Tân An Quỷ Sự

Chương 240: Làm ăn

Chương Trước Chương Tiếp

Đi vào trong nhà, hắn ta kéo Cù Vạn Thu đang nấu cơm trước bếp lại: “Thúc phụ, con vẫn cảm thấy chuyện này không đúng lắm, chúng ta phải dắt Vĩnh Hoa đi tìm Diêm Khả Vọng thôi”Cù Vạn Thu ra hiệu bảo hắn ta nói nhỏ lại rồi đi theo hắn ta ra khỏi cửa phòng, đứng đối diện với Vĩnh Hoa đang ngẩn người trên giường, nói: “Giúp cha trông nồi đi, đừng để canh chảy ra ngoài” Nghe cha nói vậy, Vĩnh Hoa từ trên giường đi xuống rồi ra đứng trước bệ bếp, thỉnh thoảng lại khuấy canh.

“Thúc phụ à, người nhìn dáng vẻ hiện tại của Vĩnh Hoa đi, có chỗ nào giống người bình thường đâu, hay là bị người ta động tay, động chân gì rồi?” Vừa đến ngoài cửa, Cù Trọng lập tức lo lắng nói.

“Cao nhân kia nói hồn phách của thằng bé vẫn chưa tỉnh lại, con đừng nóng vội, đợi mấy ngày nữa sao”

“Nhưng mà…”

Đột nhiên trong phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết của Vĩnh Hoa. Cù Vạn Thu và Cù Trọng vội vàng chạy vào thì phát hiện quần áo Vĩnh Hoa đã bị lửa trong bếp đốt cháy, hắn đang sợ tới mức chạy tán loạn khắp phòng để dập ngọn lửa dính trên người mình. Nhưng hắn càng chạy, lửa lại càng cháy to, rất nhanh đã lan ra toàn thân hắn, bao phủ cả người hắn trong ngọn lửa. Cù Vạn Thu sợ tới mức hồn phách thất lạc, chỉ lo đuổi theo con trai chạy khắp phòng. May là Cù Trọng vẫn tỉnh táo, ôm chăn bông rồi đón Vĩnh Hoa chạy tới, đè chặt tấm chăn lên người hắn.

Người dưới chăn giãy giụa dữ dội, nhưng Cù Trọng cũng không dám buông tay, miệng liên tục nói: “Đừng nhúc nhích, Vĩnh Hoa, đừng lộn xộn nữa, một lát là ngọn lửa sẽ bị đè tắt thôi”

Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết dưới chăn lại càng lúc càng lớn, tiếng kêu xuyên qua căn nhà, dẫn những hàng xóm xung quanh chạy tới. Cù Trọng cũng bị tiếng kêu này dọa sợ, hắn ta dần buông tay rồi đứng lên từ trên chăn, hoảng sợ đứng sang một bên.

“Vù” Ngọn lửa bùng lên từ trong chăn, nháy mắt đã đốt toàn bộ chăn thành một con rồng lửa.

“Nước, mau dội nước” Không biết là ai hô một tiếng, khiến mọi người đang vây xem bừng tỉnh, từng thùng nước đổ lên chăn bông, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa.

Trong phòng dày đặc khói đen và mùi khét, Cù Vạn Thu nhào tới bên cạnh chăn rồi xốc nó lên, sau đó sững sờ tại chỗ trong tiếng kinh sợ của người bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không nổi: Nửa người dưới của Vĩnh Hoa đã bị thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại một đoạn da chồn đen nhăn nhúm móc ở phần eo, nửa người thì được bảo vệ. chẳng qua trong thân thể hắn không có máu thịt, mà là nhồi đầy rơm rạ, có vài chỗ bị cháy còn đang lên mấy chấm đỏ lốm đốm và khói đen. Thấy tất cả mọi người nhìn mình: “Vĩnh Hoa” duỗi cánh tay a a vài tiếng, cuối cùng thân thể mềm nhũn, đầu nặng nề đập xuống mặt đất rồi chẳng còn động tĩnh gì nữa.

“Con rối, con rối, mẹ, ở đây có một con rối lớn quá” Một đứa trẻ đứng bên cạnh chỉ vào ‘Vĩnh Hoa’ và mỉm cười.

Tiếng cười của đứa bé như một con dao cắt vào trái tim Cù Vạn Thu, ông ta vứt xuống nửa tấm chăn bị cháy trong tay rồi điên cuồng lao ra ngoài cửa.

Rẽ bảy khúc cua, qua năm cây cầu, ông ta vừa đếm ở trong lòng, bước chân cũng càng lúc càng nhanh. Cù Trọng và một vài hàng xóm tốt bụng đi theo phía sau ông ta, lại phát hiện bản thân là thanh niên trai tráng thế mà không chạy bằng một lão già. Cuối cùng cũng đến nhà tranh của Diêm Khả Vọng, nhưng chờ đợi bọn họ lại là căn nhà trống rỗng. Không biết Diêm Khả Vọng đã đi đâu, ông ta rời đi rất gọn gàng, chỉ để lại một cái bàn nát và mấy vật dụng rải rác trong nhà.

“Thúc phụ, người yên tâm, cho dù có phải tìm khắp Đại Tống, con cũng sẽ tìm ra lão già khốn kiếp này, nhất định không để ông ta chạy trốn” Cù Trọng oán hận nói ở phía sau.

Cù Vạn Thu như không nghe thấy hắn ta nói, đột nhiên đi ra khỏi phòng rồi lục lọi xung quanh. Cuối cùng ông ta phát hiện một chỗ đất xốp mềm ở sau nhà, đất chỗ đó còn ẩm ướt, hình như mới đào lên. Ông ta cầm lấy một cái xẻng bên cạnh đập xuống chỗ đất kí, động tác vừa vội vừa nhanh.

“Cốp” Xẻng đập trúng thứ gì đó, Cù Vạn Thu quỳ xuống, lấy hai tay đào đất. Dường như sờ được cái gì đó, đột nhiên cả người ông ta cứng đờ lại, rồi chậm rãi móc ra một cái gì đó từ phía dưới.

Là một cánh tay, xác thực mà nói, là một cánh tay bị lột da, tuy mặt trên bị dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng lớp cơ bắp nhô lên và gân xanh khảm ở bên trong.

Cù Vạn Thu ngửa đầu gào thét: “Ông ta lột da con trai ta, ông ta lột da Vĩnh Hoa”

***

Hôm nay, sương sớm còn chưa tan hết, hai người đã đi xuyên qua cửa thành để tới thành Vân Châu. Một người trong đó là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cả người gầy gò, tay chân dài, trên mặt cũng chẳng có mấy lượng thịt, cằm nhọn như một con khỉ. Một người khác ngồi trên con lừa do thiếu niên dắt, bộ quần áo màu trắng bọc kín từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt. Mặc dù như vậy, nhưng dường như nàng vẫn còn chưa hài lòng mà đội một cái nón thật lớn trên đầu, che khuất cả hai đôi mắt.

Hai người đi thẳng trên đường, đi tới trước một cửa hàng bán bữa sáng thì dừng lại. Thiếu niên mua hai cái bánh bao, cầm cẩn thận trong lòng bàn tay rồi thổi hơi nóng phía trên. Hắn ta cắn một miếng bánh bao, dùng sức phẩy vào miệng: “Thơm quá, chưởng quầy, bánh bao này là nhân gì vậy, béo béo, thơm mà không ngấy, cho vào miệng là khó quên…”

Người trên con lừa ho một tiếng, thiếu niên gãi lỗ tai, chuyển sang vấn đề chính: “Chưởng quầy, xin hỏi Diêm Khả Vọng có sống ở trên con đường này không, chính là lão Diêm mất vợ mất con kia đấy”

Chưởng quầy chỉ về phía trước: “Đi qua ba ngã ba rồi quẹo trái là tới” Ông ta lẩm bẩm: “Kỳ quái, sao gần đây có nhiều người tìm ông ta vậy, còn đều là người bên ngoài nữa chứ”

Thiếu niên và người mặc đồ trên lưng lừa liếc nhau một cái, dắt dây cương rồi chậm rãi đi về phía trước. Hai người theo lời chưởng quỹ kia nói, đi qua ba ngã ba rồi quẹo vào một cái ngõ nhỏ. Thiếu niên buộc con lừa ở bên cạnh, đưa tay đỡ người mặc đồ trắng xuống, hai người đi vào ngõ nhỏ, đi thẳng vào trong cùng và dừng lại trước một cánh cửa cũ nát.

“Là nơi này?” Thiếu niên hỏi.

Người mặc đồ trắng gật đầu, thiếu niên bèn đưa tay gõ cửa: “Này, trời sáng rồi, chuyện làm ăn cũng tới rồi đây, sao còn chưa mở cửa nữa?”

Một lúc lâu sau, bên trong cánh cửa truyền ra một tiếng ngáp thật dài, sau đó tiếng chốt cửa vang lên, cửa gỗ mở ra. Diêm Khả Vọng thò mặt ra, ông ta lại ngáp một cái, dáng vẻ khiến thiếu niên suýt nữa thì nổi giận. Sau đó ông ta nhẹ nhàng dụi dụi mắt, không chút để ý hỏi hai người: “Nói đi, muốn da gì?”

“Chúng ta không cần da”

“Không cần da? Hai vị ngàn dặm xa xôi từ nơi khác chạy tới, mới sáng sớm đã hỏi Diêm Khả Vọng ta có làm ăn không, nếu không cần da, vậy tới nơi này làm gì chứ?”

Thiếu niên cười hì hì: “Chúng ta tới đây vì muốn bán cho ngươi một thứ”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)