Một vật lạnh như băng bắt đầu khuếch tán từ rốn của Yến Nương, giống như một mảng xương ướt át, từ từ lan tràn đến mỗi ngóc ngách trong cơ thể. Chỉ chốc lát sau, con mắt của nàng cũng bị một tầng sương phủ kín, không, đây không phải là sương, mà là một cặp mắt, mộng ảo mê ly, đuôi mắt xếch lên, con ngươi vừa đen vừa sáng, hơi xếch lên trên“Ngươi là ai…” Yến Nương nghe được mình đang hỏi, nhưng giọng thì lại là giọng của một nữ nhân khác.
“Thuyền rồng dập dờn đông về đông, hái sen trên hồ đỏ càng đỏ.
Sóng nhè nhẹ, nước tĩnh lặng, thiếp đi đường hoa sen không lối.
Tây hồ Nam hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tử lục đầy Trung châu.
Sóng mịt mù, nước long đong, nguyện phụng quân vương đến muôn đời”
Một điệu hát dân gian quanh quẩn ở trong đình viện, âm thanh kỳ ảo dội lên trên từng viên gạch xanh, đánh thức Hữu Nhĩ đang ngủ trong phòng, hắn ta xoa nhẹ mắt vài cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Yến Nương đang đứng cạnh cái bàn đá, mười ngón giơ lên, chọc tới chọc lui trên không trung, đang xướng một bài hát mà hắn ta chưa từng nghe.
Hữu Nhĩ thầm nghĩ không ổn, lăn một cái rồi dậy khỏi giường, đẩy cửa chạy ra sân, khi thấy bóng người lưng gù cầm cây gậy chống làm bằng gỗ táo đứng đằng sau Yến Nương thì hắn ta rít lên một tiếng, phi thân nhảy về phía người kia. Thế nhưng thân thể mới vừa vọt ra được phân nửa thì đã bị một cánh tay ngăn cản.
Là Yến Nương, nàng nhìn chằm chằm Hữu Nhĩ, mặt vẫn là khuôn mặt mà hắn ta quen thuộc, có điều người ở bên trong đã hoàn toàn thay đổi từ lâu.
Nàng nắm bộ lông màu trắng bạc của Hữu Nhĩ chặt hơn rồi đột nhiên dùng sức, nhấc Hữu Nhĩ lên vứt vào mặt tường khiến bức tường thủng một lỗ, trên đầu Hữu Nhĩ cũng có thêm một lỗ thủng, hắn ta giãy giụa lắc đầu vài cái, cuối cùng thì cái cổ mềm nhũn khiến hắn ta ngã xuống phía dưới.
Diêm Khả Vọng vân vê râu mép, cười hề hề, thong thả đi tới trước mặt Yến Nương, quét mắt khắp thân thể nàng: “Nuốt hồn của nàng ta, thân thể này sẽ là của ngươi”
Thân thể mảnh khảnh của Yến Nương bỗng nhiên co giật một cách kịch liệt, tựa như một cơn sóng chạy từ đỉnh đầu xuống dưới bàn chân, cơn sóng càng cuộn càng hăng, hình dạng của nàng cũng dần dần không còn rõ ràng như trước, da thịt dường như bị róc khỏi xương, lỏng lẻo treo trên đầu xương, tựa như lúc nào cũng có thể tuột ra ngoài vậy.
Hình dạng kì dị này được duy trì liên tục trong chốc lát, nàng lại khôi phục như bình thường, lại là nữ tử xinh đẹp hoạt bát kia. Có điều, nét cười thường có trong mắt nàng đã biến mất, bị thay thế bởi một vẻ lạnh lùng đến thấu xương, nàng nhìn Diêm Khả Vọng, ánh mắt tĩnh mịch: “Hồn của nàng ta… đã diệt”
Đôi mắt của Diêm Khả Vọng sáng lên, ông ta vỗ tay, ngửa mặt lên trời lớn cười vài tiếng: “Không uổng công ta tìm lâu như vậy, giẫm nát từng tấc đất một, cuối cùng cũng tìm được ngươi” Ánh mắt tụ lại, toát lên vẻ thương tiếc, ông ta đi tới cạnh Yến Nương, ngón tay xoa lên gương mặt của nàng: “Cuối cùng… ngươi cũng đã trở về”
Dứt lời, ông ta nhét một đầu của cây gậy táo vào trong tay Yến Nương, bản thân thì nắm đầu kia, kéo nàng đi ra ngoài cửa, hai bóng người một trước một sau chỉ mất một lúc đã ẩn vào trong đêm tối.
***
“Cha, cha” Tấn Nhi liều mạng đập cửa phòng của Trình Mục Du: “Cha, cha mau đến xem xem, không biết Viễn nhi lại bị gì nữa”
Lúc Trình Mục Du chạy tới thì Thường Viễn đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn phía trước, khẽ lẩm bẩm: “Nàng ta tới, nàng ta tới”
“Viễn nhi” Trình Mục Du vội vã đi tới ôm cậu bé vào lòng: “Đừng sợ, là mơ thôi, ngủ đi, ta ở đây với con, ác mộng sẽ không tới quấy con nữa, nàng ta biến mất rồi”
Viễn nhi liều mạng chui đầu ra từ trong lòng của Trình Mục Du, nắm chặt lấy áo của hắn: “Không phải là mơ, con lại nghe thấy tiếng hát của nàng ta rồi” Cậu bé liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cái, lại nhanh chóng quay lại: “Nàng ta ở ngay bên kia tường, thật đấy, ở ngay bên kia tường”
Trình Mục Du buông Thường Viễn ra đi tới trước cửa, nhìn về phía tiệm thêu Tễ Hồng một cái, nơi ấy đen kịt một màu, không có chút khác thường nào.
Do dự một lúc, hắn vẫn không an tâm: “Tấn Nhi, con đóng cửa thật kỹ, ở đây với Thường Viễn, ta đến tiệm thêu xem thử” Nói xong, hắn dọc theo hành lang đi ra ngoài cửa.
Diêm Khả Vọng kéo Yến Nương đi qua con ngõ nhỏ đen thui, vừa đi vừa nói vọng lại đằng sau: “Ngươi nhìn xem, hoa mai ở đây rụng hết rồi, chỉ còn lại cành cây trơ trọi mà thôi, chẳng còn gì đẹp mà xem, có điều ngươi yên tâm, cây mai ở chỗ chúng ta đều bị tuyết phủ kín, chưa một đóa hoa nào kịp nở đâu. Chờ ngươi trở về thì cũng vừa lúc có thể thấy quang cảnh vạn cây nở hoa, đảm bảo là ngươi sẽ thích. Ta nhớ khi còn bé ngươi thích nhất là buộc dây thừng vào cây mai, làm thành xích đu đong đưa qua lại, hoa bị ngươi rung rụng hết, rơi đầy trên váy…”
Ông ta đột nhiên không đi nổi nữa, người phía sau nắm lấy cây gậy thật chắc, không chịu đi lên phía trước một bước nào.
Diêm Khả Vọng quay đầu lại, thấy quần áo của Yến Nương đã bị thủng, nó bị một chiếc xương vừa dài vừa nhọn chọc rách. Cái xương trắng như tuyết đang lộ ra từ bụng của nàng, làm cái bụng của nàng bầy nhầy máu thịt.
Chân Diêm Khả Vọng mềm nhũn, xoay người chạy về phía sau: “Ngươi không thể đụng đến nàng, không thể đụng đến nàng…
Còn chưa kịp nói xong, một cái bóng màu đỏ nhạt đã bay ra từ cái lỗ đầy máu trên bụng Yến Nương, đập vào mặt đất, tan thành một vũng máu tanh nồng. Máu chậm rãi ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một bộ váy đỏ thêu phượng hoàng, bộ váy bò từng chút trong ngõ nhỏ, máu đen vẩy ra, bắn lên trên bức tường trắng tinh của phủ Tân An.
“Thuyền rồng dập dờn đông về đông, hái sen trên hồ đỏ càng đỏ. Sóng nhè nhẹ, nước tĩnh lặng, thiếp đi đường hoa sen không lối. Tây hồ Nam hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tử lục đầy Trung châu. Sóng mịt mù, nước long đong, nguyện phụng quân vương đến muôn đời… Có còn nhớ bài hát này không? Ta tự làm, ngươi hát, ta khiêu vũ, ngươi nói, bài hát này là của một mình ta mà, chỉ có ta được nhảy, những người khác đều không được, còn trâm ngọc nữa, ngươi gọi nó là Điệp Ảnh, còn nói ta sẽ là cái bóng của ngươi, như vậy thì có thể vĩnh viễn không xa rời nhau…” Bộ váy lại kéo lê lên phía trước vài mét: “Nhưng mà, sao ngươi lại có thể ban cho ta hình phạt ngũ xa phanh thây cơ chứ, mặc dù ta có sai, nhưng cũng không sai đến mức đó, băng cơ ngọc cốt của ta cứ như vậy mà bị xé đứt khi đang còn sống sờ sờ, ngươi nỡ lòng nào…”
Bộ váy đột nhiên bị xé toạc thành năm mảnh, mỗi một mảnh nhỏ đều có xương cốt máu tươi, đổ ập về phía Yến Nương. Yến Nương lấy tay ôm bụng, tay kia nắm lấy một chiếc khăn lấp lánh ánh bạc kéo ra bên ngoài, chiếc khăn quay vòng ở giữa không trung, bay ập xuống đất, nó giống như một bàn tay khổng lồ, một tay bắt lấy năm mảnh váy. Trên mảnh váy cuối cùng dưới mặt đất thêu mắt phượng hoàng, khóe mắt nhô lên thật cao, con ngươi màu đỏ trừng lớn như sắp nổ tung.
Thế nhưng khăn tay không hề cho nó một cơ hội nào, nó cuốn luôn mảnh váy còn sót lại kia, khăn càng xoắn càng nhỏ, càng xoắn càng chặt, cuối cùng co lại thành một cái túi thơm, lăn trên mặt đất vài cái, rốt cục dừng lại bên cạnh chân của Diêm Khả Vọng rồi bất động.