Tân An Quỷ Sự

Chương 239: Sống lại

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm ngày thứ ba, Cù Vạn Thu mang theo một túi bạc vụn khó khăn lắm mới gom đủ đi tới căn nhà tranh, Cù Trọng đi cùng ông ta, hắn ta đánh xe trâu, trên xe đặt quan tài của Vĩnh HoaDiêm Khả Vọng cầm túi bạc rồi cẩn thận đếm, cuối cùng hài lòng gật đầu một cái, sau đó giao túi vải cho một nam tử đứng bên cạnh, lệnh cho hắn ta cất kỹ túi vải.

Cù Trọng thấy gương mặt người nọ không có chút biểu cảm nào, động tác cũng rất chậm chạp, bèn xoa tay thật cẩn thận hỏi: “Cao nhân, hắn ta đi đường không vững lắm, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ”

Diêm Khả Vọng liếc Cù Trọng một cái: “Hắn ta mới sống lại được mấy ngày, linh hồn vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, vài ngày nữa là tốt thôi. Được rồi, ôm người vào đây đi” Nói xong, ông ta lập tức bước vào trong cánh cửa.

Cù Trọng nhìn Cù Vạn Thu một cái, thấy thúc phụ gật đầu với mình nên cũng không tiện nói thêm gì nữa. Hắn ta đi đến cạnh xe trâu hít sâu vài hơi, lúc này mới xốc quan tài lên, hai tay nắm dưới nách thi thể Vĩnh Hoa rồi khiêng hắn lên vai giống như ôm trẻ con vậy. Hiện tại đã gần đến mùa đông, nơi này lại là phía Bắc lãnh thổ nên thi thể vẫn chưa có dấu hiện thối rữa. Nhưng khi chạm đến cơ thể cứng ngắc và lạnh lẽo của hắn, trái tim Cù Trọng vẫn đập mạnh vài cái, luôn cảm thấy bàn tay đang rũ phía sau của Vĩnh Hoa cọ vào người, khiến sau lưng hắn ta nổi lên một tầng da gà thật dày.

Cù Trọng nặng nề bước vào trong nhà, dựa theo chỉ thị của Diên Khả Vọng mà đặt thi thể lên một cái chiếu trải trên mặt đất, lúc này mới thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh.

“Nghỉ ngơi đủ chưa? Nghỉ đủ rồi thì trở về đi, ngày mai lại đến đón người” Diêm Khả Vọng không hề ậm ờ đã ra lệnh đuổi khách.

“Bọn ta không thể ở lại đây sao?” Cù Trọng có hơi kinh ngạc.

“Sao, không tin ta à? Không tin thì đưa người đi, ta trả bạc lại cho các ngươi” Diêm Khả Vọng ngồi xuống ghế, mất kiên nhẫn nói.

“Cù Trọng, đi ra đây, chúng ta đi thôi” Cù Vạn Thu sợ đắc tội với ông ta, sốt ruột vẫy tay với Cù Trọng ở ngoài cửa sổ.

Cù Trọng do dự một lúc lâu, không nói tiếng nào ra đi ra, vừa mới ra đến cửa đã bị Diêm Khả Vọng đóng sầm cửa lại từ bên trong, suýt nữa là đập vào lưng hắn ta.

“Thúc phụ, người giao tiền và người cho ông ta như vậy, lỡ xảy ra sai sót gì thì làm sao đây, đây chính là toàn bộ gia sản của người mà” Cù Trọng lo lắng nói.

“Đừng nói bạc, cho dù ông ta muốn cái mạng già này thì ta cũng sẽ cho, Vĩnh Hoa là con trai duy nhất của ta, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không từ bỏ”

“Nhưng mà…” Hắn ta định nói chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường, thiên hạ to lớn, không thiếu gì chuyện lạ, nhưng hắn ta chưa từng nghe nói đến chuyện chết đi sống lại này. Song nhìn thấy khuôn mặt già nua bất lực của Cù Vạn Thu, Cù Trọng không nỡ nói thêm gì nữa, đỡ ông ta đi về phía xe trâu.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Cù Vạn Thu và Cù Trọng đã tới trước nhà tranh, cửa sân đóng chặt, bên trong không có người nào. Hai người cũng không dám gọi cửa mà cứ đứng canh giữ bên ngoài như vậy. Cù Vạn Thu vịn hàng rào, cơ thể không ngừng run rẩy, đôi mắt tha thiết nhìn chằm chằm cửa nhà, hận không thể đâm ra một lỗ thủng trên đó.

Cuối cùng cửa cũng được mở ra, bên trong có một người đứng giữa bóng tối, vóc người cao ráo, trông hơi tương tự Vĩnh Hoa. Cù Vạn Thu nín thở, nắm chặt hai tay, nhìn người nọ bước ra khỏi cánh cửa rồi chậm rãi đi ra sân. Trên người hắn mặc bộ áo liệm mà ông ta tỉ mỉ chuẩn bị, nền đen viền trắng, cực kì chói mắt dưới ánh mặt trời.

“Vĩnh Hoa” Cù Vạn Thu kêu một tiếng rồi nhào về phía con trai, sau đó giữ chặt cánh tay và vuốt ve mặt hắn: “Vĩnh Hoa, đúng là con rồi, con đã quay lại rồi”

Cù Vĩnh Hoa không nhìn ông ta, đôi mắt hơi ngước lên, nhìn chằm chằm mặt trời vừa nhô lên.

“Vĩnh Hoa, sao con không nói lời nào vậy, con có đói không, cha có mang cho con một chút lương khô đây” Nói xong, ông ta lấy ra hai cái bánh táo từ trong túi rồi nhét vào tay con trai. nhưng tay Vĩnh Hoa buông lỏng khiến bánh rơi xuống mặt đất, dính một lớp tro bụi.

“Hồn phách vẫn chưa tỉnh lại, vài ngày nữa sẽ lại giống như trước kia, vội cái gì” Giọng của Diêm Khả Vọng từ cửa truyền ra, ông ta đi ra ngoài, đẩy lưng Vĩnh Hoa một cái: “Mau về với cha ngươi đi, ngươi làm ông ta lo lắng nhiều ngày rồi đấy”

Nghe ông ta nói vậy, Vĩnh Hoa cũng không chào hỏi tiếng nào, lập tức bước ra ngoài. Cù Vạn Thu quay lại quỳ xuống trước mặt Diêm Khả Vọng, dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng lên đuổi theo con trai.

Thấy xe trâu đi xa, Diêm Khả Vọng lắc đầu lạnh lùng cười vài tiếng, chắp tay sau lưng đi vào phòng. Trên mặt đất, có mấy người cuộn thành một đống. Diêm Khả Nhìn đạp mỗi người một cước: “Mấy giờ rồi mà còn chưa đứng lên, nhanh, đi đào một cái hố rồi chôn cái thứ ở sau phòng đi, nhớ đừng để lại dấu vết khiến người khác bắt được sơ hở”

Xe trâu vào thôn, đi trên con đường nhỏ gập ghềnh xóc nảy. Cù Trọng cầm roi ngựa ngồi ở phía trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái: “Thúc phụ, người có thấy Vĩnh Hoa mập hơn một chút không, hình như cánh tay tròn hơn lúc trước không ít”

Nghe hắn ta nhắc nhở, Cù Vạn Thu mới chú ý đến. Thảo nào ông ta luôn cảm thấy hình dáng con trai có hơi khác với trước kia, nhưng lại nghĩ mãi không ra là khác ở chỗ nào. Hóa ra là mập hơn, ông ta nhéo tay Vĩnh Hoa mấy cái, mềm nhũn, không giống mập, mà ngược lại giống như bị sưng lên. Vừa định dặn dò hắn phải chú ý thân thể, lại phát hiện đầu ngón tay của mình ấn ra mấy cái lỗ màu xanh nhạt ở trên mu bàn tay sưng húp của hắn, trông có vẻ hơi ghê người. Trong lòng Cù Vạn Thu chợt căng thẳng, đưa tay vuốt ve mu bàn tay của Vĩnh Hoa một lúc lâu mới xoa dịu được mấy cái lỗ kia, nhưng vẫn không thể xoa được cảm giác bất an trong lòng ông ta. Ông ta nhìn sườn mặt của con trai, không ngờ hắn cũng đột nhiên quay đầu nhìn mình chằm chằm, trên mặt nở nụ cười đờ đẫn.

“Nghe nói gì chưa? Vĩnh Hoa của Cù gia quay lại rồi”

“Hôm nay vừa thấy xong, nghe nói cha hắn bán toàn bộ gia sản đi mới cứu được hắn về, hiện tại cả hai người đều ở nhà Cù Trọng”

“Hôm nay ta mới gặp hắn, nhưng trông không giống trước kia lắm, vừa mập vừa ngu ngơ, không biết có phải bị bệnh không nữa”

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, Cù gia đến rồi kìa”

Cù Trọng vác gánh nặng đi xuyên thẳng qua đám người, sau khi đi ra được một đoạn đường, bước chân của hắn ta mới nhanh hơn, cuối cùng là chạy chậm về nhà. Đầu hắn cứ giật lên, khiến suy nghĩ bị quấy nhiễu đến rối loạn: Người trong thôn nói đúng, nhưng bọn họ không biết một chuyện còn đáng ngạc nhiên hơn, đó là từ sau khi Vĩnh Hoa sống lại, không chỉ vừa mập vừa ngu đần. Trở về nhiều ngày như vậy, thế mà hắn lại chưa từng ăn một muỗng cơm hay uống một ngụm nước nào. Hắn cũng có chuyển động, bảo làm cái gì thì làm cái đó, nhưng nhiều lúc hắn chỉ ngồi một mình trong góc phòng, ánh mắt u ám nhìn vào một chỗ, tròng mắt cũng không đảo, giống như một con rối gỗ vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)