Tân An Quỷ Sự

Chương 236: Lân giới

Chương Trước Chương Tiếp

Diêm Khả Vọng hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, cầm cây gậy táo gỗ chỉ Yến Nương: “Ngươi… ngươi thà ngọc nát đá tan, cũng muốn phá hủy lớp da này sao?”“Không thì sao? Nếu lấy sự oán hận trong thâm cung này làm linh hồn, lấy cơ thể không mục nát này làm da thì bao nhiêu sinh linh sẽ bị nàng ta tàn sát” Yến Nương khẽ cười vài tiếng, vừa cười vừa ho: “Ngươi tưởng rằng như vậy thì nàng ta sẽ trở lại sao? Trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, nàng ta vốn dĩ không phải con gái ngươi, chỉ là một con quái vật khoác dạ người mà thôi”

“Chẳng phải ngươi cũng là một quái vật sao?” Diêm Khả Vọng điên lên, cầm cây gậy chọc thẳng về phía Yến Nương. Lần này vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, đầu gậy rực lửa, cơ thể Yến Nương cong ra phía sau, đầu gần như chạm vào gót chân mới miễn cưỡng thoát khỏi đòn tấn công của ông ta. Nhưng nàng vặn người quá mạnh, vết thương trên bụng kéo căng ra, nàng thoáng đứng dậy, một ngụm máu tươi lập tức phun ra từ trong miệng, bắn khắp nơi.

Thấy vậy, khóe miệng Diêm Khả Vọng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Ông ta nắm chặt cây gậy trong lòng bàn tay, giơ cao cây gậy lên đập thẳng vào cái bụng máu thịt trào ra ngoài của Yến Nương.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu kì lạ, một ánh sáng bạc từ trong tiệm thêu Tế Hồng nhảy ra, bay thẳng về phía Diêm Khả Vọng, mang theo năm móng vuốt sắc nhọn cào vào ngực ông ta, lồng ngực ông ta bỗng nhiên xuất hiện một lỗ máu lớn bằng miệng bát, máu từ bên trong tùy ý chảy xuống, thoáng chốc đã thấm ướt nửa y phục trên người ông ta.

Cây gậy rơi xuống mặt đất, Diêm Khả Vọng thoáng ngẩn người, mí mắt yếu ớt ngước lên: “Con khỉ này, ngươi giả chết, hai người các ngươi gài bẫy lừa ta…”

Hữu Nhĩ thoáng liếc nhìn Yến Nương, thấy nàng vịn vào mặt tường, cơ thể ngày càng cúi xuống, rõ ràng đã bị thương nặng. Đương nhiên trong lòng hận lão già kia đến cực điểm, hắn ta nhe hai chiếc răng ranh, chiếc đuôi dài màu bạc phía sau vung lên, bốn móng vuốt giơ lên cao. Hắn ta lại kêu lên một tiếng nhảy về phía ông ta, nhưng Diêm Khả Vọng lại giơ một chân lên, đá cây gậy đằng trước lên rất cao, cây gậy xoay vòng trong không trung, biến thành một cái chặn cản không khí, ngăn cách ông ta và Hữu Nhĩ.

Cuối cùng cây gậy táo gỗ rơi xuống đất rồi ngừng lại không động đậy nữa, nhưng trong con hẻm tối đen, đâu còn thấy bóng dáng của Diêm Khả Vọng nữa. Hữu Nhĩ đang định đuổi theo, bên tai lại vang lên tiếng rên đau khổ của Yến Nương. Hắn ta quay người chạy đến bên nàng, thấy bụng nàng có một vết rạch dài từ rốn đến ngực, sâu đến tận xương.

“Cô nương, cô nương đừng chết đấy” Hữu Nhĩ ngồi xổm xuống cạnh nàng lớn tiếng khóc: “Cô đợi chút, ta sẽ đi tìm một bộ da tốt hơn bộ đã này tới…”

Vừa dứt lời, hắn ta bèn đứng lên, nhưng lại bị Yến Nương kéo lại, nàng cười yếu ớt: “Khỉ ngốc, bộ da người này ngàn năm khó gặp, chẳng lẽ ngươi nói tìm là có thể tìm được?” Tay nàng siết chặt hơn, vẻ mặt cũng trở nên u ám, nặng nề: “Nếu ta chết, ngươi phải thay ta giết người đó, không cần phiền phức như vậy, trực tiếp giết hắn ta là được, hứa với ta, được không?”

Hữu Nhĩ đang định gật đầu, cửa hông bên phủ Tân An bị đẩy ra một chút, Trình Mục Du bước ra, hắn nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt khó tin: “Yến cô nương, cô bị thương sao?”

***

Diêm Khả Vọng loạng choạng chạy về phía trước, máu tươi trên người ông ta giọt xuống cả đường đi, mọi thứ trước mắt ông ta càng ngày càng mơ hồ, một cái biến thành hai, hai cái biến thành bốn, cuối cùng biến thành ánh sáng trắng hỗn độn.

Trong mắt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ thẫm, ông ta như tìm thấy cứu tinh, dùng chút sức lực cuối cùng đi về phía nó. Đi được một nửa, hai chân bỗng mềm nhũn, ông ta đột nhiên ngã trên mặt đất. Nhưng tay chân vẫn không ngừng nghỉ, ngón tay bám víu lên bậc thềm cao cao trước mặt, cơ thể lết từng chút về phía trước, cứ như con giun bị thương nặng.

Vẫn chưa bò lên chỗ cao nhất, đỉnh đầu truyền tới tiếng quát mắng: “Người gì vậy, ăn xin cũng phải nhìn chỗ, phủ hiệu úy là nơi ngươi có thể tới à?”

Diêm Khả Vọng nắm chặt gấu quần người đó: “Đi nói với Tần hiệu úy, nếu muốn Tạ Tiểu Ngọc mãi mãi ở bên cạnh ngài ấy, thì hãy dùng lân giới của Tông Quy tới cứu ta, mau, mau…”

Dứt lời, ông ta cố gắng trút hơi thở cuối cùng, rồi ngã ra trên bậc thềm phủ hiệu úy.

Tưởng Tích Tích nhìn ánh sáng đỏ lóe lên trong phòng, nàng ta đưa một bát cháo nóng cho Hữu Nhĩ: “Ngươi cũng đừng lo lắng, y thuật của đại nhân rất uyên thâm, không ai có thể sánh bằng, ngài ấy nhất định sẽ chữa khỏi vết thương của Yến cô nương”

Hữu Nhĩ nhận lấy bát, hai tay lại không ngừng run rẩy, thìa đung đưa vài cái, vẫn chưa đưa đến bên miệng, đã rải đầy y phục. Tưởng Tích Tích bất đắc dĩ lắc đầu, lấy lại bát, giúp Hữu Nhĩ lau sạch y phục, cũng không ép hắn ta ăn nữa. Nàng ta ngồi trên ghế ôm đầu gối với hắn, nhìn ánh nến lung lay trong phòng.

Bên giường chất đầy vải trắng đẫm máu, Trình Mục Du không động đậy, nhìn chằm chằm vào vết thương trên bụng Yến Nương, hắn duy trì tư thế này khoảng một khắc. Cuối cùng hắn đứng dậy, đi đến bên tủ, ôm một cái rương gỗ lớn ra, trên rương có khóa được làm bằng vàng ròng, lung linh tinh xảo. Hắn xoay chiếc chìa khóa vàng trong tay vào lỗ khóa, mở rương ra, bên trong lộ ra một chiếc hộp gỗ đàn hương hình chữ nhật, trên hộp hai chữ “ban thưởng” lấp lánh ánh vàng, khiến hắn hơi nhíu mắt lại.

Hắn mở hộp ra, nhìn lớp vỏ cứng màu đen bóng bên trong, ánh mắt ngưng tụ lại thành một tia sáng: “Lân giới, chỉ có thể dựa vào mày để cứu mạng nàng”

Nguyên niên thái bình Hưng Quốc, Thái Tông hoàng đế đã ban món bảo vật quý hiếm lân giới mà Nhật Bản cống nạp cho ngự sử Trương Khiêm và thái y Trình Đức Hiên. Nguyên nhân trong sử sách chỉ ghi hai chữ “có công”.

***

Mưa xuân liên miên, đập nhẹ lên mái hiên của phủ Tân An, vang lên một ca khúc êm dịu. Thường Viễn cong người hành lễ với Trình Mục Du và Tưởng Tích Tích, rồi khẽ ôm lấy Tấn Nhi đang đứng bên cạnh lau nước mắt. Sau đó mới bước nhanh của bậc thềm của phủ Tân An, bước lên chiếc xe ngựa đã đợi trước cửa từ lâu.

Chiếc xe chậm rãi đi trên con đường đá trơn trượt, một lúc sau trở thành hình bóng mờ ảo.

Tưởng Tích Tích lau nước mắt giúp Tấn Nhi: “Đừng khóc nữa, tổ phụ, tổ mẫu của Viễn nhi đều vẫn còn, bây giờ đệ ấy đã khỏe lại, cuối cùng vẫn phải trở về. Đi, tỷ đưa đệ tới tiệm thêu Tế Hồng thăm Yến cô nương, không biết nàng đã bình phục thế nào rồi” Nói rồi, nàng ta thoáng nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, ngài muốn đi cùng không?”

Trình Mục Du lắc đầu, im lặng quay người đi vào trong phủ Tân An.

“Lạ thật, gần đây tâm trạng của cha vẫn luôn bất ổn, cũng không biết bị làm sao?” Tấn Nhi nhìn cha mình, chớp đôi mắt to đầy nước mắt.

Tưởng Tích Tích sờ cằm, sau khi được Tấn Nhi nhắc nhở, nàng ta mới nhớ đến gần đây Trình Mục Du quả thật không bình thường, bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Đúng rồi, chính là từ đêm Yến Nương bị thương.

Dường như chân tướng đang ở phía trước gọi Tưởng Tích Tích, nhưng dù thế nào nàng ta cũng không thể bước thêm một bước về phía trước. Tưởng Tích Tích lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi tâm trí, nàng ta dắt tay Tấn Nhi: “Đi thôi, đệ nhìn đi, khói bếp bốc lên rồi, chắc chắn Hữu Nhĩ đang nấu cơm, đến đó là có thể được ăn ngon rồi” Nghe nàng ta nói thế, nước mắt của Tấn Nhi biến mất, cậu reo lên, chạy dọc theo con hẻm về phía tiệm thêu Tế Hồng, Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng cậu, nhanh chóng bước đi theo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)