Tân An Quỷ Sự

Chương 232: Máu rơi

Chương Trước Chương Tiếp

Câu nói này như mồi lửa bùng lên đốt cháy nơi nào đó trên người Tần Ứng Bảo, hắn ta kéo chăn che kín mình và Tạ Tiểu Ngọc lại, vừa định che miệng thì thân thể đã cứng ngắcNgọn lửa trong cơ thể tàn đi, thay vào đó là cái lạnh thấu xương.

Dưới xương quai xanh của Tạ Tiểu Ngọc có những vết lốm đốm đỏ hồng, kích cỡ như đồng tiền, nhìn xuống dưới nữa, hai bên xương sườn cũng có hai đốm giống như thế, to nhỏ khác nhau nhưng cũng là màu đỏ hồng.

Máu rơi.

Trong lòng Tần Ứng Bảo lập tức xuất hiện hai chữ này, nhưng hắn ta lập tức phủ định suy nghĩ của mình, sao có thể thế được, máu rơi chỉ xuất hiện trên cơ thể người chết, Tiểu Ngọc của hắn ta, Tiểu Ngọc xinh đẹp yêu kiều sao có thể có thứ đó trên người được.

Lúc đang do dự thì Tạ Tiểu Ngọc rụt người lại, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng thăm dò: “Hiệu úy, ngài sao thế?”

“Ta… ta chỉ đang nghĩ sao nương tử lại xinh đẹp đến thế” Hắn ta cười với nàng ta, vẻ chân thành trong đôi mắt không chút giả dối.

“Rầm, rầm, rầm” Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập: “Hiệu úy, ngài mau ra ngoài nhìn xem, người của phủ Tân An đến rồi, nói là muốn điều tra kỹ phủ hiệu úy”

Tưởng Tích Tích đánh giá người đàn ông trước mắt, từ khi ra cửa, hắn ta vẫn không nhìn vào mình, cứ hờ hững đùa nghịch nếp gấp trên bộ đồ chỉ huy hoa văn cây táo. Tưởng Tích Tích bèn bước lên trước một bước: “Tần hiệu úy, chúng ta nhận được tin tối hôm trước có án mạng ở phủ của ngươi nên đến để điều tra”

Tần Ứng Bảo liếc nhìn nàng ta: “Nghe ai nói? Phủ hiệu úy có người chết mà ta không biết, các ngươi có được tin này từ đâu?”

Tưởng Tích Tích không cam lòng nhìn hắn ta: “Không có thật sao?”

Tần Ứng Bảo híp mắt: “Đã sớm được nghe Trình đại nhân mới nhậm chức thành Tân An anh minh tài giỏi, phá được vô số vụ án kỳ lạ, làm sao, chẳng lẽ chỉ bắt người bằng trực giác thôi à?”

Tưởng Tích Tích không cứng rắn với hắn ta, nàng ta nhìn ra sau, Bùi Nhiên lập tức đi lên từng đắng sau, hắn ta trừng mắt nhìn Tần Ứng Bảo, đôi mắt như sắp bốc lửa: “Tưởng đại nhân, Tạ Tiểu Ngọc vốn là vị hôn thê của ta, nửa tháng trước bị tên dâm đãng này cưỡng ép cướp vào phủ, mấy ngày trước đã chết trong phủ hiệu úy, xin đại nhân hãy làm chủ, trừng trị kẻ ác nghiêm khắc, đòi lại công lý cho Tiểu Ngọc và ta”

Tưởng Tích Tích gật đầu với Bùi Nhiên rồi lại nhìn Tần Ứng Bảo: “Tần đại nhân, ngươi có gì muốn nói không?”

Tần Ứng Bảo lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta và Tạ cô nương là đôi bên tình nguyện, khắp Tần phủ không ai không biết, sao đến miệng ngươi, Tiểu Ngọc lại trở thành người yêu âm dương cách trở của ngươi thế, đúng là làm trò cười cho thiên hạ”

Tưởng Tích Tích lấy một tờ giấy vàng trong vạt áo rồi mở ra, đưa đến trước mặt tần Ứng Bảo: “Đây là tờ sính lễ của Bùi Nhiên lấy từ chỗ bà mối, trên tờ giấy viết rõ hắn ta và Tạ Tiểu Ngọc đã có lời của bà mối, dù nàng ta còn sống hay đã chết thì Tần đại nhân cũng không có lý nào lại giữ người trong phủ, nếu ngươi khăng khăng không thả người thì đừng trách chúng ta vô lễ, hôm nay ta nhất định phải vào khám một vòng phủ hiệu úy của ngươi” Vừa dứt lời, nàng ta đã chậm rãi bước lên thềm đá, đi vào cánh cửa đỏ tươi đằng trước.

Còn chưa bước đến cạnh cửa, bả vai đã bị năm, sáu cây gậy dài đè lên, gã sai vặt Tần phủ ngăn nàng ta ngoài cửa, hung hãn nhìn Tưởng Tích Tích chằm chằm, muốn lấy khí thế đè ép người. Thấy thế, Sử Kim cùng mấy nha dịch chạy như bay lên bậc thang, hai nhóm người tạo thành thế đối lập nhau, mắt thấy một trận đấu ác liệt là điều không thể tránh khỏi.

Tưởng Tích Tích không nhìn mấy tên sai vặt ngăn mình lại, nàng ta nhìn Tần Ứng Bảo, nhìn xem hắn ta có phản ứng thế nào với tình thế bây giờ, nhưng Tần hiệu úy là loại người gì chứ, đừng nói là thành Tân An, dù trên khắp Biện Lương cũng không có mấy ai có thể lọt vào mắt hắn ta, hắn ta vẫn chẳng buồn để ý đùa nghịch ngón tay, rõ ràng là chẳng quan tâm đến mấy người Tưởng Tích Tích.

“Bốp” một tiếng, vỏ kiếm trong tay Tưởng Tích Tích bị chấn động văng ra xa, lăn từ trên bậc thang xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, cùng lúc đó, gậy gỗ trong tay đám sai vặt cũng chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị trường kiếm của Tưởng Tích Tích chặt mất. Đám sai vặt bị một chiêu bất thình lình này dọa giật mình, một lúc sau mới nhìn nhau, chậm rãi tránh xa Tưởng Tích Tích, giơ nửa cây gậy gỗ trong tay lùi ra sau lưng Tần Ứng Bảo.

Tần Ứng Bảo ngước mắt lên, ánh mắt cũng có vẻ nghiêm túc hơn, hắn ta nhìn thẳng vào Tưởng Tích Tích: “Xem ra cô nương muốn xông vào phủ hiệu úy”

“Ngươi đoán đúng rồi”

“Thế thì đừng trách ta vô lễ” Dứt lời, hắn ta xua tay vào trong cổng, mấy tên gia đinh vẫn luôn mai phục hai bên cổng lập tức lao ra, mỗi người đều cầm một thanh đao lớn sáng loáng trong tay.

Một khi thế lực ngang nhau thì bầu không khí càng thêm căng thẳng, dây cung trong lòng mọi người càng lúc càng căng, lúc nào cũng có thể đứt.

“Tích Tích, bỏ kiếm xuống” Đột nhiên sau lưng có giọng nói quen thuộc. Tưởng Tích Tích vội quay đầu lại, phát hiện ra Trình Mục Du và Yến Nương đang đi về phía họ, sau lưng hai người còn có Sử Phi và một lão già không quen.

“Đại nhân, Tần phủ có án mạng, cách chết giống hệt như vợ chồng Thường áp ti” Giọng điệu Tưởng Tích Tích vừa vui mừng vừa vội vã.

Trình Mục Du gật đầu với nàng ta: “Ta đã nghe nói rồi, thế nên vừa về phủ đã vội đến đây”

“Nhưng Tần hiệu úy không cho chúng ta vào phủ”

“Đây là huyện lệnh Trình đại nhân mới nhậm chức thành Tân An nhỉ” Tần Ứng Bảo thong thả bước đến bên cạnh Trình Mục Du, ánh mắt kiêu căng nhìn thẳng vào hắn: “Trình đại nhân, cũng không phải ta cố tình không cho người của ngài vào, thật ra là vì bọn họ nói mà không có bằng chứng, không có bằng chứng xác thực thì dù phủ hiệu úy của ta có không tôn quý đi nữa, cũng không thể chỉ dựa vào lời một phía mà tùy ý điều tra được, ngài nói có đúng không?”

Trình Mục Du không chút dao động cười: “Hiệu úy muốn bằng chứng xác thực thì ta cũng có” Nói rồi, hắn lấy một cái khăn rồi mở ra, lấy một thứ đồ đã bị đốt cháy đen, đưa nó cho Tần Ứng Bảo: “Chắc Tần đại nhân không thể không biết thứ này chứ?”

Tần Ứng Bảo cầm thứ đó nhìn thật kĩ, ngẩng đầu thật mạnh: “Đây là lệnh bài của Tần phủ ta, Trình đại nhân lấy được ở đâu?”

“Hôm nay trên đường từ Dĩnh Xương về Tân An, đột nhiên thấy một chiếc xe ngựa bị đốt cháy, trong xe ngựa có hai thi thể đã bị thiêu cháy đến khó phân biệt được mặt mũi, nhưng thứ này được giữ lại trong hài cốt trên xe ngựa, Tần đại nhân, xin hỏi gần đây phủ hiệu úy có ai đi xa khong?”

Nghe đến đây, một gã sai vặt bên cạnh đã bị dọa mặt mũi tái mét, nhẹ giọng ngập ngừng nói: “Hiệu úy, không… không phải là phu nhân chứ, từ tối qua đã không thấy phu nhâu đâu, phu nhân đi cùng Thấm Nhi…”

Tần hiệu úy trừng hắn ta một cái rồi lại nhìn Trình Mục Du, vẻ kiêu căng trên mặt biến mất, hắn ta giơ tay về phía cửa: “Mời Trình đại nhân vào”

Thấy hắn ta nói thế, mấy gia đinh vội vàng bỏ trường đao xuống, cung kính đứng thành hai hàng, đón một đoàn người vào phủ.

Tưởng Tích Tích đi vào cửa lớn mới phát hiện không biết từ lúc nào, Yến Nương và ông lão kia đã không còn ở trong đám người nữa, nàng ta nghiêng đầu tìm mãi nhưng vẫn không thấy bóng dáng họ đâu, chỉ có thể bước nhanh hơn, đi theo Trình Mục Du vào trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)