Trong sân tiệm thêu Tế Hồng không có ai, Tưởng Tích Tích và Tấn Nhi bước vào, chỉ nhìn thấy cây trâm ngọc hồ điệp đó nằm ngay ngắn trên bàn đá. Chỉ có điều, ánh sáng của nó không rực rỡ như trước kia, mặc dù được điêu khắc từ huyết ngọc, nhưng ngoại trừ màu sắc đặc biệt và tay nghề tinh tế một chút thì không khác gì những trâm ngọc khácNhìn thấy cây trâm đó, phản ứng đầu tiên của Tấn Nhi là trốn sau lưng Tưởng Tích Tích: “Tích Tích tỷ tỷ, sao nó vẫn ở đây?”
Tưởng Tích Tích cũng không dám đến gần bàn đá, nàng ta một tay bảo vệ Tấn Nhi, mắt không chớp nhìn chằm chằm cây trâm.
“Oan hồn đã biến mất, vết máu đã được loại bỏ, bây giờ nó chỉ là một cây trâm bình thường. Không, nó có một điểm khác những cây trâm khác, đó là có thể bán được giá tốt ở tiệm cầm đồ, Tưởng cô nương có muốn mang đi thử không?” Yến Nương mỉm cười đi từ trong phòng ra, cầm cây trâm lên ướm lên đầu Tưởng Tích Tích: “Thôi, hay là đừng bán nó, cô nương có làn da trắng nõn, đeo màu đỏ là thích hợp nhất, cứ để nó theo cô đi”
Tấn Nhi vốn đang trốn sau lưng Tưởng Tích Tích, thấy Yến Nương cầm cây trâm tới, cậu quay người nhanh nhẹn chạy vào bếp, vừa chạy vừa nói: “Tích Tích tỷ tỷ da thô thịt dày, không hợp chút nào. Yến Nương, tỷ hãy mau vứt nó đi”
Tưởng Tích Tích trừng mắt với cậu, nhận lấy cây trâm trong tay Yến Nương, ngón tay vuốt ve ngọc điệp lành lạnh vài lần: “Cô nương, nghe đại nhân nói, trên cây trâm này có hai oan hồn, một người là Tân Tử Du, người còn lại là ai?”
“Phụng Hoàng đài thượng phụng hoàng du, Phụng khứ đài không giang tự lưu”
Tưởng Tích Tích ngẩn ra: “Câu thơ này, ta từng thấy Viễn nhi viết, Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, chẳng lẽ một oan hồn khác là nữ nhân trong chốn thâm cung sao?”
Ánh mắt của Yến Nương trở nên sâu xa và thuần khiết: “Nàng ta không phải là nữ tử bình thường, nếu ta đoán không nhầm, nàng ta là Trần Kim Phượng của nước Mân, cũng được gọi là Vạn An nương nương”
“Vạn An?” Tưởng Tích Tích giễu cợt: “Nếu đã ban cho một danh hiệu như vậy, cuối cùng sao lại dùng hình phạt ngũ xa phanh thây trên người nàng? Nam nhân lúc độc ác đúng là mất hết tính người, tình duyên và chuyện cũ đều có thể xoá sạch”
Yến Nương nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta: “Cô nói đúng là không sai”
“Quân chủ Vương Diên Quân vừa nước Mân vô cùng xa xỉ, đã xây Đông Hoa cung cho nàng ta. Mỗi đêm, hàng trăm ngọn nến Kim Long lớn được thắp sáng cùng một lúc, chiếu rọi cả tẩm cung sáng như ban ngày. Hai người ngày ngày rượu ngon, đêm đêm hoang dâm, ngay cả chuyện quốc sự cũng dần không màng đến nữa. Chỉ có điều, ngoài sủng ái nàng ta ra, Vương Diên Quân còn có một nam sủng, tên là Quy Thủ Minh. Nghe đồn rằng: Ai gọi Cửu Long trướng, chỉ trữ nhất quy lang. Oanh oanh yến yến của hậu cung cộng thêm một vị “quy lang” này, khiến Vương Diên Quân kiệt sức, cuối cùng hắn ta cũng nhanh chóng bị bại liệt. Vương Diên Quân mắc bệnh nặng, Quy Thủ Minh trở thành đối tượng cạnh tranh của các cung nữ lâu năm trong cung. Đương nhiên Trần Kim Phượng nhanh chân đến trước, nam tham nữ ái, có một phen phong cảnh duyên dáng và nhẹ nhàng. Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng cũng có một ngày, chuyện thông dâm của Trần Kim Phượng và Quy Thủ Minh bị Vương Diên Quân phát hiện. Vị quân chủ nằm liệt trên giường này nổi điên, hai người mình sủng ái nhất, lại cấu kết thông dâm sau lưng mình. Loại chuyện như vậy, đừng nói là quân chủ, cho dù là bách tính bình thường cũng không thể nào nhịn được”
“Vậy nên, hắn ta đã xử tử hai người này bằng ngũ xa phanh thây sao?”
Yến Nương cười giễu: “Nếu đơn giản như vậy, e rằng oán hận của Trần Kim Phượng cũng không sâu nặng đến thế. Thì ra Quy Thủ Minh không thật lòng với nàng ta, hắn ta tiếp cận nàng là bởi quyền lực cám dỗ. Mục đích thật sự của hắn ta là hoàng quyền, còn Trần Kim Phượng chỉ là một con cờ mà hắn ta sắp đặt để đạt được mục đích mà thôi. Chính biến của Quy Thủ Minh đã bị Vương Diên Quân nhìn thấu, hắn ta chết dưới trường kiếm của cấm vệ quân, còn Trần Kim Phượng cũng bị cho là đồng bọn nên bị xử phạt ngũ xa phanh thây”
Nói đến đây, Yến Nương ngừng một chút: “Ta nghĩ, hôm đó chắc nàng ta đã hát một tiểu khúc, còn đeo chiếc trâm ngọc hồ điệp Vương Diên Quân đã làm cho nàng ta, muốn hắn ta niệm tình phu thê mà tha cho mình” Nhưng Vương Diên Quân tâm ý đã quyết, vẫn cột đầu nàng và tứ chi lên năm chiếc xe, dắt thêm ngựa, kéo về các hướng khác nhau.
Tưởng Tích Tích nắm chặt nắm đấm: “Tuy nàng ta chết không đáng tiếc, nhưng phương pháp này quá tàn nhẫn”
Yến Nương nhìn nàng ta: “Cô nghĩ xem, nếu muốn chặt đầu và tứ chi của người thì cũng phải tốn không ít sức, huống chi là dùng xe kéo. Vậy nên có thể tưởng tượng được những đau khổ mà người bị hành quyết phải chịu đựng. Nhưng thật sự đến lúc bị tách ra, sợ rằng đã không còn thấy đau nữa, đau khổ là lúc đang bị kéo, da rách ra, thịt vẫn còn, thịt bị đứt, xương cốt vẫn chưa gãy, cuối cùng vỡ mạch máu. Lúc tắt thở, e rằng không phải vì đau chết mà là bị sợ chết. Vậy nên oán hận của Trần Kim Phượng mới sâu đậm đến thế”
Tưởng Tích Tích rùng mình, xoa xoa cánh tay của mình, mặc dù xuân hàn lành lạnh, nhưng cũng không đến nỗi lạnh như vậy.
“Yến cô nương, sau đó cây trâm bị Tân Tử Du lén lút đưa ra khỏi cung, cuối cùng xảy ra chuyện đó, cũng đều là bị oán khí của Trần Kim Phượng ảnh hưởng, mới gây nên những thảm án đó”
Yến Nương gật đầu, đưa cây trâm ngọc ra: “Cô hãy cầm cây trâm ngọc này về đi, bây giờ nó đã vô chủ, nhưng ít nhất nó cũng từng là vật chứng trong vụ án, để ở trong phủ Tân An ổn thỏa hơn để ở chỗ ta”
Tưởng Tích Tích nhận lấy cây trâm ngọc, bên trên nó vẫn còn hơi ấm của Yến Nương. Sau đó, nàng ta cười với nàng: “Yến cô nương, cô đã khỏe hơn chưa?”
Yến Nương cười nhạt: “May nhờ Trình đại nhân, bây giờ ta không sao nữa rồi, làm phiền cô nương trở về nói cảm ơn thay ta, ta không đến phủ làm phiền nữa”
Tưởng Tích Tích ngây ra một lúc, trong lòng rất khó hiểu: Hai người này, một người cứu người, một người được cứu, sao bây giờ lại trở nên xa lạ như thế. Chỉ có điều ý nghĩ này mới chỉ lóe lên thì đã bị nàng ta bỏ sang một bên. Bởi vì nhà bếp truyền đến một hương thơm hấp dẫn. Mà vào lúc chập choạng tối, bụng cồn cào vì đói, mùi hương này lại càng hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì. Vậy nên nàng ta bèn đáp lại một tiếng, rồi đi về phía nhà bếp, để một mình Yến Nương đứng trong sân, ngước nhìn bức tường đối diện, giữa lông mày ngưng thành một lớp sương lạnh.
Trình Mục Du ngồi trước bàn, trong tay lật dở một cuốn sách cũ, nhưng ánh mắt lại không dừng trên những hàng chữ dày đặc đó. Cuối cùng hắn ném quyển sách lên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở giữa lông mày, hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu lần nữa: Bụng của nàng bị rạch ra, da thịt tách ra hai bên, lộ ra xương trắng bên trong. Chỉ có điều, xương này rất dài, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, hết lớp này đến lớp khác, thô to, vững chắc, tuyệt không phải thuộc về con người.
Trình Mục Du đứng dậy, hắn đến bên cửa sổ, nhìn về một điểm trên bức tường cao, giao nhau với ánh mắt lạnh lùng xuyên qua từ bên đó.
Cô là ai?
(Hết quyển 7)
QUYỂN 8
Trong sân tiệm thêu Tế Hồng không có ai, Tưởng Tích Tích và Tấn Nhi bước vào, chỉ nhìn thấy cây trâm ngọc hồ điệp đó nằm ngay ngắn trên bàn đá. Chỉ có điều, ánh sáng của nó không rực rỡ như trước kia, mặc dù được điêu khắc từ huyết ngọc, nhưng ngoại trừ màu sắc đặc biệt và tay nghề tinh tế một chút thì không khác gì những trâm ngọc khácNhìn thấy cây trâm đó, phản ứng đầu tiên của Tấn Nhi là trốn sau lưng Tưởng Tích Tích: “Tích Tích tỷ tỷ, sao nó vẫn ở đây?”
Tưởng Tích Tích cũng không dám đến gần bàn đá, nàng ta một tay bảo vệ Tấn Nhi, mắt không chớp nhìn chằm chằm cây trâm.
“Oan hồn đã biến mất, vết máu đã được loại bỏ, bây giờ nó chỉ là một cây trâm bình thường. Không, nó có một điểm khác những cây trâm khác, đó là có thể bán được giá tốt ở tiệm cầm đồ, Tưởng cô nương có muốn mang đi thử không?” Yến Nương mỉm cười đi từ trong phòng ra, cầm cây trâm lên ướm lên đầu Tưởng Tích Tích: “Thôi, hay là đừng bán nó, cô nương có làn da trắng nõn, đeo màu đỏ là thích hợp nhất, cứ để nó theo cô đi”
Tấn Nhi vốn đang trốn sau lưng Tưởng Tích Tích, thấy Yến Nương cầm cây trâm tới, cậu quay người nhanh nhẹn chạy vào bếp, vừa chạy vừa nói: “Tích Tích tỷ tỷ da thô thịt dày, không hợp chút nào. Yến Nương, tỷ hãy mau vứt nó đi”
Tưởng Tích Tích trừng mắt với cậu, nhận lấy cây trâm trong tay Yến Nương, ngón tay vuốt ve ngọc điệp lành lạnh vài lần: “Cô nương, nghe đại nhân nói, trên cây trâm này có hai oan hồn, một người là Tân Tử Du, người còn lại là ai?”
“Phụng Hoàng đài thượng phụng hoàng du, Phụng khứ đài không giang tự lưu”
Tưởng Tích Tích ngẩn ra: “Câu thơ này, ta từng thấy Viễn nhi viết, Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, chẳng lẽ một oan hồn khác là nữ nhân trong chốn thâm cung sao?”
Ánh mắt của Yến Nương trở nên sâu xa và thuần khiết: “Nàng ta không phải là nữ tử bình thường, nếu ta đoán không nhầm, nàng ta là Trần Kim Phượng của nước Mân, cũng được gọi là Vạn An nương nương”
“Vạn An?” Tưởng Tích Tích giễu cợt: “Nếu đã ban cho một danh hiệu như vậy, cuối cùng sao lại dùng hình phạt ngũ xa phanh thây trên người nàng? Nam nhân lúc độc ác đúng là mất hết tính người, tình duyên và chuyện cũ đều có thể xoá sạch”
Yến Nương nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta: “Cô nói đúng là không sai”
“Quân chủ Vương Diên Quân vừa nước Mân vô cùng xa xỉ, đã xây Đông Hoa cung cho nàng ta. Mỗi đêm, hàng trăm ngọn nến Kim Long lớn được thắp sáng cùng một lúc, chiếu rọi cả tẩm cung sáng như ban ngày. Hai người ngày ngày rượu ngon, đêm đêm hoang dâm, ngay cả chuyện quốc sự cũng dần không màng đến nữa. Chỉ có điều, ngoài sủng ái nàng ta ra, Vương Diên Quân còn có một nam sủng, tên là Quy Thủ Minh. Nghe đồn rằng: Ai gọi Cửu Long trướng, chỉ trữ nhất quy lang. Oanh oanh yến yến của hậu cung cộng thêm một vị “quy lang” này, khiến Vương Diên Quân kiệt sức, cuối cùng hắn ta cũng nhanh chóng bị bại liệt. Vương Diên Quân mắc bệnh nặng, Quy Thủ Minh trở thành đối tượng cạnh tranh của các cung nữ lâu năm trong cung. Đương nhiên Trần Kim Phượng nhanh chân đến trước, nam tham nữ ái, có một phen phong cảnh duyên dáng và nhẹ nhàng. Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng cũng có một ngày, chuyện thông dâm của Trần Kim Phượng và Quy Thủ Minh bị Vương Diên Quân phát hiện. Vị quân chủ nằm liệt trên giường này nổi điên, hai người mình sủng ái nhất, lại cấu kết thông dâm sau lưng mình. Loại chuyện như vậy, đừng nói là quân chủ, cho dù là bách tính bình thường cũng không thể nào nhịn được”
“Vậy nên, hắn ta đã xử tử hai người này bằng ngũ xa phanh thây sao?”
Yến Nương cười giễu: “Nếu đơn giản như vậy, e rằng oán hận của Trần Kim Phượng cũng không sâu nặng đến thế. Thì ra Quy Thủ Minh không thật lòng với nàng ta, hắn ta tiếp cận nàng là bởi quyền lực cám dỗ. Mục đích thật sự của hắn ta là hoàng quyền, còn Trần Kim Phượng chỉ là một con cờ mà hắn ta sắp đặt để đạt được mục đích mà thôi. Chính biến của Quy Thủ Minh đã bị Vương Diên Quân nhìn thấu, hắn ta chết dưới trường kiếm của cấm vệ quân, còn Trần Kim Phượng cũng bị cho là đồng bọn nên bị xử phạt ngũ xa phanh thây”
Nói đến đây, Yến Nương ngừng một chút: “Ta nghĩ, hôm đó chắc nàng ta đã hát một tiểu khúc, còn đeo chiếc trâm ngọc hồ điệp Vương Diên Quân đã làm cho nàng ta, muốn hắn ta niệm tình phu thê mà tha cho mình” Nhưng Vương Diên Quân tâm ý đã quyết, vẫn cột đầu nàng và tứ chi lên năm chiếc xe, dắt thêm ngựa, kéo về các hướng khác nhau.
Tưởng Tích Tích nắm chặt nắm đấm: “Tuy nàng ta chết không đáng tiếc, nhưng phương pháp này quá tàn nhẫn”
Yến Nương nhìn nàng ta: “Cô nghĩ xem, nếu muốn chặt đầu và tứ chi của người thì cũng phải tốn không ít sức, huống chi là dùng xe kéo. Vậy nên có thể tưởng tượng được những đau khổ mà người bị hành quyết phải chịu đựng. Nhưng thật sự đến lúc bị tách ra, sợ rằng đã không còn thấy đau nữa, đau khổ là lúc đang bị kéo, da rách ra, thịt vẫn còn, thịt bị đứt, xương cốt vẫn chưa gãy, cuối cùng vỡ mạch máu. Lúc tắt thở, e rằng không phải vì đau chết mà là bị sợ chết. Vậy nên oán hận của Trần Kim Phượng mới sâu đậm đến thế”
Tưởng Tích Tích rùng mình, xoa xoa cánh tay của mình, mặc dù xuân hàn lành lạnh, nhưng cũng không đến nỗi lạnh như vậy.
“Yến cô nương, sau đó cây trâm bị Tân Tử Du lén lút đưa ra khỏi cung, cuối cùng xảy ra chuyện đó, cũng đều là bị oán khí của Trần Kim Phượng ảnh hưởng, mới gây nên những thảm án đó”
Yến Nương gật đầu, đưa cây trâm ngọc ra: “Cô hãy cầm cây trâm ngọc này về đi, bây giờ nó đã vô chủ, nhưng ít nhất nó cũng từng là vật chứng trong vụ án, để ở trong phủ Tân An ổn thỏa hơn để ở chỗ ta”
Tưởng Tích Tích nhận lấy cây trâm ngọc, bên trên nó vẫn còn hơi ấm của Yến Nương. Sau đó, nàng ta cười với nàng: “Yến cô nương, cô đã khỏe hơn chưa?”
Yến Nương cười nhạt: “May nhờ Trình đại nhân, bây giờ ta không sao nữa rồi, làm phiền cô nương trở về nói cảm ơn thay ta, ta không đến phủ làm phiền nữa”
Tưởng Tích Tích ngây ra một lúc, trong lòng rất khó hiểu: Hai người này, một người cứu người, một người được cứu, sao bây giờ lại trở nên xa lạ như thế. Chỉ có điều ý nghĩ này mới chỉ lóe lên thì đã bị nàng ta bỏ sang một bên. Bởi vì nhà bếp truyền đến một hương thơm hấp dẫn. Mà vào lúc chập choạng tối, bụng cồn cào vì đói, mùi hương này lại càng hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì. Vậy nên nàng ta bèn đáp lại một tiếng, rồi đi về phía nhà bếp, để một mình Yến Nương đứng trong sân, ngước nhìn bức tường đối diện, giữa lông mày ngưng thành một lớp sương lạnh.
Trình Mục Du ngồi trước bàn, trong tay lật dở một cuốn sách cũ, nhưng ánh mắt lại không dừng trên những hàng chữ dày đặc đó. Cuối cùng hắn ném quyển sách lên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở giữa lông mày, hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu lần nữa: Bụng của nàng bị rạch ra, da thịt tách ra hai bên, lộ ra xương trắng bên trong. Chỉ có điều, xương này rất dài, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, hết lớp này đến lớp khác, thô to, vững chắc, tuyệt không phải thuộc về con người.
Trình Mục Du đứng dậy, hắn đến bên cửa sổ, nhìn về một điểm trên bức tường cao, giao nhau với ánh mắt lạnh lùng xuyên qua từ bên đó.
Cô là ai?
(Hết quyển 7)