có thư họa của Cố Khải Chi, bình phong khắc hoa lê cực kỳ quý hiếm, trên mặt bàn dài còn bày các đồ chơi văn hóa như dụng cụ, chậu cây cảnh, gốm sứ, đèn nến,… Vô cùng tinh sảo, nhưng lại không giống thứ mà người thô kệch như Diêm Khả Vọng yêu thích.

Diêm Khả Vọng thản nhiên chỉ lên một cái ghế dài, ý bảo hai người ngồi xuống: “Vừa nãy ngươi nói mình có thể thêu hồn, lời này là thật ư?”

“Không tin ta?”

“Ngươi thẳng thừng nói muốn vạn lượng hoàng kim, bảo ta làm sao tin ngươi được đây”

Người mặc đồ trắng đứng lên, chậm rãi đi một vòng căn nhà, đột nhiên bật cười: “Bây giờ ta có thể chứng minh cho ngươi xem” Nói xong, nàng đi tới cái cửa nhỏ phía sau bàn, tay nhẹ nhàng dùng sức rồi đẩy cửa ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Diêm Khả Vọng từ trên ghế đứng lên, vội vàng đi về phía nàng. Nhưng còn chưa đi tới cửa, người mặc đồ trắng đã xách đồ ở bên trong ra và ném trên mặt đất.

“Đây là… Da người? “Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh, khều cái thứ giống quần áo cũ kia lên rồi cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, chóp mũi ngửi vài cái: “Mùi máu tươi còn chưa tan hết, ngươi vừa lột da tối hôm qua fa? Chắc là da của hắn nhỉ” Ngón tay gầy trơ xương của hắn ta chỉ về phía sau Diêm Khả Vọng: “Hồn của nam nhân này còn chưa tan, hai mắt đỏ như đèn lồng, chắc là hận ngươi xương rồi”

Nghe vậy, Diêm Khả Vọng quay mạnh người lại, phát hiện phía sau không có gì cả, ông ta nhe răng cười tới căng da mặt: “Hù ta à?”

Người mặc áo trắng cũng nhìn chằm chằm phía sau ông ta: “Hắn ta nói mình tên là Cù Trọng, ngươi lột da đường đệ của hắn ta, còn lừa hết gia sản của thúc phụ hắn ta, không những vậy, bởi vì thúc phụ của hắn ta không chịu nổi biến cố như thế, mấy tháng trước đã nhảy sông chết, cho nên giữa hắn ta và ngươi có huyết hải thâm cừu. Hắn ta trăm cay ngàn đắng vất vả mới tìm được ngươi, nhưng tối hôm qua lại bị ngươi sát hại. Ngươi chém vào xương sống của hắn ta, khiến lưng hắn ta bị chia thành hai nửa, sau đó chậm rãi tách da ra khỏi thịt, giống như xé rách hai đôi cánh của bươm bướm đang giương cánh vậy, cuối cùng biến hắn ta thành một tấm da người”

Sắc mặt Diêm Khả Vọng từ trắng chuyển sang xanh: “Các ngươi thật sự nhìn thấy hắn ta sao? “

Người mặc đồ trắng nhìn ông ta từ dưới nón: “Đâu chỉ mỗi hắn ta, hồn của Thanh Ca cũng ở trong căn phòng này, chưa bao giờ rời đi”

Chân Diêm Khả Vọng mềm nhũn, lui về phía sau hai bước, tay vịn lấy bàn mới miễn cưỡng đứng thẳng: “Ngươi nói… Hồn của con gái ta vẫn chưa tan? Vẫn còn ở đây sao?”

“Nàng ta uống rượu độc do cha mình tự tay chuẩn bị, đương nhiên khó tan oán khí, sao có thể cam tâm tình nguyện bước vào vòng luân hồi chứ” Người mặc đồ trắng lạnh lùng cười một tiếng, âm thanh của nàng mơ hồ, nghe có thêm vài phần cười nhạo.

Lần này Diêm Khả Vọng đã hoàn toàn tin phục, nếu nói bọn họ có khả năng nhìn trộm chuyện tối hôm qua, nhưng làm sao bọn họ có thể biết được chuyện của mấy chục năm trước. Ngay cả chính ông ta, gần đây hồi tưởng lại cũng thấy hơi tốn sức, bình thường phải nghĩ ở trong đầu một lần, mới có thể lục soát ra được từng chi tiết nhỏ một lần nữa. Bọn họ không thể tìm hiểu ra chuyện này được.

“Bây giờ đã tin chưa?” Người mặc đồ trắng ngồi xuống ghế dài, hai tay nhàn nhã khoác trên lưng ghế: “Đồng ý làm chuyện mua bán này không?”

“Ngươi thật sự… Có thể thêu hồn?” Diêm Khả Vọng dè dặt hỏi.

Người mặt đồ trắng khẽ thở dài một tiếng: “Xem ra chỉ có thể chứng minh cho ngươi xem thôi”

Nói xong, nàng ngồi xổm xuống rồi nhặt da của Cù Trọng lên, không chút kiêng dè mà đặt nó ở đầu gối mình, tay phải nhấc lên giữa không trung, trong tay đã có thêm một cây kim dài nhỏ, mũi kim lóe lên, nàng thầm niệm trong miệng: “Ba hồn bảy phách hợp lại ở kim này, tam hồn vĩnh viễn, phách vô tang khuynh”

Trên mũi kim ngưng tụ ra một tia ánh sáng bạc, nàng ngắm ngay vào cổ họng của Cù Trọng rồi đâm thật sâu vào, cứ vào vào ra ra, không có chỉ nhưng lại giống như có chỉ, tay nàng thêu ra một dấu vết dài từ cổ họng kéo đến ngực.

Cuối cùng động tác trên tay cũng dừng lại, nàng thổi nhẹ vào tấm da người: “Cù Trọng, hồn phách đã quay về cơ thể, ngươi mau tỉnh lại đi”

Lớp da người phập phồng lên xuống vài cái rồi chậm rãi đứng lên từ chỗ chân, nó trông rất kỳ quái. bởi vì chỉ có một tấm da mỏng nên phải cố hết sức mới đứng lên được, đầu gối run rẩy một lúc lâu mới đứng thẳng được đùi, sau đó là mông, eo, bụng, ngực, cuối cùng là chậm rãi ngửa cổ ra sau rồi dựng cả đầu lên.

Vừa đứng thẳng, nó lập tức hét lớn một tiếng, sau đó nhào thẳng về phía Diêm Khả Vọng: “Lão già, trả lại mạng cho ta”

Da Cù Trọng đập vào mặt Diêm Khả Vọng, quấn chặt vào đầu ông ta. Diêm Khả Vọng bị đánh cho trở tay không kịp, thân thể ngã xuống đất, dùng hết sức lực để kéo da người từ trên đầu mình xuống. Nhưng Cù Trọng vẫn quấn chặt lấy ông ta, giống như một con rắn liều chết chiến đấu vậy, vững vàng lấp kín hết miệng mũi của ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)