Yến Nương và Do Khắc Kiệm đi qua bảy tám cánh cửa mới đến được viện trong của Tần phủ, tuy dọc đường đi hai người phải trốn tránh nhưng may mà bọn người ở và nha hoàn đều đang tập trung ở sảnh chính nên hai người họ vẫn chưa bị ai phát hiệnPhía trước là một viện nhỏ vắng vẻ, phượng vĩ trong viện dày đặc, khi gió thổi qua, trông chúng càng toát lên vẻ cô đơn hiu quạnh.
“Nam Tương các” Yến Nương đọc ba chữ trên cửa đá rồi nhìn Do Khắc Kiệm: “Có lẽ là chỗ này”
Môi của Do Khắc Kiệm run run: “Cô nương, hồn phách của Tử Dư ở trong viện này ư?”
Yến Nương nhướn mày: “Mùi thối tỏa ra từ đây, không ở đây thì còn ở đâu nữa”
Nói xong, nàng cất bước đi vào trong viện, Do Khắc Kiệm lại không vội vã đi vào, ông ta luống cuống tay chân buộc lại mái tóc bạc đang rối bời, lại lấy sống bàn tay xoa hai bên khuôn mặt rồi mới đi vào trong viện.
Trong viện không có ai, một lùm gậy trúc đã héo vàng bị gió thổi va vào nhau tạo thành tiếng rắc…rắc… như đang chào đón hai người đến.
Thấy Yến Nương đứng bất động trước lầu, Do Khắc Kiệm bèn bước tới: “Cô nương, sao ở đây lại không còn ai trông coi vậy, có khi nào Tạ Tiểu Ngọc không còn ở đây nữa không?”
Yến Nương không nói gì, chỉ tay lên trên mái hiên: “Họ ở trên kia kìa”
Do Khắc Kiệm ngẩng đầu, hai chân lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã, may mà kịp nắm lấy cánh tay của Yến Nương nên mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Hai đầu của mái hiên có hai cái đầu lâu, là hai đầu người bị cháy đến đen thui. Nếu không nhìn kỹ thì có khi còn tưởng là hai con mèo mun cuộn tròn. Chắc là họ cũng chưa chết được bao lâu, bởi vì đầu vẫn còn đang có khói đen bốc lên, bụi lửa bay lượn theo gió.
“Họ… Họ…” Do Khắc Kiệm run rẩy một hồi lâu cũng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Có lẽ họ là nha hoàn của Nam Tương các, có điều đã bị Tạ Tiểu Ngọc, không, là bị Tân Tử Dư sát hại”
Vừa dứt lời, đột nhiên có một tràng tiếng cười vừa õng ẹo, vô hồn vừa phẫn nộ, tàn ác truyền từ trong lầu ra. Chợt, một bóng người bất thình lình lóe qua bên cửa sổ của lầu các, Yến Nương chưa nhìn rõ được vóc dáng của người kia, nhưng đã thấy được búi tóc hình quạt sau đầu nàng ta, cùng với cây trâm ngọc hồ điệp đỏ như máu cắm ở giữa mái tóc đen.
***
“Tần đại nhân, không biết vì sao phu nhân của ngài lại phải rời phủ vào lúc nửa đêm vậy?” Trình Mục Du uyển chuyển từ chối chén trà mà nha hoàn bưng lên, nhìn Tần Ứng Bảo không chớp mắt.
Tần Ứng Bảo hơi nhếch miệng: “Phu nhân của ta điểm nào cũng tốt, chỉ có điều là hay ghen, thấy ta muốn cưới Tạ Tiểu Ngọc nên nàng không vui, khăng khăng đòi về nhà mẹ để trong đêm, phụ nữ đều như thế cả. Trình đại nhân cũng có thể hiểu được đúng không”
“Ta không có hứng thú với việc nhà của Tần đại nhân, chỉ là thi thể của phu nhân ngài và nha hoàn tùy thân đã bị cháy sạch, hình dạng hoàn toàn thay đổi. Hiệu uý đại nhân có nhận xét gì về việc này không?”
“Từ hôm qua đến giờ ta chưa từng ra khỏi phủ hiệu uý, tất nhiên là hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, kính xin Trình đại nhân tra xét rõ ràng nguyên nhân cái chết của phu nhân ta, đừng để nàng chết không nhắm mắt”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo một hồi, cuối cùng lạnh lùng hỏi một câu: “Cái chết của Đình Phương, thím Ngô, Hồng Dục, Tần đại nhân cũng không có biết gì sao?”
“Người sống một đời, mấy ai mà có thể không tai không bệnh sống đến hết đời chứ, các nàng chết vì bệnh mà cũng đổ luôn lên trên đầu phủ hiệu uý của ta ư?” Nói xong, hắn ta quay lại nhìn chằm chằm Trình Mục Du, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
“Vậy Tiểu Ngọc thì sao, ngài đã cưới nàng ấy, vì sao không chăm sóc nàng ấy thật tốt mà lại để Tiểu Ngọc mất mạng ở đây?” Bùi Nhiên bước từ phía sau ra, phẫn hận nhìn Tần Ứng Bảo.
Tần Ứng Bảo cười khà khà: “Tối hôm qua Tiểu Ngọc vẫn còn hưởng thụ đêm xuân với ta cơ mà, sao ngươi lại nguyền rủa nàng ấy vô căn cứ như vậy?”
Bùi Nhiên siết chặt nắm tay, nhấc chân tiến về phía Tần Ứng Bảo, nhưng lại bị Trình Mục Du ngăn lại, hắn đứng lên: “Nếu Tạ cô nương đang ở quý phủ, xin hãy cho nàng ra gặp ta một lần, thứ nhất là để tiểu huynh đệ này từ bỏ chấp niệm, thứ hai cũng đỡ mất công ba người chúng ta ngày nào cũng phải chạy hai đầu qua đây tìm người”
Tần Ứng Bảo cũng đứng lên, liếc Trình Mục Du: “Tiểu Ngọc là phu nhân của ta, các ngươi nói gặp là gặp, Trình đại nhân, ngươi coi phủ hiệu uý của ta là chỗ nào vậy?”
Trình Mục Du không yếu thế, tiến một bước lại gần hắn ta: “Tần hiệu uý, ngài có từng thấy một cây trâm ngọc hồ điệp không?”
Tần Ứng Bảo ngẩn người: “Trâm ngọc?”
Trình Mục Du biết mình chạm trúng tim đen của hắn ta, nói tiếp: “Nếu ta không nhầm, mấy người chết ở chỗ ngài đều bị phanh thây thành năm phần, đúng không?”
Tần Ứng Bảo không trả lời, nhưng sự im lặng của hắn ta đã cho Trình Mục Du đáp án.
“Thật là trùng hợp quá, vợ chồng Thường áp ti cũng bị xé thành năm phần, mà theo ta được biết, cây trâm ngọc hồ điệp kia vốn là của Thường phu nhân đấy”
“Ngươi… có ý gì?”
“Trâm ngọc hồ điệp là tà vật, mà bây giờ có lẽ oan hồn trong đó đã ám vào người Tạ Tiểu Ngọc, nếu ngài không muốn tất cả mọi người của phủ hiệu uý chết hết thì dẫn chúng ta đi gặp nàng ta ngay đi”
***
Cô gái trong phòng đang khiêu vũ, quay lưng về phía cửa, mười ngón tay bẻ ngược ra sau, ép thành một góc độ kì dị. Ánh nến làm bóng của nàng ta kéo dài trên tường, không ngừng dài ra rồi đổ xuống theo mặt tường, hóa thành một bóng đen lớn, phủ lên người Yến Nương và Do Khắc Kiệm.
Đột nhiên, nàng ta nâng bàn tay lên quá đỉnh đầu, một tay chắp sau lưng, bắt đầu quay vòng tại chỗ, làn váy tạo ra một làn gió khiến ánh nến lay động, chiếu sáng gương mặt xanh trắng của nàng ta.
“A” Do Khắc Kiệm khẽ kêu lên: “Yến cô nương, trên mặt nàng ta có thứ gì vậy?”
Yến Nương im lặng nhìn chằm chằm từng nốt màu đỏ lấm tấm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiểu Ngọc: “Vết hoen, hay còn gọi là hồ máu tử thi, sau khi con người chết thì sẽ nổi lên”
“Nàng ta… chết rồi à?”
“Nàng ta chết rồi, thế nên thân thể mới bị hồn phách của Tân Tử Dư chiếm giữ” Nàng quay đầu lại liếc nhìn Do Khắc Kiệm: “Tử Dư mà ông thương nhớ ở đây, bất kể là muốn chuộc tội hay là muốn giải thích thì cũng đi đến nói rõ với nàng ta đi”
Do Khắc Kiệm sửng sốt, sau đó bước lên trước rồi khẽ gọi: “Tử Dư, là ta đây”
Bóng người còn đang di chuyển, làn váy bay lên tựa như cánh hoa to lớn, bao vây nàng ta ở chính giữa, đồng thời khiến mùi thối của tử thi tỏa ra, bay khắp cả phòng.
Thấy thế, Do Khắc Kiệm lại đi về phía trước vài bước, cơ thể gần như đã chạm vào rìa ngoài của làn váy: “Tử Dư, Tân Tử Dư”
“Cạch”, trâm ngọc hồ điệp rơi xuống khỏi mái tóc của nàng ta, Do Khắc Kiệm cúi người nhặt nó lên, lại lấy một nửa cây trâm ngọc từ trong vạt áo ra, ghép hai cây lại thành một, ông ta vươn tay, đưa nó đưa cho người phía trước giống như cảnh tượng năm mươi năm trước trên con thuyền kia: “Tử Dư, trâm ngọc, trả lại cho nàng”
Cuối cùng thì nàng ta cũng không múa nữa, thân thể nghiêng về phía trước, ngẩng đầu nhìn Do Khắc Kiệm, giọng điệu lạnh lẽo đầy đáng sợ: “Gương mặt này, có đáng sợ không?”
Màu đỏ hồng lấm tấm kéo dài từ trán tới cằm, lan rộng khắp mặt, có một số vết đã biến thành màu đen, tỏa ra mùi xác thối nồng nặc.
Do Khắc Kiệm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt kinh khủng này.
“Tân Tử Dư” cười cười: “Sợ à? Vậy gương mặt này thì sao?”
Mặt của nàng ta đột nhiên thay đổi, trắng bệch cả ra, ngũ quan tan hết vào nhau, phía dưới mặt trái có một lỗ đen to bằng một đầu ngón tay.