Một nắm tiền giấy màu trắng rải đầy giữa trời, gió đưa chúng lên ngọn cây, có một ít treo trên cành cây không còn lá, vang lên tiếng sột soạt theo gió. Tiếng khóc của Cù Vạn Thu cũng truyền tới, tiếng khóc thê lương lúc cao lúc thấp, còn khiến người ta tuyệt vọng hơn sắc trời cuối thuVĩnh Hoa – con trai duy nhất của ông ta đã chết mấy ngày trước bởi một căn bệnh lạ và đột ngột. Mấy ngày nay, Cù Vạn Thu vẫn luôn chết lặng xử lý hậu sự, đến hôm nay đưa tang, khoảnh khắc khi quan tài được đóng lại, cuối cùng ông ta cũng ý thức được con trai của mình thật sự không còn nữa. Sau này ông ta sẽ không được thấy khuôn mặt sinh động của hắn nữa. Sự thức tỉnh đột ngột này khiến cõi lòng ông ta tan nát, đành phải dựa vào từng tiếng gào khan để giải tỏa. Nhưng sau khi khóc lóc xong, Cù Vạn Thu lại hơi mơ hồ, rõ ràng gò má người nằm trong quan tài đó vẫn hồng hào, cứ như đang ngủ, sao lại có thể không tỉnh lại được nữa chứ.
Nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên hơi choáng váng, mấy ngày nay không ăn hạt cơm nào, vào lúc này, cơ thể yếu ớt cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. May mắn thay, Cù Trọng cháu trai ông ta ở bên cạnh đưa tay ra dìu kịp thời, nên mới không khiến ông ngã trên con đường mòn lầy lội.
Tiếng kèn xô-na đi đầu đội ngũ đột nhiên ngừng lại, những người đưa linh cữu cũng dần dần dừng bước, Cù Vạn Thu nhìn về phía trước với đôi mắt mơ màng đẫm nước mắt, nhìn thấy một ông lão đang đi tới từ phía đối diện, lưng ông ta cong như một cây cung, tóc và râu đã bạc phơ, thoạt nhìn tuổi tác có vẻ lớn hơn mình một chút. Tay ông ta cầm một cây gậy táo gỗ màu đen, thân gậy hướng ra phía sau, dắt theo bốn năm người, chậm rãi đi về phía họ.
Thấy hai đoàn người sắp đụng vào nhau, Cù Trọng vội vàng bước lên phía trước, hành lễ với ông cụ kia: “Phiền ông nhường đường một chút, bọn ta phải đi chôn cất, không thể để lỡ thời gian”
Ông lão cũng không ngẩng đầu lên, ông ta liếc nhìn Cù Trọng qua mớ tóc rối bù trên trán, cũng không nói gì, chỉ cười hì hì, rồi dắt cây gậy đi đến bên con đường hẹp quanh co, chờ họ đi qua. Cù Trọng lại hành lễ lần nữa, rồi quay lại với đoàn người, cả đoàn tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có điều, con đường này rất chật hẹp, mỗi một người đi ngang qua ông lão đều không tránh khỏi chạm vào người họ. Cù Vạn Thu cũng không ngoại lệ, tay áo của ông ta chạm phải y phục của một người trong đó, sợ người đó kiêng kỵ nên vội vàng xin lỗi, nào ngờ lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện người đó không hề nhìn mình, đầu nghiêng lên phía trên, vẻ mặt như đông cứng lại.
Bây giờ Cù Vạn Thu cũng không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện khác, tiếp tục bước về phía trước. Vào lúc này, ông lão đó lại đột nhiên lên tiếng: “Người còn chưa chết, để vào trong quan tài làm gì”
Một câu nói chậm rãi nhưng lại khiến Cù Vạn Thu đột ngột dừng lại, không thể bước thêm được nữa.
Cù Trọng cũng dừng lại, quay đầu nói với ông lão đó: “Lão tiên sinh, không thể nói lung tung, đường đệ của ta đã không còn mạch tượng, cơ thể cũng đã nguội lạnh mấy ngày rồi, sao ông lại nói đệ ấy, đệ ấy…”
Ông lão cười lạnh một tiếng: “Ta nói không chết là không chết, hắn vẫn còn hơi thở, bị đè nén ở đan điền. Trên đời này chỉ có mình ta có thể cứu được hắn, nếu tin thì tới tìm ta, rẽ sang đường núi bên trái bảy lần, đi qua năm cây cầu, ta sống ở đó”
Dứt lời, ông ta lập tức đi về phía trước, mấy người xếp thành một hàng, tay phải cầm cây gậy táo gỗ, chậm rãi đi dọc theo con đường lầy lội.
Cù Trọng cảm thấy ông lão này điên điên khùng khùng, nói chuyện không đầu không đuôi, bèn lắc đầu. Đoàn người đưa linh cữu tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi được vài bước lại phát hiện Cù Vạn Thu không đi theo, một mình đứng cuối đoàn người, ngơ ngác nhìn về hướng ông lão rời đi.
“Thúc phụ, đi thôi, để lỡ thời gian thì không tốt đâu” Cù Trọng đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Cù Vạn Thu giật mình, như tỉnh khỏi giấc mộng, bước chân đi về phía trước với Cù Trọng. Nhưng mới đi được vài bước, ông ta lại dừng lại, ánh mắt vẫn đờ đẫn, nhưng giọng nói lại như sấm sét, khiến Cù Trọng suýt không đứng vững: “Bảo họ khiêng quan tài trở về đi”
“Thúc phụ, ông lão đó không phải kẻ điên thì cũng là tên lừa đảo, người thật sự tin lời ông ta sao?”
“Bảo họ khiêng quan tài trở về, hôm nay không chôn cất nữa…”
“Thúc phụ…”
“Hôm nay không ai được chôn quan tài, cho dù có chôn, ta cũng sẽ đào lên” Cù Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Cù Trọng, trong ánh mắt kiên định toát lên vẻ điên cuồng. Dứt lời, ông ta bèn chạy về hướng khác của con đường. Vừa nãy cơ thể giống như chiếc lá héo tàn, dường như chợt tràn đầy năng lượng, thoáng chốc đã biến mất ở cuối con đường.
Ngôi nhà tranh thấp thoáng trong ánh hoàng hôn rực rỡ, khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói, non xanh nước biếc, nó giống như một nơi thần tiên đang ẩn cư. Cù Vạn Thu lau mồ hôi: Chắc là ở đây, ông ta nói rẽ bảy lần, đi qua năm cây cầu, mệt đến mức xương cốt sắp rã rời, mới tìm được đến đây.
Ông ta lại bước lên phía trước vài bước, nhìn thấy một số người đang đứng trong sân có hàng rào bao quanh. Có người đang xách thùng lấy nước bên giếng, có người cầm rìu chẻ củi, đều là những người đi theo ông lão vừa nãy. Cù Vạn Thu hít thở một hơi, vội vàng đi về phía sân, đi đến cửa, bèn hành lễ với mấy người đó: “Xin hỏi…” Nói đến đây, ông ta mới nhớ ra mình không biết tên ông lão, dứt khoát nói thẳng: “Ta muốn con trai mình sống lại, ai có thể giúp ta?”
Những người đó đều không nhìn ông ta, cũng không đáp lại, vẫn đờ đẫn làm công việc trong tay, làm cái này đến cái khác, động tác vừa cứng ngắc vừa chậm chạp.
Cù Vạn Thu hơi bực mình: “Ta muốn con trai sống lại, ta muốn nó sống lại…”
Cửa gỗ được đẩy ra, bóng dáng ông lão cuối cùng cũng xuất hiện, ông ta đứng bên cửa, đôi mắt màu xám nhìn gương mặt đầy tức giận của Cù Vạn Thu: “Việc này có gì khó, mấy người này có người nào không phải sống lại từ cõi chết, đều được ta cứu sống. Điều quan trọng là ông có sẵn lòng trả giá không”
“Trả giá? Dù là gì ta cũng sẵn lòng đưa cho ông” Cù Vạn Thu lao vào trong sân, cơ thể run lẩy bẩy.
Ông lão nghịch móng tay: “Nhà ông có ba gian nhà mái ngói, mười mẫu đất màu mỡ, hai con bò, cộng thêm những thứ vụn vặt như đồ trang sức và gia cụ, để ta tính xem” Ông ta đếm ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên: “Hai mươi thỏi bạc, chỉ như vậy thôi, nếu ông sẵn lòng, ngày mai hãy đưa ngân lượng và quan tài tới đây, giao bạc cho ta rồi ông đưa người sống về”
“Hai mươi thỏi…” Cù Vạn Thu lẩm bẩm
“Sao, không nỡ à? Tiền hết rồi có thể kiếm thêm, con mất rồi thì thật sự sẽ không còn” Ông lão cười giễu.
“Không, ta bằng lòng, ta bằng lòng. Giờ ta sẽ trở về bán gia sản, ông cũng phải nói lời giữ lời, nhất định phải giúp ta cứu sống Vĩnh Hoa”
Ông lão sờ râu, gật đầu với ông ta, Cụ Vạn Thu nhận được lệnh, đi thẳng ra ngoài không ngoảnh đầu lại, được một đoạn mới quay đầu lại: “Vẫn chưa biết tôn tính đại danh của cao nhân?”
“Ta tên Diêm Khả Vọng”